Lăng Khôi dù rất muốn đưa cô về tốt nhà nhưng khi nghe như vậy, anh cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý, trong lời nói pha lẫn chút không vui.
"Vậy được rồi, cậu về cẩn thận nhé!"
"Ừm, tạm biệt!"
Nguyệt Hương Lan vẫy tay chào rồi xoay người tiếp tục bước chân, ánh đèn đường chiếu rọi con đường đi.
Lăng Khôi nhìn bóng lưng của cô một lúc rồi cũng quay đầu đi về hướng khác.
Một chiếc xe ô tô màu đen chạy lướt qua Lăng Khôi, ánh đèn pha chiếu lên người Nguyệt Hương Lan kèm theo tiếng bíp còi.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Gì vậy?"
Nguyệt Hương Lan nói thầm trong miệng, nhìn chiếc xe ô tô chạy lên song song, kính xe được hạ xuống.
Cao Anh Quân đưa mắt nhìn cô khiến cô giật mình lùi về phía sau.
"Ơ, sao anh về sớm vậy?"
"Về sớm? Cô không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao, đã giờ tối rồi đó!"
Cao Anh Quân nhíu mày khi nghe câu nói của cô, anh thở dài lên tiếng đáp lại.
"Hả?"
Nguyệt Hương Lan giật mình nhìn lại thời gian không điện thoại, quả nhiên đúng như lời anh nói, giờ đã giờ tối chứ không phải giờ chiều.
Nguyệt Hương Lan cười gượng gạo nhìn anh, Cao Anh Quân lắc đầu ngao ngán.
"Lên xe đi! Tôi đưa cô cùng về!"
"À được!"
Nghe lời anh, Nguyệt Hương Lan nhanh chóng leo vào hàng ghế sau khiến anh nhíu mày, thở dài lên tiếng nhắc nhở.
"Cô lên ghế phụ ngồi đi, nếu anh sẽ bị nghi ngờ đấy!"
"À được!"
Nguyệt Hương Lan vẫn không nói gì nhiều, cô mở cửa ghế phụ ra ngồi ngồi vào.
Sau khi, cô đã yên vị trên ghế phụ thì chiếc xe cũng tiếp tục lăn bánh.
Trong xe, Cao Anh Quân lặng lẽ liếc nhìn Nguyệt Hương Lan, nhìn cô cúi đầu bấm điện thoại, lén nhìn màn hình điện thoại của cô, thấy cô như đang nhắn tin với ai đó.
Trong lòng anh bất giác dâng lên cảm giác khó chịu, ở giữa lòng ngực như nóng dần, anh nhíu mày, thở mạnh.
Dù đường đi về không xa nhưng anh cứ cảm thấy nó rất dài, kéo theo cơn nóng trong lòng, trong đầu hiện lên một câu hỏi, anh tặc lưỡi, lên tiếng.
"Cô đi đâu mà giờ này mới về vậy?"
Câu nói vừa dứt, trong lòng lại dâng lên sự mong chờ, chờ đợi câu trả lời của cô.
Nguyệt Hương Lan ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh hỏi, cô mỉm cười đáp.
"Tôi đi chơi với bạn!"
Cao Anh Quân nhìn nụ cười tươi của cô, thấy cô có vẻ rất vui vẻ khi được hỏi đến đã đi đâu, gò má nâng lên tạo thành nụ cười, tin nhắn trong điện thoại vẫn vang lên, cô vừa cười vừa nhắn tin khiến anh không khỏi tò mò.
Trong lòng thầm nghĩ..
"Lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ đến như vậy.
Lúc nào cũng cười, lúc nào nụ cười cũng đẹp như vậy!"
Đối với nụ cười của Nguyệt Hương Lan thì lúc nào cũng cũng do là xinh đẹp, tô điểm nét đẹp nhẹ nhàng, thanh thuần của cô càng khiến cô xinh đẹp một cách trong sáng.
Nguyệt Hương Lan vẫn không biết anh đang nghĩ gì, một mực cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Chiếc xe ô tô lăn bánh mãi rồi cũng đến điểm dừng chân, chiếc xe nằm gọn trong bãi đậu, cả hai nhanh chóng xuống xe rồi đi vào nhà.
Cao Anh Quân vừa bước vào nhà liền thấy mọi người đang cùng nhau xem phim, vẫn là bộ phim tình cảm ấy.
Mọi người nghe tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía của hai người họ.
"Ô! Về rồi đó sao?"
Ông Cao Bác Thiên lên tiếng.
Cao Anh Quân cúi đầu chào mọi người rồi kéo Nguyệt Hương Lan đi lên phòng trước sự ngạc nhiên của cô, dù không biết anh có giận gì không nhưng rồi cô cũng mặc kệ.
Khi đã vào phòng, Nguyệt Hương Lan liền đặt điện thoại xuống bàn rồi đi vào phòng tắm, Cao Anh Quân thở dài cởi cà vạt ra.
Ting Ting!
Bỗng, tiếng chuông thông báo tin nhắn từ điện thoại của cô vang lên làm thu hút sự chú ý của anh, tiếng chuông vang lên liên tục.
Cao Anh Quân vừa đặt cà vạt xuống bàn rồi cầm điện thoại của cô lên.
Anh biết xâm phạm quyền riêng tư là làm trái với bản hợp đồng nhưng vì tò mò mà mở lên tiếng, màn hình điện thoại hiện lên một dòng chữ bắt anh phải nhập mật khẩu nhưng anh nào biết mật khẩu là gì.
Anh chỉ đành nhìn dòng tin nhắn hiển thị ở phần màn hình khóa..
"Thương cậu thật đó, chắc hẳn cậu đã phải chịu nhiều khó khăn khi ở cùng cậu ta!"
Cao Anh Quân nhíu mày, dòng tin nhắn mơ hồ không rõ đầu đuôi khiến anh cũng không hiểu họ đang nói chuyện gì nhưng đọc sơ qua, anh thầm đoán trong cuộc trò chuyện có liên quan đến anh.
Dòng chữ Thương cậu. khiến anh nhíu mày, vì không biết được mật khẩu nên cũng chỉ có thể kiềm chế sự khó chịu trong lòng lại, nhẹ nhàng đặt điện thoại về lại vị trí cũ, anh vờ như không biết chuyện gì mà ngồi xuống giường đợi cô.
Vài phút sau, Nguyệt Hương Lan cũng rời khỏi phòng tắm, nhìn thấy điện thoại vẫn nằm ở vị trí cũ thì cô mới yên tâm, cô cầm điện thoại lên rồi đi đến giường ngủ nằm xuống, tay nhập mật khẩu rồi trả lời tin nhắn của Lăng Khôi.
Cao Anh Quân nhìn Nguyệt Hương Lan một lúc, anh mang theo sự khó chịu không biết từ đâu đi vào phòng tắm, trong đầu lại ghi nhớ hai từ Thương cậu. nó cứ hiện lên trong đầu khiến trong lòng anh thấy rất khó chịu.
Vội tạt dòng nước lạnh lên mặt cho bản thân tỉnh táo, anh nhìn bản thân trong gương, mái tóc bị làm ướt, cơ thể không mảnh vải, nửa thân trên mờ ảo trong gương, cơ bắp săn chắc, cơ bụng nổi lên, dòng nước lạnh được anh xả lên người, cố gắng làm bản thân quên đi những thứ khiến mình khó chịu.
Nhưng cũng chỉ còn thế giảm bớt một phần, anh thở mạnh, tay vuốt mái tóc ướt ra phía sau rồi nhìn vào gương, lên tiếng.
"Nguyệt Hương Lan! Cô vợ giả, cô khiến tôi thấy khó chịu rồi đó!"
Dù không biết sự khó chịu, bực bội trong lòng xuất phát từ đâu, lúc nào, nhưng hai từ Thương cậu khiến anh thấy rất bực..