Edit: Lhanh | CHƯA BETA
-
Hứa Nặc: "..."
Chiến Thần thấy nét mặt phức tạp của cậu, trong lòng càng khẩn trương, khẽ cắn môi, giống như chơi xấu nhét cái hộp vào trong tay Hứa Nặc: "Em nhận lấy? Rất tốt bảo bối, tiếp thu lấy nhẫn kim cương của anh thì em chính là bà xã của anh."
Nghe vậy, Hứa Nặc cười như không cười mà nhìn anh một cái: "Em có nói muốn không?"
"... Nặc Nặc, em phải đi sao." Chiến Thần cúi đầu đem mặt chôn ở cổ cậu, giống như con chó nhỏ mà lặp lại cọ cọ, cầu xin nói: "Anh tự mình thiết kế đồ án, tinh cầu ez sản xuất tinh toản đáng quý mới nhất, em nhận lấy đi mà."
"Ừ, nhìn là biết thiết kế của anh." Hứa Nặc có chút ghét bỏ nhìn ở trên nhẫn thượng hình trái tim, mềm giọng nói: "Còn nữa, lần này vẫn là lần đầu tiên em được nhẫn đấy."
Chiến Thần vừa định há mồm phản bác, bỗng nhiên nhớ tới trước khi khi xảy ra hôn lễ cái gì đều không có, đừng nói nhẫn, bó hồng hoa nhỏ cũng không có, cuối cùng vẫn là do Bạch Tuệ nhìn không được, mới trộm cho Hứa Nặc cái vòng tay đeo lên.
"... " Kết thúc hồi tưởng, hắn không được tự nhiên mà quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Anh sai rồi, đều do anh, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, em đừng cùng người trẻ tuổi so đo... " Nói nói, chính mặt của hắn đều đã cảm thấy mặt đỏ, trong lòng lại là càng thêm khẩn trương, trên trán đều chảy ra một tầng mồ hôi, một đôi tay nâng lên lại buông ra, lo lắng chà xát.
Hứa Nặc không nói chuyện mà dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn Chiến Thần, nhìn đến khi cậu thấy được trong đáy mắt chỗ sâu của hắn có chờ đợi cùng lo lắng, ánh mắt ướt dầm dề làm cậu nhớ tới khi còn nhỏ từng nuôi dướng một con chó Nhật, trong lòng bỗng dưng mềm mại.
Người đàn ông rước mắt này, đã từng trải qua trăm trặn chiến tranh lớn nhỏ, có nhân quân lạnh lùng cùng quyết đoán, nhưng chỉ duy nhất đối mặt với chính mình, sẽ trở nên dịu dàng lại cẩn thận. Sẽ trở nên lo được lo mất, sẽ nghĩ rất nhiều chuyện, sẽ giống một cái đứa nhỏ làm nũng, cũng sẽ ở lúc chính mình yêu cầu người an ủi nhất sẽ cho lồng ngực rộng lớn mà một người đàn ông nên có.
Cho dù hắn có phạm sai lầm, nhưng đã trả giá cũng đủ khắc sâu.
Hứa Nặc không thể không thừa nhận, mấy ngày nay, cậu đã hoàn toàn thói quen có Chiến Thần bên cạnh, cũng thói quen tình yêu của hắn gần như tràn lan ra.
Nghĩ tới đây, đáy mắt của cậu chậm rãi lộ ra ý cười nhè nhẹ: "Nhưng mà, lấy được nhẫn vẫn là rất vui vẻ." Cậu duỗi tay để lên trên cái hộp nhỏ nhung tơ, để ở trong lòng bàn tay vuốt ve vài cái, cong môi nói: "Hiện tại cũng không đến nỗi muộn."
"Nặc Nặc, em....."
"Chiến Thần." Cậu chớp chớp mắt, cười tủm tỉm mà nói: "Em đồng ý rồi... Từ từ, anh run cái gì? Anh, anh khóc đấy à?"
"Anh không có khóc!" Chiến Thần quay đầu lau mặt, vươn tay mạnh mẽ ôm Hứa Nặc, nói giọng khàn khàn: "Anh rất vui... Thật tốt quá, bà xã, bà xã, anh yêu em, Nặc Nặc, em là bà xã của anh..."
Ngày xưa chỉ dám ở nửa đêm trộm kêu lên, cuối cùng cũng được quang minh chính đại kêu ra, cảm thấy hạnh phúc cùng kinh hỉ thật lớn đánh sâu vào não bộ của Chiến Thần, làm adrenalin của hắn kịch liệt tăng lên, nói năng lộn xộn.
"Khụ, nhẹ chút, em không thở nổi... Đừng, đừng liếm... Anh là chó sao!"
Hứa Nặc cười cười, vành mắt dần dần đỏ.
...
"Bà xã~"
Hứa Nặc gõ gõ mâm: "Lo ăn cơm đi."
Chiến Thần cười ngây ngô: "Được, bà xã."
Hai cái giờ trước, hắn cầu hôn thành công xong, bắt đầu một mở miệng là một tiếng "Bà xã", dường như mỗi ba phút là phải kêu một tiếng, chiếm đủ trên miệng tiện nghi.
Lúc đầu, Hứa Nặc sẽ còn mặt đỏ, về sau lại cũng lười tới quản hắn.
Chiến Thần cúi đầu ăn miếng cơm, hai phút không thành thật lại ngẩng đầu lên: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Hứa Nặc nhìn liếc mắt hắn một cái: "Ngày mai đi luôn?"
"Em cũng cảm thấy chậm quá sao?" Chiến Thần oán giận nói: "Ai biết Cục Dân Chính lại tan sớm như vậy, cũng nên là lúc đề nghị với cơ quan chính trị mới được... Đúng rồi, chúng ta làm một cái hôn lễ thật hoành tráng đi?"
Hứa Nặc dừng một chút, lắc đầu: "Đừng làm... Kết hôn lần hai cũng không phải là chuyện sáng rọi gì."
"Ừm... Được rồi." Chiến Thần xấu hổ cười hai tiếng, ân cần giúp Hứa Nặc gắp đồ ăn. "Ăn nhiều một chút thịt, rau dưa cũng ăn chút."
"Ừm" Hứa Nặc chậm rãi ăn đồ ăn, cân nhắc nói: "Nhưng mà, thật ra có thể mời một ít bạn bè tới ăn bữa cơm."
Chiến Thần gật đầu: "Được, đều nghe em. Ai, anh đột nhiên ănhớ tới chuyện này, em biết Trình Uy cùng ai yêu đương không, em chắc chắn là đoán không được đúng không?"
Hứa Nặc nhìn dáng vẻ thần bí của hắn, cảm thấy có chút buồn cười: "Ai vậy?"
"Em trai em."
"Hứa Ngôn?" Người này Hứa Nặc thật sự là đoán không được, cậu có chút giật mình mở to hai mắt nhìn. "Không thể nào, mục tiêu của mẹ nó chính là cho cậu ta gả vào nhà giàu đó, giàu có giống như anh vậy, nếu em nhớ không lầm, Trình Uy là beta đúng không?"
Chiến thần nghiêm túc lắc đầu: "Đúng vậy, hắn là beta. Nhưng mà, ánh mắt của nhà giàu như anh vậy đều là rất cao. Hơn nữa, mẹ của nó mục tiêu là nó, chính cậu ta còn không biết nghĩ như thế nào, dù sao thì anh nhìn thấy Trình Uy gần đây rất là thoải mái." Nói xong, hắn để sát vào chút, làm âm lượng ép tới thấp thấp, hưng phấn nói: "Nghe nói đều lên giường đó!"
"... Từ nhở, mẹ của Hứa Ngôn đã hay so sánh em với cậu ta, nếu mà biết việc này chắc chắn lại càng thêm không thích em."
Chiến thần an ủi nói: "Không có chuyện gì, chỉ anh thích em là tốt rồi. Chúng ta đừng nói về bọn họ nữa, mau ăn cơm đi."
Hứa Nặc gật gật đầu, trong lòng tính toán tìm cơ gọi điện thoại cho Hứa Ngôn hỏi một chút... Nếu xem nhẹ sự bới móc của mẹ kế thì tình cảm của hai anh em cũng không có gì là mâu thuẫn lớn. Giống như lúc trước khi ly hôn, Hứa Ngôn cũng có gọi điện thoại dò hỏi vậy, lời nói tuy mang theo chút gai góc, nhưng đáy lòng quan tâm không phải là giả.
Hai người vội vàng ăn cơm xong, Chiến Thần chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa chén.
Hứa Nặc tự nhiên vui vẻ được thanh nhàn, đối với người nào đó giống như tranh công mà đòi hôn cũng ỡm ờ mà cho hôn.
Hôn đã đời xong Chiến Thần mới vui vẻ rạo rực đi rửa oát chén, cũng tuyên bố muốn sẽ bao hết việc nhà.
Hứa Nặc cười lắc đầu, đi trở về phòng, đóng cửa cho kỹ... Trong lòng cậu vẫn luôn nhớ tới cái hộp của Kỷ An Sách đó.
Cậu ở trước bàn ngồi xuống, một tay để ở trên khóa hộp, trong lòng bỗng nhiên có chút không hiểu khẩn trương.
"Cùm cụp... "
Hộp bị mở ra, bên trong cũng không có đồ vật kỳ lạ gì, chỉ có một tờ giấy trắng.
Hứa Nặc cầm tờ giấy ra, trên mặt giấy là một chuỗi con số, nhìn qua như là một cái thông tin mật mã.
Cậu nhìn chằm chằm nửa ngày, lấy quang não ra, vừa định gọi cho cái dãy số này, bỗng nhiên phát hiện nhận được rất nhiều tin nhắn tới.
Ayer: "Người đẹp, nghe nói cậu muốn cùng Chiến Thần kết hôn? Tôi cảm thấy rất là thông cảm cho cậu. Nhưng mà, vẫn là chúc cậu vui sướng ~PS: Chúng ta đá quý được mùa, quý này có thể kiếm lời một chút nhỏ."
Trình Uy: "Chị vợ tốt!"
Hứa Ngôn: "Kết hôn? Chúc mừng, nói nữa, Chiến Thần đã nói cho cậu chuyển của tôi cùng với Trình Uy đi, cho cậu cái đề nghị, đừng đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mẹ của tôi."
Chiến Việt: "Anh dâu, anh dâu, anh dâu, em rất là vui vẻ!!! 【 moah moah 】"
Bạch Tuệ: "Con yêu, con khi nào trở về ở? Mẹ rất nhớ con đó ~"
Kỷ Lân: "Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!"
Hứa Nặc: "... "
Trời ơi, cuối cùng Chiến Thần có bao nhiêu cái miệng vậy...
Ở trong phòng bếp, Chiến Thần đang vừa hát vừa rửa bát nhìn quang não, còn phát tin tức vào trong nhóm, hiển nhiên đây là một tên cuồng khoe vợ, bây giờ tâm trạng của hắn rất tốt mà nhìn một đống các loại tin nhắn chúc mừng nịnh nọt gửi tới.
– Hết chương –