Mộ Như gật đầu, rồi quay sang nhìn má Vương, sau đó nhàn nhạt đi về phía mẹ mình: "Mẹ, con về rồi, mẹ ở nhà thế nào?"
Đỗ Tâm Duyệt còn chưa kịp trả lời thì giọng nói đầy phàn nàn của Tịch Viễn Trình vang lên từ phòng khách "Làm sao lại có chuyện như thế này? Đó là do ngôi sao chổi như mày. Nếu mày không cứu cậu ta, cậu ta sẽ không đến nhà chúng ta để cầu hôn. Nếu không có cậu ta, sự việc như thế này sẽ không xảy ra ngày hôm nay. Tịch Mộ Như, mày đã kết hôn rồi, nhưng màu vẫn hại nhà họ Tịch chúng tao. Tao thực sự hối hận vì sao lúc trước không dìm chết mày. "
Nghe ba nói xong, Mộ Như trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng, năm năm trước nhìn thấy người đàn ông tội nghiệp nằm ở ven đường, cô không nghĩ tới anh ta là người tốt hay là người xấu. Cô chỉ cứu đến anh ta theo bản năng. Nhưng ai biết rằng điều gì sẽ xảy ra chứ?
Bây giờ, nhìn người ba đang tức giận, người mẹ buồn bã, cô cũng không phản bác những lời xúc phạm từ ba của mình, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cái đó... Nam Cung Tần rất thật sự muốn gia đình chúng ta bồi thường triệu sao?"
“Đương nhiên, chẳng lẽ mayg cho rằng tao đang nói dối sao?” Tịch Viễn Trình tức giận nói, sau đó nhìn về phía Mộ Như "Mộ Như, hiện tại mày là thiếu phu nhân của Đông Phương gia, Đông Phương Mặc cũng đã thừa nhận mày là vợ của cậu ta sao. Vì vậy mày đi xin với Đông Phương Mặc, để cậu ta có thể cho tao vay ba trăm triệu không? "
“Mượn ba trăm triệu?” Mộ Như kinh ngạc lùi lại hai bước, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn về phía Tịch Viễn Trình, sau đó lắc đầu: “Con sẽ không quay về hỏi Đông Phương Mặc. Con chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý. Anh ấy vốn dĩ là đã không vui vì con đã thay Tịch Mộ Như kết hôn với anh ấy, thế nên, anh ấy làm sao có thể cho ba vay triệu? Đừng nói là triệu, con nghĩ là triệu cũng không cho."
Nghe được lời nói của Mộ Như, Tịch Viễn Trình sửng sốt một chút rồi tức giận mắng: "Tao sinh ra mày thì có ích lợi gì? Không có tác dụng gì khác ngoại làm hỗn loạn cả cái nhà này lên. Bây giờ những thứ này là mày trả cho nhà họ Tịch. Tao không muốn nuôi dưỡng một con vô dụng trong năm qua. "
"Vô dụng," Mộ Như lạnh lùng nhận lấy lời của Tịch Viễn Trình, sau đó lãnh đạm mà nói ra: "Nhưng mà, ba hãy tự hỏi chính mình, mẹ đã nuôi con năm sao? Khi sinh ra ba đã khinh thường con. Nói rằng con là sao chổi là chướng ngại vật, muốn ném con xuống sông để con chết chìm, may mà người mẹ sinh con còn tình mẫu tử, dù sao con cũng là một cục thịt của bà ấy, nên không nỡ ném con xuống sông. Nhưng thay vào đó lại ném con cho những người hầu trong nhà."
Nói đến đây, Mộ Như dừng lại, trước khi Tịch Viễn Trình kịp lên tiếng cô đã nói tiếp: "À, con lớn lên như thế nào, ba đã bỏ ra bao nhiêu để nuôi con đi học, đây không phải là những con số phức tạp, không có máy tính, con có thể tính toán bằng cách tính toán bằng miệng, năm qua, con làm người hầu trong nhà họ Tịch, con đã giúp má Vương khi con mới tuổi. Ba đã bao giờ trả cho con một xu nào chưa? "
Tịch Viễn Trình và Đỗ Tâm Duyệt chết lặng trước câu hỏi của Mộ Như, không nói nên lời, hai người cúi đầu không nói được lời nào, vì những điều Mộ Như nói đều là sự thật nên không thể chối cãi.
Họ đã đối xử không đúng với cô, nhưng tại sao họ lại đáng trách? Ai đã khiến cô mang vết bớt xấu xí khi mới sinh ra? Ai đã khiến cô trở thành ngôi sao chổi?