Năm năm trước, trong cuộc đua xe sinh tử tại Đảo Tứ Hoàn trêи biển.
Cuộc đua khốc liệt đã bước vào phutd đấu cuối cùng, chiếc Ferrari màu bạc của Đông Phương Mặc đã lao ra khỏi góc cua cuối cùng, anh dã nhìn thấy chiến thắng đã ở trong tầm mắt, nhưng-
Khi Đông Phương Mặc liều lĩnh đạp ga, thì chiếc Ferrari màu bạc thủng lỗ lao thẳng băng băng về đích.
Đích! Đua xe qua đi, anh là quán quân, Tichh Mộ Như sẽ là của anh!
Nhưng khoảnh khắc Đông Phương Mặc mỉm cười đạp phanh, khuôn mặt của anh lại đông cứng lại.
Đã dẫm lên nhưng lại là một khoảng trống trơn, phanh gấp?
Không đời nào?
Đông Phương Mặc lập tức rống lên, tình huống bây giờ nguy hiểm đến mức nào?
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa đốt của bình xăng, sẽ không phải anh lại đổi tính mạng của anh nếu anh phóng xe với tốc độ nhanh như vậy chứ?
Có cách nào khác mà không cần nhảy khỏi xe không?
Tất nhiên là không, phải mất gần , giây mới có câu trả lời, vì vậy anh đạp cửa xe với tốc độ nhanh nhất, ôm đầu lăn xuống ngược chiều của xe, anh thấy ngay lập tức nghe thấy tiếng nổ của xe ô tô, anh nhanh chóng lăn sang một bên, cú lăn này...
Kịp lăn ra khỏi ngọn lửa, nhưng anh lại lăn xuống biển dưới vách núi, đồng thời hôn mê toàn thân bất tỉnh.
Lúc anh tỉnh lại đã là ba ngày sau, thính giác nhạy bén, chân bị cửa của chiếc xe đang lái cực kỳ giật mạnh khi nhảy xuống, nên bị gãy bắp chân.
Nhưng điều không thể chấp nhận được là cú lăn của anh, do rơi thẳng vào một tảng đá lớn dưới vách núi nên đã làm tổn thương một dây thần kinh ở phía sau đầu, khiến mắt anh không thể nhìn thấy được gì.
Việc nằm viện là điều không thể tránh khỏi, nhưng anh không thể tin được bất cứ bác sĩ nào trong bệnh viện, cho dù đó là bệnh viện tốt nhất ở Tân Hải, cho anh bác sĩ chỉnh hình và nhãn khoa giỏi nhất, anh vẫn không thể tin được, anh không muốn, kiên quyết không.
Cuối cùng, dì Mai của anh không thể giúp anh nên quyết định đưa anh đến Mỹ để điều trị, tất nhiên, Lưu Hạo, bác sĩ gia đình của Đông Phương gia, đã đồng hành cùng anh trong suốt chặng đường.
Việc đưa anh sang Mỹ để chữa trị mắt và chân là một điều không thể đoán trước, bao lâu thì mắt anh ta phục hồi, thậm chí là liệu anh có bình phục được hay không.
Bác sĩ nhãn khoa nói, có thể sẽ khôi phục trong vòng một năm rưỡi, cũng có thể là hai năm, có thể mười năm, có thể cả đời cũng không phục được...
Vì vậy, chuyện này có nghĩa là anh không thể tiếp tục quản lý Tập đoàn Đông Phương, ít nhất là cho đến khi mắt anh được phục hồi.
Điều này đồng nghĩa với việc Tập đoàn Đông Phương tạm thời thiếu đi một vị chủ tịch, theo ý định của anh sẽ tuyển một chủ tịch từ bên ngoài vào quản lý, người được tuyển sẽ là người nước ngoài, không có quan hệ gì với Đông Phương gia.
Nhưng Đông Ohuobgw anh Vũ và Đông Phương Mai lại phản đối kịch liệt, nói bản thân tập đoàn Đông Phương đang gặp khủng hoảng, lúc này không dùng người của mình mà lại dùng người ngoài, nếu người ngoài không trung thành với mình thì sao? Không phải sẽ khiến tập đoàn Đông Phương biến mất chỉ trong vài năm sao?
Anh thấy choáng váng khi nghe những lời như vậy, mặc dù anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai, nhưng anh có thể cảm nhận được vẻ mặt hả hê của họ.
“Vậy thì dì nghĩ ai có thể trở thành chủ tịch tập đoàn Đông Phương?” Giọng nói của anh đều đều, không nóng nảy, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, mặc dù anh không thể nhìn thấy họ, nhưng anh biết họ đang ngồi đó, với cái miệng sẵn sàng nuốt chửng tập đoàn của anh.