Trưa ngày hôm sau, Nguyệt Hương Lan cuối cùng cũng thức giấc, cô nhìn xung quanh căn phòng thì đã không thấy Cao Anh Quân đâu, chắc có lẽ anh đã đi làm từ sớm, cô đứng dậy rồi vào phòng tắm, một lúc sau đã có mặt bên dưới nhà.
Nhìn mọi người trong nhà đã ăn cơm trưa xong, trong lòng cô thấy có chút ngại ngùng vì đã ngủ đến tận trưa mà không hay gì cả.
Cao phu nhân khi nhìn thấy cô bước xuống thì vui vẻ đi đến, khuôn mẹ như mẹ hiền, nở nụ cười ôn hòa lên tiếng.
Con thức rồi đó sao? ta có thể nhờ con một chuyện được không?
"Dạ, chuyện gì vậy mẹ?
Thấy cô đồng ý thì bà liền hớn hở đi vào bếp rồi mang ra một hộp cơm trưa rồi đặt vào tay cô.
Nguyệt Hương Lan ngơ ngác nhìn hộp cơm trên tay, cô ngẩng đầu lên nghe bà nói tiếp.
Con mang hộp cơm này đến công ty cho Anh Quân giúp ta nhé, bà nội muốn nó phải ăn cơm bà ấy nấu.
Nguyệt Hương Lan cười gượng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trên đường đi đến công ty của anh, Nguyệt Hương Lan chọn đi bộ, tuy đường đến công ty cũng rất xa nhưng vì muốn ngắm cảnh đẹp của thành phố hoa lệ và dòng xe tấp nập chạy qua, một mình đi trên con đường nhot, chiếc lá rụng rơi xuống mái tóc cô, Nguyệt Hương Lan nhẹ nhàng lấy nó xuống, lá cây màu vàng khô, hình dáng tự bông tuyết nhỏ, cô thả rơi nó xuống đất rồi tiếp tục đi.
Cô đi qua hàng cây xanh rồi cũng đến công ty của Cao Anh Quân, cô ngẩng người nhìn tòa cao ốc to lớn.
Nguyệt Hương Lan vừa định bước vào thì bị ai đó va phải, người đàn ông điệu bộ vội vã, vội cúi đầu lên tiếng xin lỗi.
Cô cho tôi xin lỗi nhé.
Cô không sao chứ?"
Nguyệt Hương Lan xoa nhẹ bả vai bị va chạm của mình rồi lắc đầu, cô ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười đáp.
"Dạ, tôi không sao!
"Nguyệt Hương Lan! Có phải cậu không vậy?"
Cả hai cùng lúc ngẩng đầy nhìn đối phương, đôi mắt long lanh mở to.
Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên nhìn người vừa mới gọi tên của mình, người đàn ông kia mừng rỡ, chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Phải cậu không vậy, Nguyệt Hương Lan?"
"Phải! Lăng Khôi, sao cậu lại ở đây?
Rất vui được gặp lại cậu!
Người đàn ông tên Lăng Khôi là bạn thời cấp và cũng là bạn cùng lớp thời đại học của Nguyệt Hương Lan.
Cả hai đã chia tay tạm biệt nau sau khi kết thúc chương đại học cuối cùng của thời học trò, cả hai chọn một con đường riêng để đi nên đã không liên lạc với nhau vài năm.
Sau khi gặp lại nhau cả hai vô cùng mừng rỡ mà ôm nhau thắm thiết trước cửa công ty.
Một lúc sau, Nguyệt Hương Lan mới chợt nhận ra, kiềm chế cảm xúc trong lòng lại, cpp nói.
Mình rất vui vì đã gặp lại cậu nhưng bây giờ mình không thể đứng đây nói chuyện với cậu quá lâu được!"
"Cậu đang định vào công ty này sao?"
Lăng Khôi nhìn hướng mắt của cô, thấy cô cứ nhìn vào công ty của ai đó thì liền đường sang một bên, tránh đường cho cô rồi lên tiếng hỏi.
"Đúng rồi, mình phải mang cơm cho người trong công ty này."
"Bạn trai hả?"
"Không! mình mang cơm đến cho một người bạn đã cho mình ở nhờ thôi.
Tớ vẫn chưa có bạn trai mà!"
Nguyệt Hương Lan phủ nhận, cô lại tiếp tục bị ra một lý do để nói dối.
Lăng Khôi cũng không nghĩ nhiều, anh gật đầu rồi mỉm cười nói.
"Nếu vậy, cậu cứ vào trong đưa cơm cho bạn cậu đi, tớ ở ngoài đây đợi, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau, tớ phải ngồi lại nói chuyện với cậu một chút chứ!"
Nguyệt Hương Lan gật đầu, nghe anh nói vậy thì cô cũng muốn nhanh chóng mang cơm đến cho Cao Anh Quân.
Bước chân vào công ty lớn, cô như một cô gái miền quê, ngây thơ nhìn xung quanh, đi đến thang máy rồi đi vào, dù không biết Cao Anh Quân ở tầng mấy nhưng trước mắt nhưng Cao phu nhân đã để một tờ giấy vào tay cô, trong đó có ghi số tầng của văn phòng giám đốc.
Nguyệt Hương Lan theo hướng dẫn trong giấy mà đi đến một lối đi, cô thư ký đang làm việc thì nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thì thấy một cô gái lạ mặt, thư ký nhanh chóng đi đến hỗ trợ.
"Xin chào! Cô đang tìm gì vậy ạ?"
Nguyệt Hương Lan giật mình khi nghe thấy có giọng nói từ phía sau vang lên, cô quay người lại, mỉm cười nhẹ, đáp.
"Chị cho em hỏi, phòng của giám đốc Cao Anh Quân ở đâu vậy ạ?"
"À, phòng của giám đốc ở ngay đây ạ! Mà chị ơi, chị có đặt lịch gặp mặt trước không ạ?"
"Tôi không, tôi không biết!"
Nguyệt Hương Lan lắc đầu, cô chỉ nghe theo lời mẹ chồng mang cơm đến cho anh chứ không biết mấy chuyện này.
"Chẳng lẽ, không hẹn trước là không được vào hay sao?"
"Dạ, chị có thể cho em biết tên không? Để em vào hỏi giám đốc thử."
"Cũng được, tôi tên Nguyệt Hương Lan!"
"Dạ, chị đợi một tí nhé!"
Nói rồi, cô thư ký mở cửa đi vào văn phòng của Cao Anh Quân, đi đến trước bàn làm việc, cô gõ nhẹ xuống bàn rồi nhìn anh.
"Chuyện gì?"
Cao Anh Quân mắt vẫn nhìn vào máy tính, giọng nói không cao cũng không trầm vang lên.
"Có một người tên Nguyệt Hương Lan muốn đến gặp anh, nhưng chưa hẹn trước, anh có muốn gặp không ạ?"
"Nguyệt Hương Lan?"
Cao Anh Quân nhíu mày khi nghe cái tên này, anh ngẩng đầu lên nhìn thư ký.
"Cô cho cô ấy vào đi!"
"Dạ!"
Vì được sự cho phép của anh mà Nguyệt Hương Lan mới được vào trong, cô đi đến ngồi xuống ghế sofa dành cho khách, Cao Anh Quân cũng đi đến ngồi sau đó.
Anh nhìn cô một lúc, rồi hỏi.
"Cô đến tìm tôi làm gì?"
Nghe anh hỏi vậy, cô liền đặt hộp cơm còn nóng lên bàn rồi đáp.
"Bà nội sợ anh bỏ bữa nên mới kêu tôi mang đến cho anh ăn đó!"
"Vậy sao? Vậy cô đi bằng gì đến đây?"
"Tôi đi bộ!"
Nguyệt Hương Lan không nhanh không chậm trả lời, nét mặt bình thản vô cùng.
Cao Anh Quân sau khi nghe xong liền nhíu mày, đôi chân mày dường như muốn dính vào nhau, anh lên tiếng.
"Sao lại không đi xe mà đi bộ?"
"Tôi đi bộ để ngắm cảnh thôi, mà này, anh mau ăn đi nhé? Tôi đi trước đây, tạm biệt!"
"Nè.."
Nguyệt Hương Lan nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, cô bỏ qua tiếng gọi của anh mà rời khỏi văn phòng.
Cao Anh Quân nhíu mày nhìn bóng lưng vội vã của cô dần khuất dần sau cánh cửa, anh cúi đầu mở hộp cơm ra, hương thơm vẫn như vậy, hạt cơm mềm dẻo, làn khói trắng bốc lên kèm theo hương thơm từ món ăn.
Bất đắc dĩ, Cao Anh Quân phải dành ra một chút thời gian để ăn cơm trưa dù anh đang có ý định sẽ tạm bỏ bữa hôm nay..