"Hắt xì!"
Nguyệt Hương Lan bỗng nhiên thấy ngứa mũi rồi hắt xì một hơi, cô vừa xoa đầu mũi vừa nghĩ trong lòng.
"Ai nhắc mình ấy nhỉ?"
Dù không biết ai nhắc mình hay nói xấu gì mình nhưng cô vẫn không mảy may quan tâm, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại không rời.
Cao Anh Quân từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc một bộ đồ thun đơn giản, anh đi lướt qua người cô xuống dưới nhà.
Tiếng cánh cửa đóng lại, Nguyệt Hương Lan ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa, cô bĩu môi lên tiếng.
"Chuyện gì vậy chứ, có cần phải đóng cửa mạnh như vậy không?"
Bên dưới nhà, Cao Anh Quân ngồi xuống chiếc ghế sofa không người ngồi, trên vai là chiếc khăn trắng anh choàng qua vai, tay cầm chiếc điều khiển, bấm nút hoạt động tivi, chân vắt chéo, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào màn hình.
Chỉ có nhiêu đó thôi nhưng lại toát lên vẻ tổng tài khí chất, góc nghiêng sắc sảo làm thu hút ánh nhìn, Trương Trúc Hy vừa đi ra khỏi căn bếp liền bị góc nghiêng của anh làm cho thu hút, trong lòng lại dâng lên cảm giác yêu thích.
Cô ta với lấy một ly nước lọc rồi đi đến chỗ anh, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, đặt ly nước xuống bàn, cô ta lên tiếng.
"Nhìn anh có vẻ khó chịu, anh và Nguyệt Hương Lan vừa cãi nhau xong sao?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên tai, Cao Anh Quân liếc mắt nhìn, anh không nhanh không chậm lên tiếng phủ nhận.
"Không."
"Vậy sao? Nhưng nhìn anh có vẻ rất bực bội, em có rót cho anh ly nước nè, uống cho mát người."
Dù biết Cao Anh Quân là hoa đã có chủ nhưng vì sức hút quá mê người toát lên từ trên người anh khiến Trương Trúc Hy cũng muốn mặc kệ, tay cầm lấy ly nước đưa bên gần anh, ánh mắt mong chờ.
"Không cần đâu, tôi không uống."
Cao Anh Quân xua tay từ chối, đôi mắt cũng chuyển hướng sang nhìn vào màn hình tivi.
Trương Trúc Hy bị từ chối liền đanh mặt, cô ta đẩy nhẹ ly nước về phía anh, Cao Anh Quân không kiên nhẫn quá lâu với phụ nữ nên đã xua tay về phía cô, cùng lúc đó, ly nước trên tay cũng bị hành động của anh làm cho rớt xuống đất.
Những giọt nước trong ly bị lực tác động làm văng tứ tung, ướt hết một mảnh áo giữa bụng anh.
Cao Anh Quân nhíu mày, anh với tay lấy khăn lau cố lau đi vết nước trên áo.
"Ơ em xin lỗi, em không cố ý!"
Trương Trúc Hy lúng túng lấy khăn giấy lau giúp anh, bàn tay cơ hội sờ lên cơ bụng anh khiến anh thấy rất khó chịu và có ý muốn tránh né, tay hất tay cô ra khỏi người mình.
"Cô tránh ra đi, tôi tự lau được!"
Nói rồi, anh tiếp tục lau vết nước trên áo, Trương Trúc Hy cắn răng khó chịu, ánh mắt nhìn về hướng khác thì vô tình nhìn thấy Nguyệt Hương Lan cũng đang đi xuống cầu thang, trong đầu liền nghĩ ra ý xấu.
Cô ta liền ôm đau giả vờ nhức mà ngã vào người anh, Cao Anh Quân không kịp trở tay mà để cô ta nằm trọn trong lòng.
Nguyệt Hương Lan nghe tiếng động thì quay sang nhìn về hướng của họ, đôi mắt mở to nhìn hai người, cô nhíu mày bước nhanh xuống chỗ hai người, cô nhìn anh như đang chờ một câu nói.
Cao Anh Quân tặc lưỡi, buộc miệng phải giải thích cho cô nghe.
"Anh với cô ta không có gì hết, em đừng hiểu lầm nhé vợ?"
Nói rồi, anh ra tính hiệu bằng ánh mắt cho cô, Nguyệt Hương Lan hiểu ý mà nhanh chóng kéo Trương Trúc Hy ngồi chạy.
Cùng lúc đó, Dương Bạch Dao cũng vừa mới đến nhà chơi.
Nhìn thấy tình hình căng thẳng giữa ba người, Dương Bạch Dao dừng lại, đứng nhìn toàn bộ ở phía xa, lưng dựa vào tường.
Bên này, Nguyệt Hương Lan không trách cũng không mắng chửi Trương Trúc Hy mà chỉ quan tâm hỏi han, Cao Anh Quân cũng nhanh chóng đứng dậy nhìn cô ta.
Nguyệt Hương Lan thấy cô ta vẫn giả vờ đau đầu thì cười nhẹ.
"Cô nhức đầu sao Trúc Hy? Có cần tôi gọi bà nội ra để đưa cô về phòng không?"
Nghe Nguyệt Hương Lan nhắc đến bà nội, Trương Trúc Hy liền đứng thẳng người, đôi mày nhíu lại nhìn cả hai, cô ta đáp.
"Không cần đâu, tôi tự lo cho mình được!"
Nói rồi, cô ta bực bội rời đi.
"Nè, chuyện này là sao? Bộ anh không thấy đây đang ở nhà sao mà còn ôm ấp người khác vậy, anh không sợ bị phát hiện hay sao?"
Nguyệt Hương Lan quay sang nhìn Cao Anh Quân, nhẹ giọng lên tiếng trách mắng, vì đang ở giữa nhà lên cô không dám lớn tiếng, đôi mày nhíu chặt tỏ ý không hài lòng.
Cao Anh Quân thấy cô vẫn chưa hiểu được sự việc thì cũng không buồn giải thích, anh cởi chiếc khăn trắng ra đặt lên vai cô rồi đáp.
"Cô mau mang đi giặt cho tôi đi, tôi phải đi thay đồ.
Đừng nhiều chuyện!"
"Anh!"
Nói rồi, Cao Anh Quân liền xoay người bước lên cầu thang khiến sự bất mãn của Nguyệt Hương Lan, bàn tay nắm chặt chiếc khăn tắm, ánh mắt như lửa giận nhìn anh.
Dương Bạch Dao nhếch môi cười nhẹ, cô ta không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Nguyệt Hương Lan, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mịn, chân vắt chéo lên tiếng.
"Nguyệt Hương Lan, cô không thấy mình đang có thêm một đối thủ nữa sao?"
"Ý cô là gì?"
Nguyệt Hương Lan nhìn Dương Bạch Dao, lời nói mơ hồ khiến cô không hiểu được.
Thấy cô vẫn chưa hiểu vấn đề, Dương Bạch Dao tốt bụng giải thích.
"Nói một cách đơn giản thì cô không thấy cô gái kia là đang giả bệnh hay sao? Nếu không nhầm thì coi bộ, cô và tôi đều có thêm một đối thủ mới đó!"
Nghe xong, Nguyệt Hương Lan cũng hiểu ý, cô nhìn chiếc khăn tắm trên tay rồi ngẩng đầu nhìn Dương Bạch Dao, đáp.
"Chuyện đó tôi không quan tâm.
Nếu cô ấy thật sự có ý với chồng tôi thì hai cô tự giành nhau đi, dù sao tôi cũng là chủ của chậu hoa mà!
Nói rồi, cô ung dung đi lên cầu thang trước ánh nhìn kinh ngạc của Dương Bạch Dao.
"Cô ta bị điên rồi sao? Có người v vãn chồng mình mà còn thảnh thơi như vậy thì đúng là chỉ có một mình cô ta!"
Dương Bạch Dao cười gượng, trước giờ chưa từng gặp người nào bất cần như cô, chồng mình bị người con gái khác sờ sạng cũng không quan tâm.
Dương Bạch Dao công khai nói thích Cao Anh Quân thì cô cũng không để ý.
Người con gái ung dung như Nguyệt Hương Lan làm Dương Bạch Dao cũng mở mang tầm mắt..