CHƯƠNG
“Chờ đã, em nghe đồng nghiệp ở bệnh viện nói là gần đây khách sạn Tây thành đều đã đầy hết rồi, sắp đến ngày nghỉ Quốc Khánh…” Hứa Như nhớ đến mình vẫn còn chưa có đặt phòng.
“Yên tâm đi, anh sẽ không để cho bạn gái của anh không có chỗ để ở.”
Nói dứt lời, anh liền im lặng nắm tay Hứa Như, leo lên máy bay.
Sắc trời dần dần sáng lên, Hứa Như không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc tâm trạng cũng đã tươi sáng hơn một chút.
Vốn dĩ cho rằng mình rất có tinh thần, nhưng mà trong cabin thật sự thoải mái, dựa ở trong ngực Lý Thế Nhiên, cô lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì đã ở khách sạn.
Mà cô nằm ở trong ngực Lý Thế Nhiên, vừa mới mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, vô cùng cưng chiều.
Hứa Như ngọt ngào cười một tiếng: “Anh Lý, buổi sáng tốt lành.”
Cô trở mình, lại phát hiện gương mặt của mình dán vào đũng quần của Lý Thế Nhiên.
Thay đổi quá nhanh, Hứa Như cứng đờ cả người.
Trong nháy mắt gương mặt của cô nóng bừng, lập tức ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên: “Anh… anh cố ý?”
“Anh không làm cái gì hết.” Lý Thế Nhiên vô tội.
“Hơn nữa, anh mới là người bị hại.”
Ngụ ý đó chính là Hứa Như cố ý cọ anh trước.
Hứa Như vừa thẹn lại vừa giận, giơ nắm đấm nhỏ nhắn nên muốn đánh anh.
Lại bị Lý Thế Nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ, đôi môi mỏng câu lên nở một nụ cười mê người: “Giải quyết như thế nào?”
“Giải quyết? Chẳng lẽ là anh còn muốn em giải quyết cho anh hả?” Hứa Như phồng má.
Lý Thế Nhiên rất thích bộ dáng tức giận của cô.
“Đúng là anh nghĩ như thế.”
Hứa Như không thèm để ý tới anh.
Quay đầu lại, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Ngoài khung cửa kính trong suốt, trời biển một màu, phong cảnh tuyệt đẹp làm cho ánh mắt của Hứa Như căn bản không thể di chuyển khỏi nó.
Căn phòng của bọn họ ở trên biển, nước biển xanh thẳm đang ở trước mắt, Hứa Như đi đến cửa sổ, thật sự rất đẹp…
Bên hông đột nhiên có nhiều thêm một cánh tay, giọng nói của Lý Thế Nhiên rơi ở bên tai cô: “Nơi này là một hòn đảo nhỏ ở Tây thành, vẫn còn chưa hoàn toàn đi vào hoạt động, em có biết hòn đảo này tên là gì không?”
“Đảo gì thế?”
“Đảo Như.”
“Sao em chưa từng nghe nói.” Hứa Như nhíu mày.
Tây thành là một thành phố du lịch, có không ít hải đảo, nhưng mà đúng là lần đầu tiên nghe thấy hòn đảo này.
“Lấy tên của em đó.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất dịu dàng.
Lần này, Hứa Như hoàn toàn ngây dại.
Tên của cô hả?