“Lý Thế Nhiên, anh chắc chắn là có cách tìm được Hướng Hoằng, có đúng không?” Hứa Như nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Anh là anh em tốt của Hướng Hoằng, chắc chắn là anh biết anh ta đi đâu.
Lý Thế Nhiên ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều nhạt nhẽo.
Anh rất ít nhúng tay vào chuyện của Hướng Hoằng.
“Lý Thế Nhiên.” Thấy anh thờ ơ, Hứa Như càng sốt ruột thêm.
Người đàn ông nhíu mày, ôm lấy vòng eo thon của cô, trầm giọng nói: “Nếu như Lưu Thanh không bằng lòng đi thì Hướng Hoằng sẽ không ép buộc cô ấy.”
“Ai mà biết được chứ, Hướng Hoằng khốn nạn như vậy, chuyện gì anh ta cũng có thể làm được mà.” Hứa Như tức giận cực kỳ.
Cũng hoàn toàn không thèm kiêng kỵ Hướng Hoằng là ông chủ của cô.
“Bà Lý, em bình tĩnh một chút đi.”
“Sao em có thể bình tĩnh được đây, Lý Thế Nhiên, anh tìm Lưu Thanh giúp em đi, em không thể để cho cô ấy bị Hướng Hoằng làm hại được…” Hứa Như lạc giọng nói.
Dưới cái nhìn của cô, Hướng Hoằng chính là một kẻ lừa đảo tình yêu, rõ ràng đã có vợ sắp cưới mà vẫn còn muốn dây dưa không rõ với Lưu Thanh.
Anh ta có thể chơi, nhưng mà Lưu Thanh không thể chơi nổi.
Lưu Thanh là bạn bè thân thiết của cô nhiều năm, cô không muốn cô ấy lại bị tổn thương một lần nữa.
“Tiểu Như, có tin tức của Lưu Thanh không vậy?” Mẹ Lưu vội vàng đi đến, bên phía nhà trai đã thúc giục nhiều lần, hiển nhiên là không kiên nhẫn được nữa.
Hứa Như im lặng, không khỏi nhéo nhéo cánh tay của Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên trả lời: “Bà Lưu, chúng ta đi xuống trước đi.”
Mẹ Lưu nhìn người đàn ông tao nhã tuấn tú ở trước mặt, không khỏi sửng sốt.
Lúc nãy bà đã nhìn thấy Hứa Như với anh có chút thân mật, nhưng mà lại đang bận việc hôn sự của Lưu Thanh, cũng không rảnh mà quan tâm Hứa Như.
Thấy mẹ Lưu nhìn Lý Thế Nhiên, Hứa Như giới thiệu: “Dì Lưu, đây là bạn trai của con, Lý Thế Nhiên.”
Lý Thế Nhiên bất mãn cau mày, anh không thích Hứa Như xem anh là bạn trai.
Mẹ Lưu lịch sự gật đầu, bây giờ cũng không có cách nào nữa, chỉ có thể hi vọng là Lưu Thanh không rời đi.
Trong hoa viên, hoa tươi chen chúc nhau, những bông hoa trắng tinh chất thành một đài cao lãng mạn và đẹp đẽ, vị linh mục đã đến, ở cuối hành lang là chú rể mặc bộ vest đen đang đứng đợi Lưu Thanh.
Bộ dạng của người đàn ông cũng không tính là xuất chúng, nhưng mà khí chất nho nhã lễ độ, có lẽ là từ nhỏ đã được giáo dục vô cùng tốt.
Hứa Như nhìn quanh bốn phía, khách mời đều đã ngồi xuống, hôn lễ này cũng không tính là long trọng, nhưng bởi vì thông gia chính là nhà họ Lưu và nhà họ Trần, cả hai đều là danh môn vọng tộc, vẫn gây ra chấn động không nhỏ.
Nhìn thấy Hứa Như mặc váy phù dâu đi ra một mình, Trần Trung nhíu nhíu mày, cũng không nhìn thấy Lưu Thanh.
Khách khứa cũng đồng loạt nhìn về phía Hứa Như, cô hẳn là nên đi ra cùng với Lưu Thanh, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có một mình cô.
Khúc diễu hành trong hôn lễ vang lên du dương, đã có người trong khách khứa phát hiện không thích hợp, nghị luận ầm ĩ.
Hứa Như cụp mắt xuống, sự mất mát lan tràn, cô tôn trọng quyết định của Lưu Thanh, nhưng mà cô lo lắng cô ấy cũng không phải là cam tâm tình nguyện.
Lúc này tiếng giày cao gót vội vã truyền đến từ từ phía xa, Lưu Thanh mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh, đang chạy chậm vào từ phía cổng.
Lớp trang điểm ở trên mặt của cô ấy đã bị phai nhạt không ít, hai mắt cũng đỏ đỏ, chỉ là khí chất trên người của cô rất xuất chúng, dung nhan xinh đẹp, giống như là nữ vương khiến cho người ta đố kỵ.
Cô ấy đã về rồi.
Hứa Như không khỏi lộ ra nụ cười, đi đến kéo tay Lưu Thanh.
Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
“Lưu Thanh.” Thế nhưng cô vẫn rất lo lắng.
“Tớ không sao đâu.” Lưu Thanh cười cười, cầm lấy bó hoa rồi vòng tay lên khuỷu tay ba của mình.
Sắc mặt u ám của ba Lưu lúc này mới hòa hoãn lại, buổi lễ kết hôn chính thức bắt đầu.
Nhiệm vụ của Hứa Như đã hoàn thành, trở về vị trí ngồi xuống.
Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Lý Thế Nhiên, cho đến bây giờ anh đều không hề lo lắng, hình như là anh biết chắc chắn là Lưu Thanh sẽ quay lại.
“Lý Thế Nhiên, có phải là anh có chuyện gì đó không nói cho em biết không?” Hứa Như nhìn anh.
Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Hôn ước của Hướng Hoằng không thể giải trừ được, nếu như Lưu Thanh là một người phụ nữ thông minh thì nên biết sẽ làm như thế nào.”
“Không thể giải trừ, nếu như yêu một người thì không có việc gì là không thể.” Hứa Như tức giận nói.
“Tình huống của nhà họ Hướng rất phức tạp.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, không nói rõ chi tiết.
Hôn lễ kết thúc, kế tiếp là tiệc tối, bởi vì Hứa Như là phù dâu cho nên phải đi theo bên cạnh của Lưu Thanh.
Trở lại phòng trang điểm, Hứa Như mới có cơ hội hỏi han Lưu Thanh.
Sắc mặt của Lưu Thanh hờ hững: “Tớ đã đi gặp Hướng Hoằng, nhưng mà tớ sẽ không đi cùng với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không dẫn tớ đi.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ không làm chuyện giống như là đào hôn đâu, vì anh ấy không đáng.” Lưu Thanh an ủi Hứa Như đang lo lắng.
Mặc dù là Hứa Như nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà chuyện ngày hôm nay vẫn khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ.
“Lưu Thanh, tớ hi vọng là cậu sẽ hạnh phúc.” Cô ôm cô ấy một cái.
Lưu Thanh cụp mắt xuống, ở bên cạnh của Hứa Như thì cảm xúc yếu ớt của cô mới có thể bộc lộ ra được.
Hít mũi một cái, cô ấy nói: “Tớ sẽ mà.”
Tiệc Tối gần sắp kết thúc, Hứa Như và Lý Thế Nhiên trở về khách sạn.
Trên đường đi, từ đầu đến cuối Hứa Như đều im lặng.
Lý Thế Nhiên đang xử lý công việc, Hứa Như nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, cảm giác buồn ngủ đã ập tới.
Có lẽ là do ngày hôm nay quá mệt mỏi.
Lúc tỉnh lại thì đã về đến khách sạn, mở mắt ra, khắc sâu trong đôi mắt chính là người đàn ông anh tuấn vừa mới tắm rửa xong, anh mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, cơ bắp lộ ra một nửa rất rõ ràng, còn dính lấy giọt nước, hết sức gợi cảm chọc người.
Hứa Như ngáp một cái, còn chưa xoay người thì đã bị Lý Thế Nhiên kéo qua, cô giãy giụa không muốn bị anh ôm.
“Tức giận à?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.
Hứa Như im lặng, trong suy nghĩ của cô, hôm nay chính là Lý Thế Nhiên đã gián tiếp giúp Hướng Hoằng dẫn Lưu Thanh đi.
Mặc dù cuối cùng là Lưu Thanh vẫn trở về, nhưng mà từ đầu đến cuối cô đều rất lo lắng.
“Bà Lý, quay đầu lại.” Anh nhẹ nhàng chạm vào cơ thể của cô.
Hứa Như vô tội chớp chớp mắt mấy cái, vẫn không lên tiếng giống như cũ.
Lý Thế Nhiên nhìn xuống, nụ hôn nóng rực liền ập đến, Hứa Như không tránh né nhưng mà cũng không đón nhận.
“Hướng Hoằng là bạn bè của anh, anh có lập trường của anh. Bà Lý à, chuyện tình cảm, ngoại trừ người trong cuộc thì những người khác căn bản không có cách nào can thiệp được.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như cắn môi, cô có thể hiểu cho Lý Thế Nhiên.
Lưu Thanh là bạn của cô, cho nên cô đứng về phía của Lưu Thanh.
Hướng Hoằng là bạn của Lý Thế Nhiên, anh đứng về phía của Hướng Hoằng.
Thế nhưng trong lòng của cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Em biết rồi.” Cô thì thầm.
“Đừng có suy nghĩ lung tung, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Lý Thế Nhiên hôn lên mi mắt của cô.
Hứa Như nắm tóc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ phóng đại của Lý Thế Nhiên khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Cô ôm lấy cổ của anh: “Anh tắm cho em nha?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Hứa Như cũng sợ ngây người.
Cô quá mệt mỏi, một chút sức lực cũng không có, cho nên muốn ỷ lại vào Lý Thế Nhiên.
Gương mặt của cô lập tức đỏ bừng, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tiếng cười trầm thấp của Lý Thế Nhiên truyền ra từ trong cổ họng, ôm ngang Hứa Như lên, đôi môi mỏng cắn bên lỗ tai của cô: “Cực kỳ vui lòng.”
…
Bệnh viện.
Tần Nhi đọc tin tức trên báo chí, hôn lễ của Lưu Thanh được tổ chức thuận lợi, tối ngày hôm qua tiêu đề của cô ấy chiếm cứ trang bìa cả một đêm.
Cô ta cũng là bạn học của Lưu Thanh, thật sự không nghĩ đến cô ấy lại là người có bối cảnh hiển hách như vậy, gả vào nhà họ Trần, cũng môn đăng hộ đối.
Cô ta nổi giận xé tờ báo, bóng tối trong đôi mắt nổi lên.
Cô ta cực kỳ hận tất cả những người đi ở bên cạnh của Hứa Như.
Lúc Kỳ Chiến đi đến đây, tờ báo mà Lưu Thanh ném đi lăn đến chân của anh ta, sắc mặt của anh ta trầm lặng đi vào.