Edit: Lhanh | CHƯA BETA
-
“Bái Bái…”
Tay Kỷ Lân run nhè nhẹ, trang giấy nhẹ như lông hồng giờ phút này giống như nặng ngàn cân.
Hắn không dám tưởng tượng, lúc viết những dòng chữ này, trong lòng của Kỷ An Sách là mang theo khát khao cùng vui mừng như thế nào, lúc nghe được tin tức chính mình muốn kết hôn lúc đó cậu sẽ có bao nhiêu khổ sở.
Thuyền có biển độ, sơn có đường đi, đáng tiếc, đạo lý này cho tới bây giờ hắn mới hiểu.
Qua hồi lâu, cánh tay Kỷ Lân chậm rãi rũ xuống, cầm tờ giấy kẹp lại vào trang sách, để lại chỗ cũ.
Làm xong hết mọi chuyện, hắn đi tới trước giường của Kỷ An Sách, nằm xuống, ôm lấy quần áo của Kỷ An Sách.
Giống như bình thường, Kỷ Lân ôm chặt quần áo trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trắng đêm không ngủ.
Mỗi ngày đều như vậy, đã giằng co suốt một tuần.
Nói cách khác, Kỷ Lân đã liên tục một tuần không hề nghỉ ngơi. Nếu thân thể của hắn không phải thân thể khỏe mạnh của Alpha, chỉ sợ đã suy đổ từ sớm.
Nhưng cho dù là Alpha, trải qua mấy ngày nay tàn phá, cũng đã tiều tụy không ra hình dạng.
Chiến Thần nhìn không nổi nữa.
“Kỷ Lân.” Hắn nhịn không được nói ra tiếng: “Cậu…”
Kỷ Lân nghiêng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái.
Chiến Thần khó thở một chút, vốn dĩ chuyện đi an ủi người khác hắn vốn đã không hề thành thạo, nhiều nhất chỉ biết dỗ bà xã, há miệng thở dốc, nửa ngày sau hắn mới phun ra một câu: “Mấy ngày này cậu còn được không?”
Kỷ Lân: “…” Hắn quay lại đầu, tiếp tục xem văn kiện trong tay: “Còn được.”
“Nghỉ ngơi nhiều, tôi thấy sắc mặt của cậu thật sự vô cùng không tốt.” Chiến Thần vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Cậu còn như vậy nữa, tinh thần sẽ không chịu nổi, lại bạo tẩu lần thứ hai thì tôi sẽ không giải quyết cho cậu nữa đâu.”
“Ừ, tôi biết.”
Vừa thấy cái dáng vẻ này là đã biết không có nghe vào đầu, Chiến Thần sờ sờ cái mũi, hắn cảm thấy ở chỗ này thật sự rất áp lực, nên đã cầm áo khoác lên, vừa đi vừa nói: “Tôi về nhà, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Vừa về đến nhà, Chiến Thần đã ở bên tai của Hứa Nặc oán giận một hồi.
“Em không biết dáng vẻ của cậu ta bây giờ trông như quỷ thế nào đâu.” Hắn sờ sờ tay của bà xã, hắn bĩu môi nói tiếp: “Cả người áp lực thật sự, tiều tụy như là mười ngày không ngủ, hơi thở Alpha còn vô cùng không ổn định, ngồi ở bên cạnh cậu ta như là một loại tra tấn… Chẳng lẽ cậu ta thật sự là không ngủ đấy chứ?”
Nét mặt của Hứa Nặc phức tạp, không nói chuyện.
“Anh cảm thấy, dáng vẻ của cậu ta bây giờ nếu nói là bởi vì con trai yêu dấu qua đời thì có hơi gượng ép.” Chiến Thần dừng một chút. “Mà lại giống như người yêu nhất đã không còn nữa vậy, chỉ có Omega âu yếm của Alpha đó qua đời, mới có thể có dáng vẻ như trời sụp như vậy.
Nói xong, hắn lại cảm thấy có chút đen đủi, vội vàng cọ cọ cổ của Hứa Nặc, mới cảm giác tốt hơn một chút.
“Được rồi, đừng lại suy nghĩ chuyện của nhà người ta nữa.” Hứa Nặc thu hồi suy nghĩ, đẩy sủng vật hình người to lớn đang dính ra khỏi người. “Anh đi mua chút sữa chua đi, em muốn uống.”
“Được rồi!”
Đuổi Chiến Thần đi xong, Hứa Nặc trở về phòng, khóa cửa, móc ra quang não, lôi ra một chuỗi con số.
Thông tin nhanh chóng được chuyển qua.
“Hi, buổi chiều vui vẻ.”
Hứa Nặc nhìn khuôn mặt hồng hào của người kia được quầng sáng giả thuyết chiếu ra, ánh mắt rất là phức tạp: “Cậu sống thật sự là vui vẻ quá đó, Kỷ An Sách.”
“Đương nhiên.” Kỷ An Sách không thèm để ý mà vẫy vẫy tóc. “Không ai quản thúc, muốn làm cái gì làm cái gì, những ngày tháng như vậy còn chưa đủ thanh nhàn sao?”
“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu thật lâu.”
“Nói.”
Hứa Nặc sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Lúc trước cậu… Thoát thân như thế nào? Nghe nói thi thể con nuôi của Kỷ gia bị thượng tướng Kỷ Lân liếc mắt một cái nhận ra, mặc kệ huyết nhục mơ hồ, đều ôm vào trong ngực không cho người khác chạm vào.”
“Vậy sao.” Đôi mắt của Kỷ An Sách rũ xuống, im lặng một lát, lúc ngẩng đầu lên trên mặt lại vẫn mang theo tươi cười không thèm để ý. “Sinh vật phỏng sinh thể, dựa vào đoạn ngắn DNA và cơ thế từ hợp chất đơn giản thành hợp chất phức tạp tạo ra một cơ thể sinh vật, nhưng lại không có đặc điểm của sinh vật sống chút nào, dùng nó làm thế thân là thích hợp nhất.”
“Thì ra là phỏng chế sinh vật… Cậu không sợ thượng tướng Kỷ Lân điều tra ra sao?”
Kỷ An Sách cười nhạo một tiếng: “Cậu cảm thấy anh ta sẽ để ý thi thể của tôi sao?”
Hứa Nặc im lặng, cậu ấy nói không sai, nếu là người bình thường có lẽ sẽ nhận ra manh mối, nhưng Kỷ An Sách là thịt trên đầu quả tim của Kỷ Lân, khi Kỷ Lân vừa nhìn thấy “Thi thể” của cậu ấy cũng đã điên rồi, làm sao để ý tới này nọ đây.
“Sau này cậu có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Kỷ An Sách lười biếng mà nói: “Không có tính toán gì cả, sống những ngày tháng như vậy cũng tốt.”
Hứa Nặc im lặng một lát, mở miệng nói: “Kỷ Lân bây giờ, anh ta sống thật sự không tốt, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn như vậy nữa chắc anh ta sẽ không chịu được trong một thời gian dài nữa.”
“Anh ta thích như thế nào thì như thế nào, không quan hệ gì tới tôi cả.” Kỷ An Sách nghiêng đầu, mỉa mai một tiếng. “Con nuôi của Kỷ Lân, Kỷ An Sách đã chết.”
“Hai người bọn cậu…” Hứa Nặc lắc đầu, bất ngờ hỏi: “Vậy bây giờ cậu gọi là gì?”
“Hả?” Kỷ An Sách ngạc nhiên một chút, theo phản xạ trả lời. “Đồng Bái Bái.”
“…”
“Không được cười!” Gương mặt của Kỷ An Sách đỏ ửng lên. “Cậu cảm thấy rất trẻ con sao hả?”
“Không có không có.” Hứa Nặc thanh thanh giọng nói. “Tôi là muốn nói, nếu Kỷ Lân tới tìm cậu, cậu sẽ nguyện ý trở về với anh ta không?”
Kỷ An Sách cười như không cười mà nhìn cậu: “Nếu cậu không nói, thì làm sao anh ta có thể tìm được tôi.”
“…”
Trong lúc này Hứa Nặc lại không thể hiểu thấu, cậu ta nói lời này có ý gì, nhìn chằm chằm cậu ta nửa ngày, không nói chuyện.
Kỷ An Sách cười cười, lại nhắc tới chuyện khác.
Hai người lại nói một lát, Hứa Nặc nghe thấy âm thanh mở cửa phòng, vội vàng cúp điện thoại liền đi mở cửa.
“Nhìn xem, đây là sữa chua dâu tây em thích nhất đó.”
“Tốt quá, anh vất vả rồi.”
Chiến Thần thử thăm dò ở trên mặt của Hứa Nặc bẹp hôn một cái: “Không sao, vì phục vụ em là vinh hạnh của anh.”
Hứa Nặc mỉm miệng cười cười.
Chiến Thần cầm sữa chua để vào trong tủ lạnh, quay đầu lại thì phát hiện Hứa Nặc đang ở phát ngốc.
“Thân ái, anh cảm giác em có chút không tập chung đó.” Hắn đi tới bên cạnh Hứa Nặc, nắm lấy tay cậu. “Có chuyện phiền não gì sao?”
Hứa Nặc do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Có chuyện em không biết có nên nói hay không… Thôi, đi ăn cơm đi.”
Một hơi của Chiến Thần nhắc tới nơi rồi lại không có nơi đi, nghẹn ở trong lòng thật khó chịu: “Anh nói này bà xã…”
“Tới ăn cơm.”
“Được rồi.” Hắn ủ rũ cụp đuôi mà đứng lên, nghĩ thầm chắc chắn một tý nữa kiểu gì Hứa Nặc cũng sẽ nói ra.
Suy nghĩ của hắn không hề sai, qua hai ngày, sau khi Hứa Nặc bị hắn lần thứ N oán giận Kỷ Lân siêu áp suất thấp, Hứa Nặc há miệng thở dốc, lấy hết can đảm nói: “Em có chuyện này muốn cùng nói với anh.”
Tới tới! Chiến Thần kiềm chế trong lòng tò mò, bế người ôm vào trong lòng ngực nói: “Làm sao vậy?”
“Chính là, ừm, anh biết không, Kỷ An Sách không chết.”
“À cái này hả… Cái gì?” Tươi cười trên mặt Chiến Thần dừng lại, nét mặt chậm rãi nghiêm túc lên: “Bảo bối em nói ai cơ?”
“Kỷ An Sách.” Hứa Nặc nói chậm rãi, cậu nghiêm túc mà nhìn đôi mắt của Chiến Thần, gằn từng chữ một nói: “Cậu ấy không chết, còn sống rất tốt… Hôm trước em mới nói chuyện cùng cậu ấy xong.”
“Cái này, sao có thể?”
Hứa Nặc thở dài, xoa xoa gương mặt của hắn, nhỏ giọng nói hết tất cả mọi chuyện một lần, cuối cùng bổ sung nói: “Em cũng không biết có nên nói ra hay không, nhưng mà Kỷ An Sách cùng Kỷ Lân… Em thật sự không muốn nhìn hai người bọn họ cứ tra tấn lẫn nhau như vậy.”
Chiến Thần cau mày, mở miệng nói: “Hai người bọn họ thật đúng là có quan hệ này.”
“Lúc Kỷ An Sách nói cho biết, em cũng hoảng sợ.” Hứa Nặc đưa đầu dựa vào trên vai của Chiến Thần, lẩm bẩm mà nói: “Uyên ương khổ mệnh, lúc mà Kỷ Lân đính hôn, chắc chắn lúc đó Kỷ An Sách rất khổ sở.”
“Hiện tại sự đau khổ của Kỷ Lân so với cậu ta cũng không thiếu.” Chiến Thần dừng một chút, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Bảo bối, anh muốn nói việc này cho Kỷ Lân biết, làm chiến hữu của anh ta, anh không thể để mặc anh ta cứ sa đọa như vậy mãi."
- Hết chương -