“Làm sao lại đến đây….”
Lưu Thanh lập tức giơ tay lên khẳng định bản thân vô tội: “Không liên quan đến tôi!”
“Vì sao không gọi điện thoại cho anh?” Khuôn mặt của Lý Thế Nhiên hiện tại có chút ảm đảm.
“Em quên mất.” Hứa Như thuận miệng trả lời.
Anh tự mình ngồi xuống, lấy bát đũa bên cạnh đến trước mặt.
Diệp Hạ Hạ cũng đi theo qua đây, thế nhưng nhìn nơi này không quá sạch sẽ, cô liền chậm chạp không di chuyển.
“Bác sĩ Lý, thật sự phải ăn ở đây sao?” Diệp Hạ Hạ lộ vẻ mặt ghét bỏ.
“Cô Diệp, đến nhầm chỗ rồi, khách sạn cao cấp phía đối diện mới phù hợp với thân phận của cô.” Giọng nói của Lưu Thanh vang lên vô cùng lạnh lùng.
Diệp Hạ Hạ tức giận đến dậm chân, khẽ cắn môi miễn cưỡng ngồi xuống.
Đầu của Hứa Như cảm thấy đau một chút, nghĩ thầm bữa tối này không thể ăn ngon rồi!
“Đám bọn họ ăn không quen.” Hứa Như vừa lên tiếng vừa tự múc cho mình một muỗng tương ớt lớn.
Lý Thế Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy, nước mắt liền như bão tố ứa ra.
Thế nhưng anh lại giống như Ôn Tình, múc không ít tương ớt vào bát.
Diệp Hạ Hạ tức giận, cũng giơ tay cầm lấy muỗng ớt.
Lý Thế Nhiên liền nhanh chóng nhíu mày: “Cơ thể bây giờ không thể ăn cay.”
“Nhưng mà…” Diệp Hạ Hạ cau mày.
“Lấy thêm một nồi lẩu không cay.” Hứa Như gọi nhân viên phục vụ đến.
Lưu Thanh nhịn không được đá chân cô, nhỏ giọng nói: “Tại sao cứ đối xử tốt với đối thủ của cô như vậy!”
“Cô ta chỉ là bệnh nhân của Lý Thế Nhiên.”
“Mọi người đều báo cáo hai người bọn họ có gian tình!”
Hứa Như dừng lại một chút, nhìn thấy Diệp Hạ Hạ cứ nhìn chằm chằm Lý Thế Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ, trong nội tâm dần có chút khó chịu.
Trong miệng ăn ớt cũng không có cảm giác….
“Em thích ăn cái gì?” Lý Thế Nhiên cầm lấy đũa, bỏ đầy thịt bò trong chén của Hứa Như.
Cô quay đầu nhìn anh, Lý Thế Nhiên mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt điển trai, khí chất phi thường, ngồi ăn ở bên trong nơi ồn ào này có chút không hợp tình hợp lý.
Anh bây giờ trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, ngồi được nhưng có lẽ cũng không thoải mái, thế mà vẫn luôn không ngừng lặt rau bỏ cho cô, luôn quan tâm đến cô.
Hứa Như khẽ cắn môi, ăn hết những thức ăn mà Lý Thế Nhiên đưa cho cô.
Diệp Hạ Hạ nhìn thấy thế, ghen tị đến mức ăn không nỗi.
Không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nhóm vệ sĩ lớn đi về phía Diệp Hạ Hạ.
Cô ta còn chưa kịp bỏ đũa xuống đã bị dẫn đi, có nghĩ cũng không nghĩ đến chính là do Lý Thế Nhiên thông báo với người của Diệp gia.
Cô nhìn anh rầu rĩ, thế nhưng sự chú ý của Lý Thế Nhiên lại dành toàn bộ cho Hứa Như.
“Không tiễn cô ấy sao?” Giọng điệu của Hứa Như có chút chua chát.
Lý Thế Nhiên cắn nhẹ môi mỏng của mình, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh phải tiễn cô ấy?”
“Cùng đi đến đây với nhau mà!”
“Bà Lý, về sau sẽ còn nhiều người phụ nữ như thế, cho nên phải thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ với tôi, biết không?” Lý Thế Nhiên đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên.
Lưu Thanh ngồi phía đối diện sớm đã nhăn mặt cau mày, không nghĩ Bác sĩ Lý dịu dàng cũng có lúc bá đạo như thế, nhưng mà vẫn rất đẹp trai!
Hứa Như khẽ nhíu đôi mi, Lý Thế Nhiên là đang dạy dỗ cô sao?
Dừng một chút, cô đột nhiên lộ ra dáng vẻ tươi cười, chủ động khoác tay Lý Thế Nhiên: “Chồng, là của em!”
Lý Thế Nhiên nhướn mày, nhìn bộ dạng tươi cười của Hứa Như, liền hôn lên đôi môi anh đào đầy ớt của cô, rất là thỏa mãn!
Hứa Như tựa ở trong lòng ngực anh, tay ở trước ngực người đàn ông này vẽ vòng tròn: “Thân thể này cũng là của em.”
“Hả?” Lý Thế Nhiên di chuyển ánh mắt, giờ phút này đôi mắt lặng lẽ phát sáng.
“Được rồi không chơi nữa.” Hứa Như nhanh chóng ngồi thẳng người lên, sắc mắt đắc ý nhanh chóng thu lại.
Vừa rồi chắc là đầu óc bỗng nhiên say thuốc nên mới dám đùa giỡn với Lý Thế Nhiên như thế!
Nhưng mà Lý Thế Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, ôm eo Hứa Như nói: “Bà Lý, tôi vẫn chưa có chơi!”
Hứa Như cúi đầu, làm bộ không nghe thấy lời nói của Lý Thế Nhiên, cầm lấy chai bia bên cạnh mở ra, cùng Lưu Thanh uống rất hăng say.