Mộ Như không đợi hai người họ trả lời liền nói: “Được rồi, ba, mẹ, ngoài chuyện này ra, dù con có làm người hầu miễn phí của nhà họ Tịch, cho dù con có tiêu một chút tiền của ba đi chăng nữa. Chi phí học hành thì bao nhiêu vậy? Từ tiểu học đến trung học chỉ có năm, học phí năm, trung bình một năm . chỉ có ., tiền ăn ở tính là ., vậy mà ba lại gả con cho Đông Phương Mặc, ngày con trở về nhà họ Tịch, Đông Phương Mặc đã gửi cho ba một tấm séc triệu tệ, ba đã thu hồi tiền lãi rồi, bây giờ còn nói con vô dụng, vậy thì con gái yêu của ba Tịch Mộ Tuyết, ba trăm triệu tệ đó, cô ta nên đi tìm cách để giúp ba lấy lại nó. "
"Mày là..." Tịch Viễn Trình nghe được lời này của Mộ Như thì tức suýt nữa nôn ra máu, không khỏi giơ lòng bàn tay lên quát Mộ Như "Tịch Mộ Như, mày muốn làm loạn sao?"
Mộ Như nhìn thấy bàn tay có ý định tát mình cô cũng không tránh, còn chế nhạo nói: "Đánh đi, dù sao con sống chết ba cũng mặc con, ba khi con sinh ra người đã muốn dìm con xuống sông. Nhưng bây giờ đã quá muộn để ba giết con rồi. Con sợ con chết rồi ba không chỉ đối phó với một Nam Cung Tần, mà Đông Phương Mặc có lẽ cũng sẽ tìm vợ của mình, đến lúc đó, ba còn có thể tìm một cô gái giống như con để thay thế không?
Tịch Viễn Trình sửng sốt một chút, cánh tay cứng ngắc hướng đến nhưng không rơi xuống, tuy người con gái này nói lời khó nghe, nhưng cũng đã nhắc nhở ông, Tịch Mộ Như không chỉ là con gái xấu xí của ông, mà còn là vợ của Đông Phương Mặc.
Mặc dù cô là một ngôi sao chổi, một chướng ngại vật lớn, và là người mang đến tai họa cho nhà họ Tịch, nhưng đến cuối cùng, cô cũng không còn là người nhà họ Tịch nữa, mà là thiếu phu nhân của Đông Phương gia ở biết thự "Nhất Thốn Mặc".
Chuyện của Đông Phương Mặc là bất di bất dịch, cho dù Đông Phương Mặc không thích Mộ Như thì chuyện này không cần đoán cũng biết cậu ta chắc chắn không được phép bất kì ai bắt nạt Mộ Như, vì bắt nạt Mộ Như là đang bắt nạt Đông Phương Mặc.
Ông khiêu khích một Nam Cung Tần đã gặp rắc rối lớn rồi, nếu lại khiêu khích Đông Phương Mặc, thì phỏng chừng nhà họ Tịch của ông sẽ thực sự phá sản.
Ông chậm rãi nắm lòng bàn tay cứng ngắc của mình lại, sau đó hạ giọng trầm giọng nói: "Mộ Như, ta xin lỗi, vừa rồi ba đã quá bất đồng. Ba đã từng có lỗi với con, nhưng sau này ba sẽ không bao giờ đối xử với con như vậy nữa. Bố đã thừa nhận con hiện là Đông Phương phu nhân. Con cũng là người đã trưởng thành, vì vậy con không muốn đưa ra quyết định có thể tốt hơn cho bố sao? "
Mộ Như thường ăn mềm, không ăn cứng, vừa rồi, giọng điệu thẳng thừng cùng thái độ cứng rắn của Tịch Viễn Trình không chỉ mắng cô sôi máu mà còn muốn bạo lực gia đình.
Bây giờ, thái độ của Tịch Viễn Trình đã dịu lại, lời nói của ông trở nên nhẹ nhàng hơn, khí tức cũng đã được hạ xuống, nhìn tư thế như cầu xin của ông khi nói chuyện với cô, trái tim cứng rắn của cô đột nhiên mềm mại trở lại.
Cô khẽ thở dài, rơm rớm nước mắt nhìn mẹ, nói nhỏ: "Ba, chuyện này con thật sự không giúp được gì. Hơn nữa ba trăm triệu cũng không phải là số tiền nhỏ. Đông Phương Mặc nhất định không muốn cho mượn.. "
“Vậy thì, nhà họ Tịch của chúng ta thật sự phải chờ phá sản như thế này sao?” Đỗ Tâm Duyệt ở bên bất lực khóc.
Sau đó, bà vừa khóc vừa than thở với Tịch Viễn Trình: "Lúc đầu ông đã đổ lỗi cho tôi rồi mọi chuyện đề nghe theo Mộ Tuyết. Nó đã được ông chiều chuộng từ nhỏ. Nếu ông không làm theo ý của Mộ Tuyết, để Mộ Như cưới Đông Phương Măc thay nó. Thì bây giờ nhà họ Tịch có gặp biến cố như bây giờ sao? Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Mặc còn Mộ Như thì kết hôn với Nam Cung Tần, thì bây giờ nhà họ tịch đã trở nên rang rỡ biết bao nhiêu, nhưng bây giờ..."