Cuối tuần, Lý Thế Nhiên cùng Hứa Như về nhà thăm Tống Mỹ.
Lý Thế Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp, còn Hứa Như thì bị Tống Mỹ gọi vào phòng.
“Con còn nhớ thằng bé Kỳ Chiến kia chứ?” Tống Mỹ hỏi.
Hứa Như nhíu mày, gật đầu đáp: “Lúc trước con từng xem mắt với anh ta, sao thế mẹ?”
“Nó sắp đính hôn rồi, lúc trước mẹ và mẹ cậu ta là bạn học, mẹ nhận được thiệp mời rồi, con đi thay mẹ nhé.” Tống Mỹ không quen tham dự những nơi thế này, nên định bảo Hứa Như đi thay bà.
Hứa Như mở thiệp mời ra, là lễ đính hôn của Kỳ Chiến và Tần Nhi, vào thứ bảy tuần sau.
Cô cũng không tính là thân quen với Kỳ Chiến, còn Tần Nhi thì cả hai người đều thấy ngứa mắt lẫn nhau.
“Hứa Như, đây là quà mẹ tặng lễ đính hôn của họ, đến lúc đó con tặng giúp mẹ là được.” Dứt lời, Tống Mỹ đưa cho cô một hộp quà.
Vì thế Hứa Như đành phải đi tới đó.
“Mẹ, quan hệ giữa mẹ và bà Kỳ rất tốt ạ?” Hứa Như hơi nghi ngờ hỏi.
“Lúc trước thì rất tốt.” Tống Mỹ cũng không muốn nói nhiều, ánh mắt lóe lên tia phiền muộn.
Hứa Như không hỏi thêm nữa, ăn cơm với Lý Thế Nhiên xong rồi quay về nhà họ Lý, cô không khỏi tò mò về món quà này.
Bình thường mẹ cô không có nhiều bạn, mấy năm gần đây càng sống cô độc một mình, càng có ít người có thể làm bà ấy để tâm thế này.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, Lý Thế Nhiên có việc bận trong công ty, nên Hứa Như tới trang viên nhà họ Kỳ tham dự lễ đính hôn một mình.
Cô ăn mặc bình thường, thậm chí mặt còn không trang điểm, quả thật có chút không hợp với nơi này.
Nhưng cô nhớ mình chỉ tới đây tặng quà giúp mẹ cô thôi.
Trong phòng trang điểm ở nhà chính, Tần Nhi mặc váy cưới màu trắng tinh khiết, ung dung tao nhã đứng trước gương, nhưng vẻ mặt luôn trầm tĩnh như nước.
Cô đã từng có ý định chỉ lấy mình Trần Minh Thành, ngoài anh ra thì không lấy ai khác. Nhưng giờ, không phải cô không thể lấy người đàn ông khác.
Lúc này, ngoài cửa bỗng có một bóng người xông vào, Tần Nhi sửng sốt, thấy Trần Minh Thành mặc một bộ màu trắng đi vào, anh… sao anh lại tới đây?
Rất nhanh cánh cửa đã đóng lại, Trần Minh Thành từng bước tới gần, vẻ mặt thâm trầm.
Tim Tần Nhi đập loạn lên, nhìn anh đề phòng: “Trần Minh Thành, tôi sắp đính hôn rồi! Anh tới đây làm gì?”
“Nhi à, tốt xấu gì chúng ta cũng từng ở bên nhau, cô giúp tôi một chuyện đi.” Trần Minh Thành híp mắt, bỗng lao tới, giữ lấy bả vai Tần Nhi.
Cô run rẩy, rất nhanh sau lưng đã bị một con dao ngăn lại, chỉ cần cô nhúc nhích, nó sẽ vạch một đường lên lưng cô.
Váy cưới cô đang mặc được thiết kế theo kiểu hở lưng, nên cô không thể bị thương được.
Sắc mặt Tần Nhi tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn: “Trần Minh Thành, anh điên rồi à? Mau thả tôi ra!”
“Nhi, cô phải giúp tôi…” Trần Minh Thành uy hiếp.
Lúc này, anh ta đã sớm mất đi khí phách tràn trề ngày trước rồi, cả người đều toát ra hơi thở xa lạ, tim Tần Nhi bỗng đau nhói.
Dù gì cô cũng yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy, nên cô cắn môi, run rẩy hỏi: “Anh muốn tôi giúp anh làm gì?”
Trần Minh Thành ghé sát vào tai cô rồi nói nhỏ.
“Sao anh không dứt khoát đi tìm Kỳ Chiến đi?” Tần Nhi nhíu mày hỏi.
“Anh ta sẽ không vô cớ giúp tôi, nếu giờ anh ta sắp lấy cô rồi, tôi lợi dụng cô chẳng phải sẽ tốt hơn à?” Trần Minh Thành nở nụ cười hung ác.
“Cuộc hôn nhân giữa tôi và Kỳ Chiến chỉ vì để thúc đẩy lợi ích thôi, anh ta sẽ không vì tôi mà thỏa hiệp đâu.” Mặt Tần Nhi tái nhợt.
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động lớn, cửa bị đá văng, mười mấy người đàn ông nối đuôi nhau đi vào, bước tới bao vây Trần Minh Thành lại.
Trần Minh Thành không ngờ mình bị phát hiện, nên tay run lên, nhất thời rạch một đường vào lưng Tần Nhi.