Edit: Lhanh | CHƯA BETA
-
Kỷ Lân thấy cậu ngoan ngoãn đáp ứng, giọng điệu hòa hoãn rất nhiều nói: "Phái Phái còn cùng cậu nói cái gì không?"
"Cũng không còn, chúng ta chỉ gặp có vài lần." Hứa Nặc do dự một chút. "Tuy rằng mỗi lần cậu ấy đều cười rất vui vẻ tươi sáng, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy cũng không phải thật sự là vui vẻ."
"Đúng không......" Kỷ Lân cười khổ một tiếng, mặt mày là xóa không đi mỏi mệt. Hắn im lặng trong một lát, mở miệng nói: "Cảm ơn cậu, Hứa Nặc. Chiến Thần thật may mắn, chúc các cậu hạnh phúc."
"Cảm ơn." Hứa Nặc mở muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cũng chúc ngài hạnh phúc."
Hạnh phúc?
Kỷ Lân tự giễu cười cười, từ khi biết Kỷ An Sách nhảy lầu tự sát trong nháy mắt đó, sinh hoạt của hắn cũng đã mất đi màu sắc duy nhất, hắn thậm chí không thể tưởng tượng được, chính mình nên như thế nào vượt qua dư lại mấy năm sau tuổi già.
Đời người có bảy khổ, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu mà không được, tất cả cảm giác ở cả đêm nếm hết.
Kỷ Lân lại cùng Hứa Nặc nói nói mấy câu, sau đó đứng dậy rời đi.
Hứa Nặc nhìn theo bóng dáng của hắn rời đi, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen đi tới bắt lấy cánh tay Kỷ Lân, lại bị người lãnh đạm mà đẩy ra.
Đang lúc cậu nhìn đến nhập tâm, thì Chiến Thần đi tới: "Nói chuyện xong rồi?"
"Ừm" Hứa Nặc nhận lấy ly nước Chiến Thần đưa tới, uống giải khát. "Bình thường Kỷ Lân người như thế nào?"
"Kỷ Lân sao, rất là cũ kỹ lão nam nhân." Chiến Thần cau mày hỏi: "Em hỏi thăm ông ta làm cái gì, ông ta rất không có gì vui hết, cùng anh so sánh với kém xa."
Hứa Nặc lắc đầu: "Không có gì, buổi chiều em muốn một mình đi ra ngoài một chuyến."
Ra ngoài dự kiến của cậu, Chiến Thần không có ngăn cản cậu: "Được, lanh phái vệ sĩ đi theo, phải chú ý an toàn."
Hứa Nặc ngoài ý muốn nhìn hắn một cái: "Anh không ngăn cản em hả?"
Phải biết rằng, trước đó vài ngày, đi một chuyến tới siêu thị trong khu Chiến Thần cũng phải đòi đi theo.
"Ánh mắt hoài nghi của em là có ý gì." Chiến Thần mặt đỏ lên, tức giận nói: "Anh không phải muốn lãnh nhạt em, em đừng nghĩ lung tung...... Quân đội, là quân đội có việc."
"Được, em không có nghĩ lung tung." Hứa Nặc nhếch môi cười. "Anh thần kinh thật mẫn cảm."
Chiến Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, chủ động túm chặt tay Hứa Nặc nói: "Anh không phải sợ em nghĩ nhiều sao, Omega luôn thích đa sầu đa cảm, Alpha phải săn sóc cần giải thích vài câu."
"Em không có làm ra vẻ như vậy ."
"Làm ra vẻ cũng không sao, như thế nào anh đều thích."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, quan quân ngồi ở phía sau bọn họ chỉ cảm thấy đôi mắt đều phải cay rát.
......
Ăn qua cơm trưa, Chiến Thần thần bí cầm cá một cái hộp đi ra ngoài.
Nhìn kia bộ dáng chắc chắn là không phải đi quân đội, Hứa Nặc cũng không hỏi nhiều, đơn giản thu thập một chút liền ra cửa.
Đánh taxi, cậu đi tới trước cửa quán bar Kỷ An Sách hay tới.
Đi vẫn là quen thuộc bộ dáng, buổi chiều người không nhiều lắm, bức màn thật dày bị kéo ra, ánh đèn màu ấm tản ra bầu không khí ái muội.
Cậu chậm rãi đi đến trước quầy bar, nhìn bartender gật đầu ý nói: "Một ly ánh trăng."
Bartender gật đầu, hai tay tung bay, tư thế cực kỳ tuyệt đẹp, chỉ một lát sau một ly màu lam nhạt chất lỏng đã xong.
"Cảm ơn."
Hứa Nặc tiếp nhận chén rượu, lúc xoay người bỗng nhiên lại bị gọi lại: "Xin đợi một chút."
Bartender nhìn chằm chằm Hứa Nặc nửa ngày, cẩn thận hỏi: "Ngài tên là Hứa Nặc đúng không?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
"Ông chủ chúng tôi có chuyện muốn nói với ngài." Bartender từ sau quầy móc ra một cái hộp đưa cho Hứa Nặc nói: "Ông chủ nói, nếu ngài muốn tìm ông chủ, thì có thể mở hộp ra."
"Tìm ông chủ?" Lập tức Hứa Nặc cảm thấy hộp trong tay nặng như ngàn cân, cậu sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói: "Ừm,bây giờ tôi sống cũng không tệ lắm, tạm thời không có ý nghĩ kia."
Bartender ngẩn người, nhưng mau chóng đã phản ứng lại, cười lắc đầu: "Cũng không phải giống như ngài nghĩ như vậy, sau khi ngài mở ra là hiểu."
Không phải giống chính mình nghĩ như vậy? Nghĩa là sao?
Trong đầu Hứa Nặc bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, nhưng suy nghĩ này lại quá không thể tin được, làm cậu trong lúc nhất thời mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin.
"Ngài đã hiểu thì tốt rồi." Bartender chớp chớp mắt, ôn hòa nói: "Ông chủ thật sự rất yêu thích ngài."
Hứa Nặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, trong lòng loạn hết lên, cái suy nghĩ đột nhiên hiện lên kia làm cậu phản xạ nắm chặt hộp trong tay lại, rượu cũng không có tâm tình uống, vội vàng nói xong lời từ biệt liền rời đi.
Cho đến khi ngồi ở trên taxi, cậu mới thở hổn hển một hơi, cúi đầu nhìn kỹ đồ vật trong lòng ngực.
Một cái hộp bằng gỗ, trên đỉnh hộp có một con ăn mặc áo ngực racoon nhỏ, nhìn qua rất bình thường, như cái hộp đựng bánh quy.
Ngón tay thon dài đê lên cái khóa đồng, dùng sức một chút, lại dừng lại.
Thôi, bây giờ không phải lúc để mở ra.
Nếu Kỷ An Sách không chết, nhưng Kỷ Lân bi thương không phải giả, nếu cậu ấy đã chết, nhưng mà.....
Dọc theo đường đi cậu lại suy nghĩ cả nghìn chuyện, nghĩ đến nỗi đầu của cậu hiện lên đau.
Về tới nhà, Hứa Nặc ôm hộp chậm rãi đi tới, trong lòng nghĩ ngợi, vừa nhấc đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy một đống bóng người thấp bé.
Hứa Nặc: "......"
Thứ kia trên đầu cắm hoa, là một con vật đen trắng lông nhung bị một đám người máy vây quanh, trông rất là quen mắt.
Tiểu Mỹ trùng hợp quay đầu lại, mắt sắc mà nhìn thấy Hứa Nặc đang sững sờ ở tại chỗ.
"Chủ nhân!" Nó hướng về phía Hứa Nặc vẫy vẫy tay, quay đầu nói với những người máy xung quanh, rụt rè nói: "Mọi người đi chơi trước đi, tôi phải về nhà, ngày mai chúng ta lại cùng đi dạo phố."
"Được ."
"Chúng tôi sẽ rất nhớ cậu."
"Tiểu Mỹ, ngày mai tôi mời cậu cùng uống đồ điện."
"Cậu chắc chắn phải tới đó~"
Mồm năm miệng mười nóii quá chừng, Tiểu Mỹ sờ sờ túi xách nhỏ ở bên hông, uốn éo đi tới chỗ Hứa Nặc.
"Tiểu Mỹ, mày đang làm gì vậy?"
"Bây giờ tôi là hoa hậu trong xã khu đó chủ nhân."
Tiểu Mỹ nghiêm trang mà nói: "Bọn họ đều rất thích tôi, tranh nhau làm làm người hầu cho tôi. Chúng ta mau trở về đi thôi, tôi đi rất nhiều, bàn chân đều sưng hết rồi...... Ủa, chủ nhân, cậu đang cầm cái gì, là bánh quy hả?"
"Không, là đồ vật rất quan trọng." Hứa Nặc khom lưng bế Tiểu Mỹ lên: "Ai da, thật nặng, chúng ta mau về nhà đi."
"Được ~"
Một người một gấu trúc trở về nhà, đúng lúc gặp phải Chiến Thần đang ở nhà cắm hoa.
"Anh......" Hứa Nặc quay đầu nhìn bó hoa hồng trên bàn cơm, lại quay đầu nhìn Chiến Thần. "Anh đang làm cái gì?"
Mặt Chiến Thần đỏ lên: "Tại sao em về sớm......" Hắn nhìn vẻ mặt tò mò của Tiểu Mỹ, mím môi lại, nét mặt càng thêm xấu hổ, duỗi tay kéo Hứa Nặc qua nơi: "Em cùng anh tới đây."
Hứa Nặc không hiểu gì, thả chiếc hộp với Tiểu Mỹ xuống, để cho anh lôi kéo chính mình đi tới phòng ngủ.
Vừa vào cửa, Chiến Thần trở tay cửa đóng lại.
Hứa Nặc vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên bị đè lại bả vai để ở trên tường.
Nách tai là hơi thở ấm áp, mặt của cậu một chút đã đỏ lên.
"Nặc Nặc." Chiến Thần nhìn chằm chằm Hứa Nặc, trong đôi mắt đen nhánh trong có khẩn trương, có chờ mong, càng có rất nhiều tình yêu giống như muốn biến thành thật thể. "Từ lúc em xảy ra chuyện, anh đã có cái ý tưởng này, cho đến khi ngày hôm qua, trong nhà Kỷ Lân xảy ra chuyện, làm anh suy nghĩ rất nhiều."
Yết hầu của Hứa Nặc tự nhiên có chút khô khốc: "Anh, anh tưởng cái gì?"
"Anh suy nghĩ, chúng ta đều có thể sống tốt, so với cái gì đều quan trọng nhất" Đầu của Chiến Thần gục xuống, nhẹ nhàng cọ gương mặt bóng loáng của Hứa Nặc, chậm rãi nói: "Anh cũng nghĩ tới, mình nên quý trọng người trước mắt...... Đạo lý này anh hiểu đã quá muộn, trước kia xúc phạm tới em, khi đó thật sự là một tên trứng thúi đáng chết, em tốt như vậy."
"Cuối cùng anh muốn nói cái gì......"
"Nặc Nặc." Chiến Thần từ trong túi móc ra một cái cái hộp nhỏ, giơ lên trước mặt Hứa Nặc, nhẹ giọng nói: "Em nguyện ý lại lần nữa gả cho anh được không?"
Chiếc hộp tinh xảo bị mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương xinh đẹp.
– Hết chương –