CHƯƠNG
Hứa Như… đảo Như.
Nhưng mà…
Nhưng…
Nhưng mà tại sao lại lấy tên của cô?
“Lý Thế Nhiên, không phải là hòn đảo này của anh đó chứ?” Hứa Như kinh ngạc nhìn Lý Thế Nhiên.
Ý cười trong đáy mắt của người đàn ông càng sâu hơn nữa: “Hiện tại hòn đảo này là của em.”
“Phốc.”
Hứa Như lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra, nghiêm túc nhìn anh: “Anh nói trò đùa gì vậy?”
Lý Thế Nhiên bất đắc dĩ ôm lấy cô: “Anh đùa em lúc nào.”
Hứa Như lập tức không lên tiếng.
Loại chuyện này, sếp Lý giàu có đúng là có thể làm ra được.
“Anh mua từ lúc nào vậy.” Hứa Như bình tĩnh lại quay đầu hỏi anh.
“Nửa tháng trước.”
“Không có chuyện gì mà lại mua hòn đảo này cho em…”
“Tiện tay mua.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên nhàn nhạt.
Hứa Như: …
“Sau này đừng có xài tiền lung tung, ở đây không phải là còn chưa khai phá à?” Hứa Như tò mò hỏi.
“Đúng vậy, ở đây chỉ có một khách sạn, bình thường cũng không kinh doanh với bên ngoài.”
“Anh dự định tổ chức lễ đính hôn ở đây, thuận tiện mua lại hòn đảo này luôn.” Lý Thế Nhiên nghiêm túc nói.
Hứa Như đã tiếp nhận sự thật này, đảo Như… thật là dễ nghe.
“Sau này đừng có làm mấy loại chuyện ngu ngốc này nữa, có tiền thì cứ trực tiếp đưa cho em, không cho phép anh mua đồ lung tung.” Hứa Như xụ mặt xuống, giọng điệu mang theo vài phần tức giận.
“Được rồi, đều nghe theo em hết, bà Lý tương lai.”
Nói dứt lời, Lý Thế Nhiên đặt cô trước cửa sổ sát đất, dịu dàng hôn cô, đưa lưng về phía trời xanh biển rộng, nhiệt độ trong phòng dần dần được kéo cao…
…
Ngày hôm sau, Hứa Như vốn dĩ muốn xem bình minh, đồng hồ báo thức đều đã chỉnh xong hết rồi, không ngờ tới vẫn là ngủ quên mất.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến ba sào.
Ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trên bờ biển. Lý Thế Nhiên mặc cái quần bơi, Hứa Như không dám nhìn thẳng vào lồng ngực lộ rõ cơ bắp của anh, lén lút liếc nhìn vài lần rồi lại chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân trắng nõn của mình trên bờ cát trắng.
Đương nhiên là Lý Thế Nhiên nhìn thấy Hứa Như xấu hổ, ý cười trong đáy mắt giấu rất sâu, cố ý nói: “Có phải là do nắng nóng quá, mặt hồng như thế?”
Nghe thấy Lý Thế Nhiên trêu chọc, Hứa Như không để ý đến anh, cô tự bước đi ra phía trước.
Đi chân đất trên bờ cát, nước biển xanh thẳm thuận theo gợn sóng truyền đến, mắt cá chân truyền đến cảm giác mát rượi.
Đến gần bờ biển, trên nước biển có những rong biển, thỉnh thoảng sẽ quấn quanh chân của Hứa Như, lại còn dán vào bắp chân của Hứa Như, vừa ngứa lại vừa dễ chịu.