Đợi chờ sau phút thì Cao Anh Quân cũng rời khỏi phòng tắm, cả hai cùng nhau đi xuống căn bếp, trên bàn đã bày trí rất nhiều những món ăn mà anh yêu thích khiến bụng anh cũng bắt đầu đánh trống.
Bà Trương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người đã đi xuống, bà vội giơ tay gọi anh đến ngồi cùng.
"Nào! Mau lại đây nhanh lên!"
"Dạ!"
Cao Anh Quân nhiệt tình đáp lại, anh đi đến đẩy ghế ra cho cô ngồi rồi bản thân ngồi kế bên, hành động đơn giản này vô tình lọt vào mắt ông Cao, ông gật đầu hài lòng trước đứa cháu trai này.
Trương Trúc Hy ngẩng đầu lên nhìn hướng phát ra âm thanh như một người đàn ông nào đó, nhìn thấy Cao Anh Quân trong bộ đồ thể thao đơn giản, nét đẹp trên khuôn mặt của anh làm cô ấy bị thu hút mà nhìn không rời.
Trong lòng cô ấy thầm cảm thán.
"Trời ơi, trên đời sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ!"
Trước ánh mắt ngẩn ngơ của Trương Trúc Hy, Cao Anh Quân lại không hề quan tâm đến, một mực chăm chú gắp thức ăn cho Nguyệt Hương Lan, cả hai ăn món vô cùng ngon miệng, lâu lúc lại trò chuyện cùng những người khác.
Trong suốt quá trình ăn, Trương Trúc Hy không rời mắt khỏi khuôn mặt anh khiến Nguyệt Hương Lan cũng phải chú ý đến, nhìn khuôn mặt say mê của cô ấy khi nhìn anh trông rất say đắm, Nguyệt Hương Lan cười nhẹ rồi quay sang nhìn anh.
Cô chồm người đến, thì thầm vào tai anh.
"Anh nhìn cô gái kia đi, xem ra lại có thêm một người nữa say mê nhan sắc của anh rồi!"
Cao Anh Quân nghe theo lời nói của cô, anh quay sang nhìn Trương Trúc Hy, thấy cô đúng là đang nhìn mình không rời mắt, anh liền giơ tay ra phía trước, búng tay.
Trương Trúc Hy bị anh làm cho giật mình, cô ấy ngại ngùng cúi xuống ăn đồ ăn mà không nói gì.
Cao Anh Quân nhìn Nguyệt Hương Lan rồi nhíu mày.
"Cô làm như ai cũng mê nhan sắc của tôi như cô vậy!"
Câu nói pha lẫn chút trêu đùa được Cao Anh Quân thì thầm vào tai cô, Nguyệt Hương Lan thẹn quá hóa giận đẩy mặt anh cách xa người mình ra rồi nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó nói, âm giọng chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
"Tôi mê nhan sắc của anh hồi nào chứ.
Đừng có mà ở đó mơ mộng hão huyền nữa, anh chồng đáng quý!"
Nguyệt Hương Lan không quên nhấn mạnh bốn chữ cuối, cô nở một nụ cười công nghiệp nhìn anh rồi cúi đầu ăn tiếp.
Cao Anh Quân chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu chứ không đáp lại.
Sau bữa tối, mọi người quây quần lại trong phòng khách cùng xem phim, một bộ xem tình cảm đầy cảm động giữa hai nhân vật, nam nữ chính vì không thể đến được mà với mà nguyện cùng nhau làm vợ chồng ở kiếp sau khiến những người phụ nữ trong nhà phải dùng khăn giấy để lau đi nước mắt.
Nguyệt Hương Lan nhìn đống khăn giấy rơi rải rác dưới sàn mà lắc đầu ngao ngán, nói về những bộ phim tình cảm sướt mướt như vậy thì cô không mê xem, dù có xem cũng chỉ thấy buồn ngủ, mắt mở không lên nhưng vẫn cố gắng mở to ra để nhìn vào màn hình tivi.
Cao Anh Quân thấy cô có vẻ đã buồn ngủ, nhìn đồng hồ trên tường cũng còn khá sớm, thấy mọi người vẫn đang hăng say xem phim nên anh không nỡ làm phiền, nhẹ nhàng quay sang nói với cô.
"Nếu buồn ngủ thì cứ nằm dựa vào vai tôi mà ngủ, đừng quá sức!"
Nguyệt Hương Lan lắc đầu, tuy miệng thì ngáp nhưng cô vẫn không có ý dựa vào anh nên vẫn tiếp tục xem phim.
Một lúc sau, trong lúc anh đang chăm chú xem bộ phim tiếp theo thì một cảm giác nặng nề ập đến bên vai, ngoái nhìn thì thấy có đã ngủ thiếp đi từ đời nào.
"Vậy mà nói là không buồn ngủ, cô đúng là hết nổi được mà!"
Cao Anh Quân thở dài, tay nhẹ nhàng choàng qua vai cô rồi nhấc bổng cô lên theo dáng công chúa, anh nhẹ nhàng từng chút một nói với mọi người.
"Mọi người cứ xem phim thoải mái, Hương Lan cô ấy buồn ngủ rồi, con đưa cô ấy về phòng trước nhé."
"Ừ, đi đi!"
Trước sự đồng ý của mọi người, anh gật đầu bế cô lên phòng ngủ, nhẹ nhàng từng hành động một, để cô nằm xuống giường rồi đắp chăn lại, nhìn bàn tay đang ôm chặt thắt lưng của mình không rời dù đã nằm vào giường ngủ.
Cao Anh Quân thở dài, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc của cô rồi lên tiếng.
"Ngoan ngoãn thả tay ra đi, tôi đưa cô vào phòng ngủ rồi."
Nhưng có vẻ như Nguyệt Hương Lan không hề nghe thấy, ngược lại còn siết chặt cái ôm hơn khiến anh đang đứng cũng phải nhanh chóng ngồi xuống giường, Nguyệt Hương Lan trong cơn mơ xem anh là gối dài mà ôm ngủ, vùi đầu bụng anh, yên giấc ngủ.
"Thật hết cách với cô đó, Nguyệt Hương Lan à!"
Cao Anh Quân lắc đầu ngao ngán, dù có chút không quen với sự đụng chạm cơ thể này nhưng vì không muốn cô khó chịu khi ngủ mà anh cũng phải nằm xuống bên cạnh, đặt đầu cô lên tay mình, cô lại càng siết chặt anh hơn khiến hai người không còn khoảng cách ngăn chặn nào khác.
Dù đã rất cố gắng tháo tay cô ra khỏi thắt lưng nhưng bất thành, càng cố gắng thì cô lại càng siết chặt hơn, bất lực, anh mặc cho cô tùy ý xem anh là gối ôm mà ôm ngủ.
Đến nửa đêm mà Cao Anh Quân vẫn chưa ngủ, anh nhìn khuôn mặt như mèo con đang ngủ say trong lòng ngực mình mà thấy ấm áp vô cùng, anh đã nhìn cô như vậy suốt vài giờ đồng hồ.
Vừa bị bệnh mất ngủ, vừa phải chịu đựng cái ôm của cô khiến anh không thể nào vào giấc ngủ.
Hơn năm sống trên cuộc đời thì đây là lần đầu tiên anh nằm trên giường cùng một người phụ nữ, lại còn bị cô ôm chặt đến không dám động đậy như vậy thì cũng chẳng trách anh lại không thể yên giấc.
Cao Anh Quân cứ trong trạng thái tỉnh táo mà thức đến gần sáng, mặt trời dần ló dạng sau màn đêm.
Nguyệt Hương Lan lờ mờ tỉnh giấc, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt cô là một lòng ngực của ai đó.
Nguyệt Hương Lan ngẩn người nhìn lại tư thế ngủ của bản thân, chợt nhận ra người mình đang ôm chặt là Cao Anh Quân.
Cô liền hoảng hốt buông tay mình ra, ngồi bật dậy nhìn anh đang ngủ say trên giường, nhìn tư thế của anh thì cũng biết từ tối hôm qua đến giờ anh đã không hề thay đổi dù một chút.
Cánh tay vẫn đưa thẳng ra, người nghiêng về một hướng khiến Nguyệt Hương Lan hoảng hốt vô cùng, nhìn quần áo anh xộc sệt lại càng khiến cô bối rối hơn.
"Cái gì vậy nè, tại sao mình lại ôm anh ta đi ngủ chứ!"
Cô không dám tin mình trong khi ngủ say đã coi anh là gối dài để ôm ngủ, giờ tỉnh táo lại mà khiến cô muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lúc sáng còn mạnh mồm mạnh miệng, vậy mà cùng ngày đó, buổi tối lại ôm chặt mà rời, để anh buộc phải ngủ chung.
"Xấu hổ quá đi mất!!"
Khuôn mặt cô ửng đỏ, nhẹ nhàng đi xuống giường rồi chạy thẳng vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương, cô dùng nước lạnh tạt cho bản thân thật tỉnh táo nhưng cũng không thể thoát khỏi sự ngại ngùng do chính bản thân cô mang lại..