Edit: Yuu | CHƯA BETA
-
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai ngày sau, trong đại khách sạn Đế Đô, Kỷ Lân mặc quân phục, Omega La Nguyệt khoác lên khuỷu tay hắn đang cười tươi như hoa, cảm ơn những người đến chúc mừng.
"Thượng tướng đúng là thâm tàng bất lộ." Một phó quan nháy mắt mấy cái: "Phu nhân xinh đẹp như thế lại gạt chúng ta lâu như vậy, quả thật là bảo bối!"
"Ôi, không phải bây giờ tôi xuất hiện rồi sao." La Nguyệt che miệng cười khẽ, vẻ mặt thẹn thùng.
Kỷ Lân gật đầu, thần sắc lại mang theo một tia không yên lòng.
Tiếp tục nói chuyện với bọn họ, quang não của Kỷ Lân lên, nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh sang một bên.
"Thượng tướng..." La Nguyệt nắm lấy khoảng không, nhìn bóng lưng hắn rời đi, há miệng tính nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thu lại bàn tay vươn ra, trong mắt thoáng qua một tia không cam lòng.
Kỷ Lân đi thẳng đến một sân thượng tối tăm, đóng của lại liền ngăn cách thế giới ồn ào kia ở trong cửa.
"Bái Bái?"
"Ba, ba đang làm gì vậy?"
Cổ họng Kỷ Lân nghẹn ứ, thấp giọng nói: "Ba đang tiếp đón khách khứa."
"Ồ, vậy sao." Kỷ An Sách ngồi trên sân thượng, lắc lắc hai chân, nhẹ giọng nói, "Ba có thấy trăng sáng đêm nay chưa? Sáng thật đấy."
Kỷ Lân ngẩng đầu, nhìn về phía trăng sáng giữa không trung: "Ừ, rất sáng."
"Rất đẹp." Kỷ An Sách nhếch khóe miệng, làm nũng nói: "Ba, con lại say ở quán bar rồi, ba đến đón con được không?"
"Bái Bái, hiện tại ba không thể đi được." Kỷ Lân nhíu mày, nói: "Ta bảo chú con tới đón con."
"Không, con muốn ba."
"Bái Bái, nghe lời, đừng ầm ĩ nữa."
"Ba." Kỷ An Sách ngẩng đầu, nước mắt theo khóe mắt xẹt qua sống mũi thẳng tắp thanh tú, cầu xin nói: "Ba đến đón con về nhà được không? Cầu xin ba tới bên con đi, con khó chịu."
"Có phải con ở phòng đó không? Ba bảo phụ tá Lý qua đó."
"Con không cần hắn, ba, con cầu xin ba, ba lại đây thăm con đi..."
Nghe được lời cầu xin đau khổ của cậu, trái tim Kỷ Lân như muốn tan vỡ, hắn nắm chặt tay, nhẫn nhịn nói: "Ngoan, ngày mai ba sẽ tới thăm con."
"Ngày mai, ngày mai..." Kỷ An Sách một tay che mắt lại, khàn giọng nói: "Còn nhớ lúc con còn bé không? Ba đã ký vào lá thư bảo lãnh mà con viết."
"Ba nói rằng, vĩnh viễn sẽ cần con, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi con."
"Nhưng bây giờ ba không cần con nữa, ba không cần con nữa, ba."
Từng câu giống như là lưỡi đao đâm vào trong lòng Kỷ Lân.
"Bái Bái." Hắn nôn nóng đi tới đi lui vài bước, hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Bái Bái, con đừng kích động, con chỉ không quen có người đến san sẻ tình yêu của ba mà thôi, con yên tâm, cho dù La Nguyệt vào cửa thì ba cũng sẽ yêu con như trước đây."
"Sao có thể giống được..." Kỷ An Sách cười khổ một tiếng: "Ba, ba yêu cô ta sao?"
"..."
"Ba sẽ ngủ với cô ta, đặt bộ phận sinh dục của mình vào trong khoang sinh sản của cô ta ư?"
"Bái Bái!"
"Anh sẽ đánh dấu cô ta? Sẽ khiến cô ta mang thai, sinh ra một đứa con sao?"
"Kỷ An Sách! Kỷ Lân trầm giọng nói: "Tôi chưa từng dạy em bất kính với một nữ sĩ Omega như thế!"
"Đúng vậy, từ nhỏ anh vất vả nuôi dưỡng tôi, tôi lại thành dáng vẻ này, chắc chắn anh rất mệt mỏi nhỉ." Kỷ An Sách lau nước mắt, đứng lên, từng bước đi về phía rìa mép: "Kỷ Lân, chúc anh tân hôn vui vẻ."
Gió trên bầu trời rất lớn, gió lốc từ dưới lên thổi lên mái tóc trước trán Kỷ An Sách, cũng làm mờ tầm mắt trước mặt cậu.
"Anh tự do rồi."
Dứt lời, cậu cúp điện thoại, nhắm mắt lại, tiến về phía trước một bước...
...
Sau cuộc điện thoại kia, trong lòng Kỷ Lân vẫn mơ hồ bất an.
La Nguyệt nhận thấy được sự khác thường của hắn, ân cần hỏi: "Sao vậy? Trông anh có vẻ không được khỏe lắm."
"Không sao." Kỷ Lân uống cạn sạch rượu trong ly, xoa mi tâm: "Chúng ta tiếp tục."
"Được." La Nguyệt thoáng yên lòng, cười nói: "Chắc là có chút mệt nhỉ, em cũng rất căng khẳng, tổ chức xong tiệc đính hôn là được rồi, chúng ta có thể đi..."
Cô ta còn chưa dứt lời, thì chợt nghe thấy bên ngoài khách sạn truyền đến một tiếng thét chói tai.
"A... Ai đó nhảy lầu rồi...!"
Sắc mặt La Nguyệt đột nhiên trở nên khó coi, ngày vui như này sao lại gặp phải loại chuyện đó chứ.
"Chậc, nhảy lầu cũng không chọn chỗ tốt, lại chọn hôm nay!"
Cô ta quay đầu lại, tức giận nhìn về phía Kỷ Lân, vừa định đưa tay kéo hắn lại, thì đột nhiên bị dùng sức đẩy ra: "Ôi!"
Kỷ Lân không rảnh bận tâm đến cô ta, hắn vội vàng đi ra ngoài, đến cuối cùng lại thành chạy như điên.
Bất an trong lòng không ngừng được phóng đại, những lời kỳ quái trước khi Kỷ An Sách cúp điện thoại còn quanh quẩn bên tai. Kỷ Lân không dám suy nghĩ nhiều, thậm chí không dám suy đoán quá lâu, trên mặt hắn dấy lên sự hoảng loạn đã mười mấy năm chưa từng có, hắn đẩy đám người ra...
Độ cao hai mươi tầng lầu, thi thể trên mặt đất đã ngã đến độ máu thịt mơ hồ, nhưng cho dù là như vậy, thì hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Bái Bái của hắn.
Hai chân mềm nhũn, Kỷ Lân quỳ rạp xuống đất.
Ngày tháng năm đầu tiên, Thượng tướng Kỷ Lân tổ chức tiệc đính hôn.
Tối cùng ngày, con trai nuôi của hắn nhảy lầu tử vong, không rõ nguyên nhân.
Đêm đó, Kỷ Lân bùng nổ ở quân bộ, hơn mười người bị thương, cho đến khi Chiến Thần thượng tướng đến áp chế hắn.
Mấy ngày sau, Kỷ Lân tổ chức tang lễ cho con nuôi Kỷ An Sách.
Ngày tháng , đã bảy ngày trôi qua kể từ khi Kỷ An Sách chết đi.
Kỷ Lân đẩy giỏ hàng, cẩn thận chọn dưa lê.
Khóe mắt bỗng nhiên liếc đến một quả dưa lên trông cực kỳ ngon, hắn chìa tay ra... bỗng dưng đụng một bàn tay khác giữa không trung.
Không đợi hắn ngẩng đầu, một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai: "Kỷ thượng tướng?"
"Hứa tiên sinh."
Hứa Nặc cười nói: "Thượng tướng cũng đến mua thức ăn sao?"
"Ừm." Kỷ Lân gật đầu, "Bái Bái rất thích ăn loại dưa lê này, trùng hợp trong nhà không còn, tôi đến mua một ít."
"A..." Nụ cười trên mặt Hứa Nặc hơi trở nên ảm đạm, dừng chốc lát, cậu thấp giọng nói, "Thượng tướng nén bi thương."
"Ừm, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
Hai người nói chuyện với nhau vài câu liền tách ra, Hứa Nặc vội vã về nhà với Chiến Thần.
Kỷ Lân lại mua vài thứ, tất cả đều là món Kỷ An Sách thích ăn.
Trả tiền, hắn chậm rãi đi bộ về nhà.
Mở cửa ra, bên trong cửa tối đen... Sau khi Kỷ An Sách không còn nữa, hắn cũng để bác đi.
Sau khi rửa tay, hắn đã làm một bữa ăn đơn giản, ăn hết xong rồi trở về phòng, xử lý công việc công vụ.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Sau khi xử lý tất cả các tài liệu đã mười hai giờ đêm.
Đơn giản thu dọn mặt bàn một chút, Kỷ Lân đứng lên, đi tới phòng Kỷ An Sách.
Không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn, sáng bừng một góc.
Hắn đi tới trước bàn, đầu tiên là vuốt ve mặt bàn trơn bóng trong chốc lát, tiếp theo từ trong ống bút lấy ra một thanh đao tinh xảo.
Xắn tay áo ra, cánh tay cường tráng phủ đầy vết thương đáng kinh ngạc.
Kỷ Lân nhìn chằm chằm lưỡi đao kia vài giây, khoa tay múa chân hai cái, cuối cùng đâm thẳng xuống.
Cánh tay run rẩy liên tục hai cái, đau nhức dữ dội ập tới.
"Có đau không?" Kỷ Lân mặt không cảm xúc tiếp tục đâm theo một nhát.
"Bái Bái còn đau hơn ngươi."
Máu uốn lượn theo da chảy xuống mặt bàn, tích tụ thành một bãi.
"So với mày còn đau gấp một vạn lần." Kỷ Lân chém từng nhát, nhẹ giọng nói, "Là mày ép Bái Bái."
"Kỷ Lân, mày đáng chết, tại sao người chết không phải là mày?"
Con dao nhỏ này là món lúc trước Kỷ Lân đưa cho Kỷ An Sách dùng để phòng thân, lưỡi đao rất sắc bén, từng nhát thấy máu, vết thương sâu nhất gần như lộ cả xương ra.
Sau khi vết thương vừa khép lại, Kỷ Lân dừng tay, lấy băng gạc quấn quanh cánh tay.
Bôi xong thuốc trị, hắn biết rằng đến tối mai thôi vết thương sẽ lành lại.
Dọn sạch mặt bàn, Kỷ Lân không cẩn thận đụng phải một quyển sách.
Khi cúi xuống nhặt nó lên, một mảnh giấy rơi ra khỏi trang sách.
Cầm tờ giấy lên, Kỷ Lân phát hiện ra là chữ mình viết.
"Tình yêu bị núi sông cách trở, sông núi cũng chẳng thể đi."
Khi đó Kỷ Lân vừa mới phát hiện tình cảm của mình đối với Kỷ An Sách, trong lòng đủ thứ phiền não và khốn khổ, thế nên hắn tiện tay viết trên giấy... Không ngờ tới lại bị Kỷ An Sách phát hiện, hơn nữa còn cất đi.
Dưới phông chữ cứng cỏi của hắn, còn có một dòng chữ thanh tú.
"Có thể trèo đèo vượt suối, không gì có thể cản bước đến bên người. Kỷ Lân, em chờ anh tới cưới em!"
– Hết chương –