Hít một hơi thật sâu, Tần Nhi quay người: “Hướng tổng, tất nhiên tôi có ý định muốn hợp tác, nếu không tôi sẽ không đến đây, chẳng qua là tôi không thể giữ cát trong mắt mình, tôi coi trọng nhất là sự thành thục của đội ngũ Thiên Nhất, nhưng hôm nay xem ra thì không phải như vậy.”
“Nếu như cô Tần không hài lòng thì chúng ta có cơ hội hợp tác lại một lần nữa.” Nói xong, Hướng Hoằng liền rời đi trước.
Cô tức giận đến tím mặt, trợ lý sau lưng nhịn không được lên tiếng: “Cô Tần, ông chủ nói lần hợp tác này nhất định phải thành công!”
“Tôi đương nhiên biết rõ!” Tần Nhi tức giận lên tiếng.
Giẫm phải giày cao gót của Hứa Như đang ở trước mặt, Tần Nhi nhìn xuống dưới chân, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hứa Như.
“Không biết cô Tần còn có cái gì để vu oan cho tôi hay không?” Hứa Như nhàn nhạt lên tiếng.
“Tôi mà phải đi vu oan sao? Những gì tôi nói đều là sự thật!”
Vừa dứt lời, Hứa Như liền tát một cái vào mặt Tần Nhi.
Những người cấp cao của Tần thị có mặt tại đó đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Thanh ngược lại cảm thấy sảng khoải nhiều hơn!
“Sự thật là như thế nào bản thân tự biết rõ, Tần Nhi, làm gì cũng nên có chừng mực.” Dứt lời, Hứa Như xoay người rời đi.
Thế nhưng Tần Nhi lại không cho phép chuyện đó xảy ra, cô nắm lấy cổ tay của Hứa Như, đôi giày cao gót muốn đá về phía Hứa Như, Lưu Thanh nhanh tay lẹ mắt đẩy Tần Nhi ra.
Lực đẩy không nhẹ, Tần Nhi đứng không vững liền té ngã, rơi vào trạng thái bối rối một hồi.
“…Mau đỡ tôi đứng lên!” Nhìn trợ lí ngu ngơ bên cạnh mình, Tần Nhi tức giận quát to.
Hứa Như nhìn không chớp mắt bước ra ngoài, chẳng qua là vừa ra khỏi cửa, sắc mặt cô ngay lập tức trắng bệch ra.
Chuyện năm đó bị Tần Nhi nhắc lại, cô mới phát hiện chính mình vẫn còn quan tâm.
Bị vu oan, bị đuổi học, bị chặt chân, tất cả mọi chuyện đều xuất ra trong một năm đó, thế mà bây giờ, vết sẹo kia vẫn chưa biến mất, vết thương vẫn còn đẫm máu khó có thể chữa lành.
Lưu Thanh vội vàng bước đến đỡ cô: “Như, có chuyện gì sao?”
Hứa Như dựa lên vai Lưu Thanh, hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc đầu.
Cô không thể có chuyện gì.
“Kết quả tệ nhất là bị sa thải thôi!” Kết quả xấu nhất, cô sớm đã lường trước được.
“Sẽ không đâu! Không phải lỗi của cô, rõ ràng là Tần Nhi cố tình gây sự, tôi sẽ giải thích với Hướng tổng.”
“Thanh, cảm ơn vì đã luôn ủng hộ tôi.” Hứa Như nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lưu Thanh đau lòng một lúc, năm đó Hứa Như chịu đựng những gì, cô biết rõ tất cả.
Nỗi đau của cô ấy, Lưu Thanh hiểu thấu.
Cách đó không xa, Hướng Hoằng đứng ở góc rẽ, cầm lấy điện thoại.
“Thế Nhiên, kẻ thù của phụ nữ không ít..” Hướng Hoằng nheo mắt lại nói.
“Đừng để cô ấy chịu ủy khuất!” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Tối nay chắc cô ấy không vui, chuyện trước kia bị Tần Nhi moi móc ra, nhìn thật giống như muốn khóc.”
……
Bệnh viện Nhân Dân.
Lý Thế Nhiên rời khỏi phòng làm việc, thé nhưng chưa đi đến thang máy đã bị cản lại.
Hôm nay Diệp Hạ Hạ xuất viện.
“Giúp tôi trở về được không?”
Bệnh viện nhân dân.
“Diệp Hạ Hạ, tôi không rảnh.” Khuôn mặt điển trai của Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh lùng.
Diệp Hạ Hạ vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo anh xuống bãi đỗ xe.
Lý Thế Nhiên lên xe, cô liền nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.
Lý Thế Nhiên vô cùng sốt ruột, chỉ có thể nhanh chóng lái xe đến địa chỉ Hướng Hoằng đã đưa cho anh.
Nửa giờ sau, Lý Thế Nhiên tìm một vòng ở khách sạn cũng không thể tìm thấy Hứa Như.
Diệp Hạ Hạ vẫn đi theo anh, ân cần hỏi: “Đang tìm Hứa Như sao?”
Lý Thế Nhiên phớt lờ cô.
Diệp Hạ Hạ cũng không giận, dù sao có thể đi bên cạnh Lý Thế Nhiên thì tốt rồi.
Rất nhanh sau đó, anh đã tìm thấy Hứa Như ở một nhà hàng lẩu phía đối diện, cô cùng Lưu Thanh đang ngồi ở phía trong cùng trên ghế dài, trước mặt là nồi lẩu cay nồng.
“Bác sĩ Lý, chúng ta đi thôi, nơi đây thật ồn ào…!” Diệp Hạ Hạ không thích nơi nhiều người, kéo tay Lý Thế Nhiên muốn nhanh chóng rời đi.
Anh rút tay ra thật ngay, ngay lập tức đi đến chỗ Hứa Như.
Hứa Như ngước mắt lên, triệt để kinh ngạc nhìn người đàn ông điển trai mặc áo sơ mi trắng trước mặt mình.