Xe cứu thương đến rất nhanh, Kỳ Chiến liền vội vàng đi tới, anh ta đi cùng Tần Nhi đến bệnh viện.
Hứa Như muốn đi qua, lại bị Lý Thế Nhiên ôm lấy.
“Chuyện này không có liên quan gì đến em.” Anh trầm giọng nói.
Trở lại khách sạn, Lưu Thanh vẫn luôn gọi điện thoại cho Hứa Như, là Lý Thế Nhiên bắt máy.
“Hôm nay tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, ngày mai tôi và cô ấy sẽ đi đến cùng nhau.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Thanh lo lắng hỏi.
“Không có việc gì đâu.” Lý Thế Nhiên không nói ra, cúp điện thoại rất nhanh.
Hứa Như tắm rửa xong thì cảm xúc đã tốt hơn nhiều, nguồi ở trên ghế sofa, cô đang tự lau tóc cho mình.
Lý Thế Nhiên cầm máy sấy tóc đi đến ngồi ở bên cạnh của cô.
“Đưa khăn cho anh đi, để anh sấy tóc giúp cho em.” Giọng nói của anh dịu dàng khàn khàn.
Hứa Như nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh hoàn hảo, trên người mặc một bộ quần áo sơ mi trắng, cúc áo mở ra hai nút, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
“Để em tự làm là được rồi.” Cô hơi mất tự nhiên, muốn cầm máy sấy qua.
Lý Thế Nhiên lại không cho phép, đè lấy đầu của Hứa Như để cô tựa ở trên đùi của mình, âm thanh “ồ ồ” rất nhanh liền vang lên.
Ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc của Hứa Như, ngẫu nhiên đụng phải da đầu, cảm giác tê dại khiến cho cô run nhè nhẹ.
“Nóng quá hả?” Lý Thế Nhiên hỏi, lại ấn nút điều chỉnh hạ xuống.
Hứa Như lắc đầu, nhắm mắt lại, tay chủ động ôm lấy eo của Lý Thế Nhiên.
“Em còn tưởng là sẽ không có ai tin tưởng em.” Cô bỗng nhiên nói.
“Bà Lý, anh tin tưởng em mà.” Trong đôi mắt của Lý Thế Nhiên mang theo ánh mắt sáng rực.
Lời nói của anh khiến cho trong lòng của cô trở nên ấm áp.
Dường như là cho đến bây giờ, anh đều tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
Hứa Như không khỏi cười hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô với anh cũng không hề quen biết nhau trước đó, cho dù cô là bà Lý, nhưng mà anh cũng có năng lực để phân biệt.
“Em là Hứa Như.”
…
Hôm sau Hứa Như tỉnh dậy từ sớm, muốn chạy qua phía khách sạn để chuẩn bị.
Lý Thế Nhiên đi chung với cô, trong phòng trang điểm, Lưu Thanh đã đến rồi.
Nhìn thấy Hứa Như, thân mật kéo cô đến bên người: “Rốt cuộc là hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, lúc đầu Tần Nhi muốn giật lấy điện thoại di động của tớ, kết quả tự mình gặp trở ngại.” Hứa Như lời ít ý nhiều.
“Cái con nhỏ đê tiện kia muốn làm gì với cậu nữa vậy?” Lưu Thanh cực kỳ tức giận: “Tớ thật sự không muốn để cho cô ta xuất hiện trong hôn lễ của tớ, mà bây giờ tớ lập tức đi sửa đổi danh sách khách mời đây.”
“Cô ta đang ở bệnh viện, có lẽ là hôm nay sẽ không có cách nào đến đây đâu.” Hứa Như khuyên ngăn cô ấy.
“Vậy thì tốt rồi, người phụ nữ kia cũng nên chịu chút dạy dỗ.”
Hứa Như cười cười: “Thôi được rồi, hôm nay cậu là cô dâu, không cho phép tức giận.”
Buổi lễ vẫn còn chưa bắt đầu, trong hoa viên ở phía sau khách khứa đã đến không ít, Hứa Như vừa đi ra đến đã nhìn thấy Kỳ Chiến ở đối diện.
Anh ta mặc một bộ vest đen được đặt may riêng, trong cả người thanh lịch và nhẹ nhàng.
Vóc dáng anh ta vốn rất đẹp trai, xung quanh có rất nhiều người phụ nữ muốn đến bắt chuyện.
Kỳ Chiến lại trực tiếp đi về phía của Hứa Như.
“Tổng giám đốc Kỳ.” Hứa Như duy trì phép lịch sự.
“Hứa Như, hôm nay cô rất xinh đẹp.” Nhìn Hứa Như mặc trên người một bộ váy phù dâu màu trắng, ánh mắt của Kỳ Chiến chợt nóng rực.
Hứa Như mỉm cười tao nhã: “Cảm ơn.”
Dừng lại một chút, cô hỏi: “Tần Nhi thế nào rồi?”
“Đã không có nguy hiểm gì rồi, tôi biết là chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.”
Hứa Như cười cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Kỳ đã hiểu cho.”
Lúc này, có một bóng dáng quen thuộc đi đến ở cửa, Hứa Như dừng lại một chút, đó là… Hướng Hoằng?
Sao anh ta lại đến đây?
Gần như là Hứa Như nhìn qua đó ngay lập tức, Kỳ Chiến nheo mắt lại, thuận theo ánh mắt của Hứa Như, đương nhiên cũng phát hiện người đàn ông kia.
Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, Hướng Hoằng đi về phía phòng trang điểm của Lưu Thanh.
Đáy mắt của Hứa Như lập tức khẩn trương, cô muốn đuổi theo nhưng lại bị Lý Thế Nhiên giữ cổ tay lại.
“Đi đâu vậy?” Anh nhíu mày nhìn cô.
“Anh biết Hướng Hoằng đến đây à?” Hứa Như nhìn anh.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên không phủ nhận.
Hứa Như lạnh lùng hất anh ra, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng lúc đi đến phòng trang điểm, một bóng người cũng không nhìn thấy.
“Hướng Hoằng đâu rồi?” Hứa Như hỏi người đàn ông ở bên cạnh.
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, quét mắt nhìn phòng trang điểm một chút, cuối cùng nhìn về phía cửa ban công đang mở ra một nửa.
Lúc này mẹ Lưu cũng vội vàng chạy đến: “Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, Lưu Thanh đâu rồi?”
Hứa Như cau mày chạy đến ban công, nơi này vậy mà lại có thể nối thẳng đến cửa hông của khách sạn.
Chẳng lẽ…
Có mẹ Lưu ở đây, Hứa Như cũng không dám hỏi Lý Thế Nhiên, chỉ có thể trấn an mẹ Lưu trước: “Dì, trước tiên dì đừng gấp gáp, để con liên lạc với thợ trang điểm hỏi thử một chút.”
Lúc nãy Lưu Thanh vẫn còn ở đây, Hứa Như không dám nghĩ nếu như cô ấy chạy theo Hướng Hoằng…
“Lúc nãy dì đã gặp thợ trang điểm rồi, cô ấy nói là Lưu Thanh ở đây.” Trong lòng của mẹ Lưu nóng như lửa đốt.
Hứa Như không khỏi liếc nhìn Lý Thế Nhiên, lôi kéo anh đi ra ban công, thấp giọng hỏi: “Có phải là Hướng Hoằng đã dẫn người đi rồi không?”
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên mờ nhạt, ánh mắt nhìn qua cửa hông, trầm giọng nói: “Lấy sự hiểu biết của em với Lưu Thanh, cô ấy sẽ đi cùng với cậu ấy à?”
Hứa Như cắn cắn môi, cô cảm thấy là Lưu Thanh sẽ…
Mặc dù là Lưu Thanh cam tâm tình nguyện kết hôn, nhưng mà cô ấy vẫn chưa buông bỏ được Hướng Hoằng, đây cũng là thật.
“Làm sao bây giờ đây?” Hứa Như lập tức gọi điện thoại cho Lưu Thanh.
Nhưng mà điện thoại di động của cô lại ở đây.
“Có phải là người đàn ông kia đã đến rồi không?” Mẹ Lưu lập tức cảnh giác.
“Dì, trước tiên dì đừng lo lắng, có lẽ Lưu Thanh chỉ đi nhà vệ sinh thôi, để con đi tìm một chút.”
Bước ra khỏi phòng trang điểm, Hứa Như gọi qua số điện thoại của Hướng Hoằng, lại nghe thấy âm thanh máy bận.
Lý Thế Nhiên đi đến, cầm lấy điện thoại di động của cô: “Bọn họ đã ở trên máy bay rồi.”
“Cái gì chứ?” Hứa Như trừng lớn mắt, Lưu Thanh thật sự đào hôn.
Nhà họ Lưu luôn luôn là một gia tộc có danh vọng, cô biết là đám cưới này hoành tráng như thế nào, khách mời tham dự đều là những người có mặt mũi trong gia tộc lớn, nếu như chuyện Lưu Thanh đào hôn bị truyền đi, nó sẽ là một đả kích không nhỏ đối với danh dự của nhà họ Lưu.
“Lý Thế Nhiên, có phải là anh nói cho Hướng Hoằng là Lưu Thanh ở đây không?” Hứa Như thất vọng nhìn anh.
Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng: “Anh không nói cho Hướng Hoằng biết, nhưng mà anh biết chuyện cậu ấy muốn đi đến đây.”
“Anh ta không có thư mời.” Hứa Như tức giận nói.
Tiệc cưới này rất nghiêm ngặt đối với khách mời, hôm qua cô đã kiểm tra thì không thấy trên danh sách khách mời có tên của Hướng Hoằng, làm sao anh ta vào đây được?
“Em phải đi tìm Lưu Thanh trước…” Hứa Như quay đầu, bây giờ không phải là lúc tức giận với Lý Thế Nhiên.
Nhưng mà lúc nãy Lý Thế Nhiên nói là bọn họ đã ở trên máy bay…
Máy bay tư nhân?
Hứa Như tỉnh táo lại: “Anh có thể liên lạc được với Hướng Hoằng không?”
Lý Thế Nhiên lắc đầu, ôm cô: “Chuyện này em cũng đừng dính dáng vào, cô dâu đã không có ở đây, vậy thì chúng ta cũng nên đi thôi.”
“Không được.” Hứa Như đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Cô quay lại phòng trang điểm, mẹ Lưu đang phân phó cho bảo vệ tìm kiếm Lưu Thanh, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì như cũ.
“Tiểu Như, con tìm Lưu Thanh giúp cho dì đi, nó nhất định phải tổ chức hôn lễ này, đây chính là do chính miệng nó đã đồng ý.” Nước mắt của mẹ Lưu không kìm được nữa mà rơi xuống.
Nếu như cô dâu không có ở đây, cái này mất thì chính là mất mặt của nhà họ Lưu.
“Con biết rồi, con sẽ tìm được Lưu Thanh.” Hứa Như cụp mắt xuống, trong lòng của cô cũng không chắc chắn.
Mắt thấy thời gian hôn lễ đã sắp đến, chú rể đã đi ra, đang chờ Lưu Thanh.