Hai má Hứa Như ửng đỏ, theo bản năng đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên ngày càng áp sát, rồi nhấc cằm Hứa Như lên, như thể cô không trả lời thì tuyệt đối không bỏ qua.
Bên tai là hơi thở nóng rực của anh, tim Hứa Như loạn nhịp: “Anh… anh là chồng em.”
Nói xong câu này, tai Hứa như cũng đỏ lên, hoàn toàn không dám nhìn Lý Thế Nhiên.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, nâng mặt cô lên, rồi hung hăng hôn xuống một nụ hôn sâu, Hứa Như khó có thể chống đỡ nổi, chỉ thấy mình sắp chết đuối rồi.
Kết thúc nụ hôn, Hứa Như luôn ghi nhớ lời ông nội. Nhưng cô không hiểu chuyện trên thương trường, đành phải thành thật khuyên nhủ anh.
“Nếu bà Lý thật sự muốn công khai thân phận của anh, vậy thì em cũng bị tiết lộ ra ngoài.” Lý Thế Nhiên nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
Hứa Như nhướng mày, cô không muốn công khai quan hệ giữa cô và Lý Thế Nhiên.
Trước giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống bình yên phẳng lặng, nhưng giờ chồng cô không chỉ là một bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng, mà còn là tổng giám đốc thần bí, với giá trị bản thân không thể đong đếm được…
“Lý Thế Nhiên, anh đã đồng ý với em, chúng ta là ngầm kết hôn rồi.” Hứa Như nhíu mày nói.
“Sau này cho dù anh không công khai, ông nội cũng sẽ không đồng ý, bà Lý à, em hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.” Lý Thế Nhiên nâng mặt cô lên, ánh mắt nghiêm túc.
Hứa Như sửng sốt, cô hơi căng thẳng, cũng hơi luống cuống.
“Lý Thế Nhiên, sao lúc đó anh không nói cho em biết, thật ra thân phận của anh không hề đơn giản, em còn tưởng rằng, anh chỉ là một người bình thường, anh đây là lừa kết hôn.” Hứa Như tức giận nói.
Nếu lúc đó cô biết… chắc chắn cô sẽ do dự, cô lùi về sau mấy bước.
Nhưng Lý Thế Nhiên giữ vai cô lại, không cho cô chạy trốn: “Lừa kết hôn? Bà Lý, anh lừa tiền hay lừa cơ thể em thế? Hửm?”
Đầu óc Hứa Như xoay chuyển, suýt bật thốt ra hai chữ “cơ thể”.
Cô đấm nhẹ vào ngực Lý Thế Nhiên: “Anh không nói cho em biết bối cảnh thật sự của anh.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Lúc đó anh không ngờ mình phải thừa kế Lý thị, nên mới nói với em, anh chỉ là một người bình thường.”
“Vậy tại sao anh lại thay đổi chủ ý thế?” Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên không trả lời cô, mà chỉ xoa đầu cô cưng chiều: “Em chỉ cần biết, lúc trước anh kết hôn với em là thật lòng.”
Hứa Như bình tĩnh nhìn anh, lúc này, cô càng tin tưởng Lý Thế Nhiên vô điều kiện.
Đúng vậy, quả thật anh không có lý do gì để lừa kết hôn, có lẽ anh đi tới nước này là có lý do bất đắc dĩ.
“Vậy anh có từng nghĩ tới, cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ kéo dài bao lâu không?” Hứa Như đã suy nghĩ vấn đề này vô số lần. Cuối cùng cô cũng hỏi ra rồi.
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo: “Nếu anh nói là cả đời thì sao?”
Lòng bàn tay ấm áp của anh áp lên mặt cô, giọng nói chứa đựng sự nghiêm túc, mà trước giờ chưa từng có.
Nhưng Hứa Như không dám tin, cô che miệng cười: “Lý Thế Nhiên, anh đừng đùa nữa, nói không chừng qua mấy năm nữa, anh sẽ có người mình thích, em cũng không làm lỡ thời gian của anh.”
Lý Thế Nhiên trầm mặt, hơi thở toàn thân trở nên lạnh lẽo, dọa Hứa Như nhất thời cứng đờ.
Chẳng lẽ cô nói sai gì ư…
Cô luôn cảm thấy, bên cạnh Lý Thế Nhiên luôn có nhiều người mến mộ anh như thế, chắc chắn anh sẽ gặp được người anh thật sự thích.
“Anh không có ý định ly hôn.” Giọng nói Lý Thế Nhiên rất lạnh lẽo.
Hứa Như sửng sốt, không ngờ Lý Thế Nhiên sẽ nói thế.
Cho nên Lý Thế Nhiên định ở cùng cô cả đời ư?
Khóe miệng cô không khỏi cong lên, dựa vào ngực anh, nếu có thể như thế thì quá tốt rồi.
Lý Thế Nhiên xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp lộ ra sự tức giận: “Bà Lý, sau này em không được phép nhắc lại chuyện ly hôn nữa biết chưa?”
Hứa Như mím môi, không trả lời anh.
Lý Thế Nhiên lại phủ lên môi cô lần nữa, rồi đè cô xuống giường, Hứa Như kinh ngạc thốt lên, nhưng rất nhanh cơ thể đã mềm nhũn, chủ động ôm lấy anh…