Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên ngồi ở phía sau bàn làm việc. Vẻ mặt hiện lên sự lanh lợi tháo vát.
“Đối phương cưỡng chế chúng ta đình công tiếp nhận điều tra. Trước khi chưa điều tra rõ ràng, không được phép tiếp tục thi công.”
Thời gian điều tra này, vừa dài vừa ngắn.
Nhưng đối với tập đoàn Chính Phát mà nói, thời gian kéo càng dài, tổn thất lại càng lớn.
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, Chiến Li, chắc hẳn anh sẽ không cung cấp vật liệu có vấn đề cho tập đoàn Chính Phát.
Cho dù là trước khi cô khôi phục ký ức, hay là sau khi khôi phục ký ức, cô đều không muốn tin, anh sẽ làm ra chuyện như vậy.
,
Nhưng trước mắt, lại là sự thật.
Đống vật liệu thép kia có vấn đề, công trình của tập đoàn Chính Phát bị chậm trễ ——
Điện thoại di động reo lên, nhìn phía trên hiện tên Chiến Li. Diêu Hữu Thiên thoáng suy nghĩ cẩn thận một chút, vẫn nhận điện thoại.
“Tôi là Diêu Hữu Thiên.” Mở miệng mang theo tính chất công việc, đối với Chiến Li, tâm trạng hiện giờ của cô cực kỳ phức tạp. Cô không biết phải đối mặt với Chiến Li như thế nào.
Nếu như không có bảy năm trước ——
“Thiên Thiên, anh là Chiến Li.”
,
Lúc này nghe thấy giọng nói của Chiến Li, Diêu Hữu Thiên có một cảm giác đã cách một đời.
Lòng không còn ác cảm và chán ghét với anh nữa. Chỉ còn lại một chút tiếc nuối.
Nếu như năm đó anh đi đến chỗ hẹn, những chuyện hiện giờ, có phải sẽ khác đi?
Im lặng bên kia điện thoại khiến cho Chiến Li hơi sợ. Đương nhiên anh biết rõ. Trải qua đêm đó ở khu nghỉ dưỡng, cảm giác của Diêu Hữu Thiên đối với anh lúc này, chỉ sợ là càng tệ hơn.
Hít sâu, nếu như cô không thích, vậy thì anh đành phải dùng cách cô thích mà thôi.
“Cô Diêu, vật liệu của Hồng Cảnh tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Về phần nguyên nhân của chuyện lần này, chúng tôi cũng đang điều tra, xin cho chúng tôi thời gian. Tôi nhất định sẽ trả lời rõ cho các cô.”
,
Giọng nói đè thấp, mang theo vài phần kiên định, lộ ra phía sau, lại là bất đắc dĩ.
Mấy ngày nay, vì Diêu Hữu Thiên, anh đều không quan tâm gì đến công ty.
Nhưng anh hoàn toàn tin tưởng cấp dưới của mình.
“Được.” Diêu Hữu Thiên lạnh nhạt mở miệng: “Tôi chờ các anh điều tra ra kết quả.”
,
“Thiên Thiên?” Chiến Li bởi giọng nói bình tĩnh quá mức của Diêu Hữu Thiên, không nhịn được mà có chút kích động: “Em… em tin tưởng bọn anh? Em tin tưởng anh?”
Cô không cho rằng, chuyện này là do anh làm sao?
Cho dù qua điện thoại, Diêu Hữu Thiên dường như cũng có thể cảm nhận được giọng nói có chút cẩn thận của Lạc Li ở đầu bên kia điện thoại, nhắm hai mắt lại, cô khẽ gật đầu: “Phải, tôi tin tưởng anh.”
Nếu như Chiến Li thật sự là Lạc Li năm đó, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nếu như tập đoàn Chính Phát rơi vào khủng hoảng, Hồng Cảnh cũng chạy không thoát.
Sao anh có thể làm ra chuyện tự đào chân tường như vậy?
,
Mấy chữ đơn giản kia, khiến tim Chiến Li run lên lên: “Thiên Thiên? Em đã nhớ ra rồi phải không? Có phải em đã nhớ ra chuyện trước đây rồi không? Thiên Thiên ——“
Anh hỏi rất kích động, giọng nói càng lúc càng cao hơn.
Môi Diêu Hữu Thiên một lần nữa mím thành một đường thẳng, trước khi cô phản ứng kịp, đã cúp điện thoại.
Nhớ ra rồi, thì sao?
Vì một Chiến Li, đến giờ cô vẫn còn chiến tranh lạnh với Cố Thừa Diệu.
,
Cố Thừa Diệu vì Chiến Li mà không tin cô. Thật ra bản thân cô cũng không chắc chắn.
Nếu như ban đầu cô không mất nhớ, nếu Chiến Li xuất hiện sớm một chút, bọn họ sẽ ở bên nhau hay không.
Bây giờ, lại không có nếu như.
Cô đã kết hôn.
Bọn họ, đã không quay về được nữa.
—— Tình xưa đã trở thành hồi ức, một thuở yêu đương đã hão huyền.
Cô và Chiến Li, cuối cùng là hữu duyên vô phận.
,
“Tổng giám đốc?” Tiểu Vi nhìn Diêu Hữu Thiên, phát hiện sắc mặt cô có chút bất thường: “Chuyện này, bây giờ chúng ta giải quyết thế nào ạ?”
“Ba tôi nói thế nào?” Diêu Hữu Thiên lấy lại tinh thần, bắt mình tỉnh táo lại.
Quá khứ với Chiến Li như thế nào, đã là quá khứ rồi. Bây giờ cô và anh, chỉ là quan hệ hợp tác. Việc cô cần làm bây giờ, là dìm chuyện này xuống. Thuận lợi giải quyết.
Không có lý nào công ty xảy ra chuyện như vậy, Diêu Đại Phát lại không biết.
“A?” Tiểu Vi hơi đau đầu: “Chủ tịch Diêu hôm nay không đến công ty. Sáng sớm ông ấy đã ra ngoài cùng tổng giám đốc Diêu rồi, chúng tôi đã thông báo cho ông ấy, chắc hẳn ông ấy sẽ nhanh chóng tới.”
Diêu Hữu Thiên rơi vào trầm tư.
Cô không mở miệng, Tiểu Vi cũng không nói gì, yên lặng chờ chỉ thị của cô.
,
Vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh có vấn đề, bây giờ đã sắp đến đầu năm mới, hai công trình đều bị đình công ——
“Mời người phụ trách có liên quan. Phối hợp với các bộ phận có liên quan tổ chức một cuộc điều tra. Đồng thời cho người của bộ phận PR, đánh tiếng với truyền thông, trước tiên tạm thời đừng đưa tin chuyện này.”
Vấn đề lần này, hẳn là đối phương muốn ra tay với Hồng Cảnh.
“Vâng” Tiểu Vi gật đầu: “Tổng giám đốc, còn có chuyện gì căn dặn không?”
,
“Giúp tôi hẹn giám đốc Lưu của Hồng Cảnh, tôi muốn gặp ông ấy.”
Rốt cuộc là ai đưa vật liệu thép có vấn đề đến công trường của Chính Phát, Diêu Hữu Thiên nhất định phải điều tra rõ.
Không phải một công trường, mà là hai công trường. Là ai có thủ đoạn như vậy, là ai hèn hạ như vậy?
Tiểu Vi còn chưa gọi điện thoại, cửa phòng làm việc đã bị người khác đẩy ra, một bóng người nhanh chóng vọt vào.
“Thiên Thiên.”
Là Chiến Li.
Anh gần như là chạy tới, trong mắt không nhìn thấy Tiểu Vi, chỉ có Diêu Hữu Thiên.
,
Thật ra ngay sau khi xảy ra vấn đề, anh đã ngay lập tức đến dưới lầu công ty của Diêu Hữu Thiên.
Anh tin rằng với cá tính của cô, biết công trường có vấn đề, nhất định sẽ lập tức chạy về.
Mà anh cũng nhìn thấy, bóng dáng mảnh khảnh của Diêu Hữu Thiên , vô cùng vội vã chạy vào công ty.
Anh gần như không do dự chút nào muốn liên lạc với cô.
Làm cô yên lòng, nói cho cô biết tất cả đã có anh, cho dù thế nào cũng có được.
,
Thậm chí chỉ là nghe thấy giọng nói của cô cũng được.
Nhưng sự tin tưởng trong lời nói của Diêu Hữu Thiên, khiến nhịp tim của anh đột nhiên tăng nhanh.
Diêu Hữu Thiên lại nói, tôi tin anh.
Mà trước ngày hôm nay, lần cuối bọn họ chạm mặt. Diêu Hữu Thiên nói là, Chiến Li, vì sao anh không đi chết đi. Chiến Li, cả đời này tôi đều không muốn nhìn thấy anh nữa.
Suy đoán của anh không hề có căn cứ, nhưng anh nguyện ý tin tưởng, Diêu Hữu Thiên nhất định đã nhớ ra.
Nhất định cô đã nhớ ra mình.
,
Anh không ngồi yên được nữa, không vì điều gì khác, chỉ để biết một đáp án chắc chắn.
Có phải Diêu Hữu Thiên đã nhớ ra mình rồi không.
“Thiên Thiên.” Sự vui mừng trong mắt anh, không che giấu được. Hi vọng trong mắt anh, rõ ràng như vậy.
Anh bất chấp tất cả xông lên trước, vươn tay ôm chặt Diêu Hữu Thiên.
“Thiên Thiên, em đã nhớ ra rồi phải không? Có phải em đã nhớ ra rồi không. Nói cho anh biết, em đã nhớ ra anh. Em đã biết anh là ai.”
Trên mặt anh vẫn còn có vết thương, khóe miệng bầm tím, khuôn mặt chưa tan vết đỏ kia, là kiệt tác của Cố Thừa Diệu.
,
Nhưng khó che giấu vẻ mặt kích động lúc này của anh. Giọng nói khẩn thiết như vậy. Giọng điệu tràn ngập mong đợi.
Diêu Hữu Thiên nhất thời ngây ra, hoàn toàn không có cách nào phản ứng.
Cô nhớ ra Chiến Li một chuyện, trước đó đã chuẩn bị tâm lý cho mình nửa ngày.
Không ngừng tự nói với mình, cũng là nhắc nhở mình, người cô yêu hiện giờ, là Cố Thừa Diệu.
Cô không thể, cũng không tài nào, tiếp tục nhớ đến Chiến Li.
Nhưng biết là một chuyện, lúc thật sự đối mặt với Chiến Li, lại là một chuyện khác.
,
Sự kích động trong giọng nói của Chiến Li, đã lây sang Diêu Hữu Thiên, nghĩ đến những gì đã từng trải qua, lòng cô không khỏi có chút mất khống chế.
“Buông tay.”
Nỗ lực kiềm chế mình, bắt mình tỉnh táo: “Lạc Li, anh buông tay ra.”
“Em gọi anh là Lạc Li, em thật sự nhớ ra rồi.” Chiến Li không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa: “Thiên Thiên, quá tốt rồi, em nhớ ra rồi, cuối cùng em đã nhớ ra rồi.”
Anh không cần xem ước hẹn giữa hai người là một lời hứa đơn phương nữa.
,
Cô gái của anh, đã nhớ ra anh, nhớ ra mọi chuyện giữa bọn họ.
Tình yêu của bọn họ, hình như lại có thể chuyển hướng rồi.
“Lạc Li, buông tay.” Diêu Hữu Thiên nhẹ nhàng kéo tay anh ra, lại lui về phía sau một bước dài, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Nhìn Tiểu Vi đã ngây ngốc một cái: “Pha hai ly trà rồi mang vào.”
Cô cố hết sức giữ bình tình, cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình thản.
Tiểu Vi khom người, nín thở, nhanh chóng lui ra.
Diêu Hữu Thiên nhìn Chiến Li một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói rõ ràng với anh.
“Chiến Li. Tôi đã kết hôn rồi.”
,
Một câu nói đã mở ra sự khác biệt về thân phận của hai người lúc này.
Cho dù anh níu lấy quá khứ không buông, bây giờ cô đã là phụ nữ có chồng.
Trên mặt Chiến Li, hiện lên vẻ tổn thương. Nhìn sự xa cách trong ánh mắt Diêu Hữu Thiên, anh khẽ lắc đầu.
“Nhưng người em yêu, là anh.”
“Đó là trước kia.” Diêu Hữu Thiên chưa bao giờ phủ nhận mình từng yêu Lạc Li, nhưng, đó là Lạc Li, không phải Chiến Li: “Tôi từng yêu Lạc Li, nhưng mà, đó không phải là anh.”
Bây giờ nghĩ đến cái tên đó, trái tim vẫn đau thương mơ hồ.
,
Bọn họ gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất, nhưng lại sai thời điểm.
Hôm nay nhìn lại, đã sớm là cảnh còn người mất.
Chiến Li kinh ngạc nhìn Diêu Hữu Thiên: “Anh chính là Lạc Li.”
“Anh không phải.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cô phân biệt rất rõ ràng: “Lạc Li là Lạc Li, Chiến Li là Chiến Li.”
Người cô yêu, không phải anh.
“Thiên Thiên?” Chiến Li chưa từng nghĩ, sau khi Diêu Hữu Thiên nhớ ra mình, tình hình vẫn không phát triển theo ý mình: “Tại sao?”
,
“Chiến Li, bảy năm rồi. Cái gì cũng thay đổi, bây giờ tiếp tục hỏi những điều này, có ý nghĩa sao?”
Cô và anh, đã không thể nào ở bên nhau nữa, cần gì phải cho anh hi vọng không đáng?
Trái tim Chiến Li đau khổ: “Có. Chỉ cần em vẫn thích anh. Những điều này, đều có ý nghĩa.”
“Tôi đã kết hôn rồi.” Diêu Hữu Thiên quay mặt sang chỗ khác, không muốn tổn thương anh, nhưng lại không thể không tổn thương: “Tôi yêu chồng của tôi.”
,
Cho dù bây giờ cô đang chiến tranh lạnh với Cố Thừa Diệu, cho dù Cố Thừa Diệu không hề tin cô.
Nhưng cô cũng không thể phản bội hôn nhân được.
Cố Thừa Diệu, từ sau khi anh kết hôn, không hề làm một chuyện gì có lỗi với cô.
Vậy thì cô, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.
“Cố Thừa Diệu?” Chiến Li siết chặt nắm đấm, anh dùng sức quay người Diêu Hữu Thiên sang, ép cô nhìn vào hai mắt mình: “Em nói, em yêu Cố Thừa Diệu? Vậy chuyện em đã đồng ý với anh, tính là gì? Rõ ràng em từng nói, chờ sau khi em tốt nghiệp đại học, em sẽ lấy anh, rõ ràng em từng nói, chúng ta phải bên nhau một đời một kiếp. Rõ ràng em từng nói, em sẽ yêu anh cả đời. Thiên Thiên, bây giờ em ——“
(còn tiếp ~)