Editor: Xám
Chiến Li không nói được nữa.
Anh đơn phương nghĩ rằng Diêu Hữu Thiên nhớ ra mình, chính là lúc bọn họ bắt đầu lại lần nữa.
Thế nhưng, Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa nhắc nhở anh, cô bây giờ, đã kết hôn rồi.
“Thiên Thiên ——"
Sự khổ sở trong lòng, còn nặng nề hơn lúc Diêu Hữu Thiên mất trí nhớ ngày trước. Nếu như đây chính là hậu quả của việc Diêu Hữu Thiên nhớ ra anh, anh thà rằng không cần.
Chưa nhớ ra, cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh có thể nói do cô mất trí nhớ.
Nhưng nhớ ra rồi, cô vẫn quyết định sống bên cạnh một người đàn ông khác, điều này thật sự chính là tát cho anh một cái thật mạnh.
Tâm trạng Diêu Hữu Thiên, cũng không hề dễ chịu.
,
Những lời hứa kia, đã khôi phục theo ký ức của cô. Trở nên rõ ràng như vậy.
Đúng là cô đã đồng ý với Chiến Li những chuyện đó, nhưng lúc cô đồng ý, không biết rằng có một ngày, cô sẽ quên mất, cũng không biết rằng có một ngày, cô sẽ gặp được một người đàn ông, tên là Cố Thừa Diệu.
Tình cảm, chính là như vậy.
Không phải nói, anh tới trước, tôi sẽ yêu anh trước.
Cũng không phải nói, anh đối tốt với tôi hơn, tôi sẽ yêu anh hơn.
Tình cảm của con người là thứ không thể khống chế nhất.
,
Nghĩ đến Cố Thừa Diệu hiện giờ vẫn đang chiến tranh lạnh với cô, cô cũng phải tự hỏi, nếu như người cô yêu, vẫn là Chiến Li, thì tốt bao nhiêu.
Ít nhất cô tin rằng cho dù xảy ra chuyện gì, Chiến Li nhất định sẽ đứng ở bên mình.
Mà không phải giống như Cố Thừa Diệu, cần cô hao tốn sức lực để khiến anh tin tưởng mình, tin tưởng cô không hề phản bội anh ——
Nhưng tình cảm chính là như vậy, cô không thể tự mình khống chế.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tình yêu của bọn họ, cũng không quay về lúc ban đầu được nữa rồi.
"Xin lỗi.” Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, không phải trong lòng không áy náy: “A Li, anh hãy quên em đi.”
Lạc Li lắc đầu, chỉ cảm thấy trái tim đã sắp bị đau khổ nhấn chìm: “Em bảo anh quên em? Nếu như anh có thể quên em, anh cũng sẽ không đau khổ bảy năm nay.”
“Bảy năm, em có biết anh sống thế nào không? Ngày ngày, ngày ngày anh nhớ đến em. Là em. Làm chỗ dựa cho anh, là em, khiến cho anh có dũng khí đi tới hôm nay.”
“Bây giờ, em lại bảo anh quên em?”
,
“Nếu như anh thật sự yêu em.” Diêu Hữu Thiên cười nhẹ, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ, cuối cùng vẫn muốn hỏi rõ chân tướng năm xưa: “Tại sao bảy năm trước, anh không đến nơi đã hẹn?”
Cô không thể quên được, cô đã khổ sở chờ đợi trong gió lạnh ba giờ đồng hồ.
Chờ lâu thêm mỗi một phút, chính là thêm một phần tuyệt vọng.
Trái tim cô, trong khi trờ đợi như vậy, đã lạnh đi từng chút một.
Sau này lại gặp được Lạc Ninh. Lời của bà, đã đập tan sự tự tin và tự cho là đúng của cô.
Thậm chí cô có chút oán hận với Chiến Li. Tại sao anh có thể thất hứa với cô?
Nếu như không có những phẫn hận đó, cô nghĩ, cô sẽ không quên anh hoàn toàn như vậy.
.
“Anh không có.” Đau khổ vì lỡ hẹn bảy năm trước không chỉ có cô, còn có anh: “Anh bị A Hổ phái người đả thương, đối phương quá đông người, anh đã gãy hai cái xương sườn. Nằm trong bệnh viện ba ngày, lúc anh tỉnh lại, em đã ——“
Khi bệnh viện cho Diêu Hữu Thiên thư thông báo bệnh tình nguy kịch, không ai biết được tâm trạng của anh.
Tự trách, áy náy, ảo não.
Bỏ lỡ một lúc, lại là cả đời. Nếu như anh sớm biết, cho dù liều chết, cũng phải đi đến nơi hẹn.
Khúc mắc của anh, không ai có thể hiểu nổi.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, cơ thể hoàn toàn cứng đờ ở đó không thể động đậy.
,
A Hổ là ai, cô sau khi khôi phục trí nhớ không còn nhớ rõ lắm.
Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, cô chỉ biết, không phải anh cố ý.
Không phải anh cố ý thất hứa với mình.
Cổ họng nghẹn ngào, Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại: “Tất cả, đều là số mệnh.”
“Không, không phải.” Chiến Li lắc đầu, kéo vai Diêu Hữu Thiên lại, để cô mở mắt nhìn mình: “Em nhìn anh đi? Thiên Thiên, trước đây là chúng ta bỏ lỡ, nhưng bây giờ, chúng ta vẫn có cơ hội, vẫn có thể quay lại. Chúng ta ——“
“Sẽ không có cơ hội nữa.”
,
Nhẹ nhàng kéo tay anh ra, Diêu Hữu Thiên quay mặt sang chỗ khác: “Em đã kết hôn rồi.”
“Thiên Thiên.” Chiến Li chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Diêu Hữu Thiên nhớ ra tất cả, sẽ có kết quả như vậy.
“Thiên Thiên?”
“Đừng nói nữa.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, bắt mình khôi phục tỉnh táo: “Anh đến rất đúng lúc. Tại sao vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh xảy ra vấn đề?”
“Anh không biết.” Chiến Li bị thái độ làm việc của cô làm tổn thương, trên mặt thoáng hiện vẻ đau thương: “Khoảng thời gian này, tâm tư của anh không đặt lên công việc, em biết mà.”
Tâm tư của anh, bây giờ cũng đang ở trên người cô.
,
Diêu Hữu Thiên quay mặt đi, nhất thời không biết phải nói gì.
Tiểu Vi đúng lúc rót hai ly trà đưa lên. Sau khi cô rời đi, Diêu Hữu Thiên ra hiệu cho Chiến Li ngồi xuống. Bây giờ ngoài công việc ra, cô thật sự không có chuyện khác để nói với Chiến Li.
“Vậy anh hãy điều tra rõ ràng sự việc, sau đó lại đến trả lời em.”
“Thiên Thiên?”
Vẻ mong đợi trong mắt Chiến Li, từ từ biến thành thất vọng: “Tại sao, tại sao em có thể bình tĩnh như vậy, tàn nhẫn như vậy? Tại sao em có thể nhẹ nhàng xóa sạch quá khứ của chúng ta bằng một câu nói như vậy?”
,
Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một lát, trong lòng muốn tìm một lối diễn đạt tương đối thích hợp: “Thật ra em không bình tĩnh.”
Ngày hôm đó tỉnh lại, những giọt nước mắt vì nhớ ra quá khứ mà chảy xuống của cô, chính là chứng minh tốt nhất: “Em rất đau khổ."
“Thiên Thiên ——“
“Anh khiến em đau khổ.” Diêu Hữu Thiên cũng không phủ nhận tâm trạng lúc đó của mình: “Vừa nghĩ đến chuyện anh thất hứa, vừa nghĩ đến lúc ấy em gần như sắp phát điên. Em đã rất hận anh. Vô cùng hận anh. Nếu như anh không thất hứa, nếu như anh đến, có lẽ em sẽ không gặp tai nạn xe, cũng sẽ không mất trí nhớ, như vậy có lẽ bây giờ chúng ta đang ở bên nhau.”
,
“Thiên Thiên. Thật xin lỗi.” Anh không ngờ, anh thật sự không ngờ: “Anh bảo đảm, sau này anh sẽ không bao giờ thất hứa với em nữa. Có được không? Về sau cho dù em nói gì, anh đều nghe theo. Thiên Thiên, cho anh thêm một cơ hội được không?”
Ánh mắt của anh nóng rực như thế, bên trong sự chờ đợi rõ ràng.
“Chiến Li ——” Diêu Hữu Thiên cắn môi, hốc mắt lại nóng lên một lần nữa. Nhắm mắt lại, cô gần như không nỡ nhìn ánh mắt của anh. Cô không thể. Bởi vì trên thế giới này, không có nếu như.
Cô đã mất đi đoạn ký ức đó, nhưng lại gặp được Cố Thừa Diệu trong phần đời sau này.
,
“Bốp bốp.” Không biết từ lúc nào, ở cửa đã vang lên tiếng vỗ tay.
Cố Thừa Diệu đứng ở bên cửa, nhìn chằm chằm một nam một nữ đứng ở bên trong. Khóe miệng hơi nhếch lên, là sự giễu cợt của anh.
Ánh sáng lộ ra trong mắt, là đau khổ và phẫn hận của anh.
Hai ngày nay Cố Thừa Diệu rất bận, anh đã xem tất cả camera giám sát ở những nơi Diêu Hữu Thiên đã xuất hiện hôm đó hết lần này đến lần khác, tìm hết người này đến người khác.
,
Hai ngày nay, anh nỗ lực muốn tìm ra sơ hở trong đoạn video kia. Còn tìm người trong nghề đến.
Anh đã nghĩ, có lẽ chuyện này, là mưu mô do người có tâm làm, có lẽ anh đã thật sự hiểu lầm Diêu Hữu Thiên.
Nếu như tình yêu của cô là thật.
Anh cũng yêu cô, vậy thì bọn họ đã tháo bỏ được hiểu lầm, vẫn có thể tiếp tục sống bên nhau.
,
Thế nhưng, anh không tìm được.
Không tìm ra sơ hở, anh chỉ có thể suy đoán về mặt thời gian.
Nếu hôm đó Diêu Hữu Thiên thật sự bị oan, vậy người phụ nữ đó là ai?
Hay là còn có khả năng khác?
,
Anh muốn đến hỏi Diêu Hữu Thiên một lần, hôm đó có gặp phải người kỳ quái nào trong toilet không.
Điều bây giờ anh có thể nghĩ tới, cũng chỉ còn lại thôi miên. Nếu như cô thật sự bị người khác thôi miên.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Vậy sự việc sẽ hợp lý rồi.
Nhưng không ngờ, khiến anh nghe thấy lời nói như vậy.
Chiến Li khiến cô đau khổ, cô đã kết hôn rồi. Bị trói vào chiếc thuyền là anh, vậy nên cô muốn khiến mình đau khổ sao?
“Nói thật là đặc sắc. Khiến tôi cảm động lắm.” Bước chân của Cố Thừa Diệu khẽ nhấc, đi từng bước vào trong văn phòng: “Diêu Hữu Thiên, cô hối hận như vậy, đau khổ như vậy, muốn ở chung với người đàn ông này như vậy? Vậy lúc tôi nói muốn ly hôn với cô, vì sao cô không đồng ý chứ?”
,
“Thừa Diệu?” Lần này Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, dù thế nào cô cũng không biết Cố Thừa Diệu sẽ tới.
Nghĩ lại lời cô vừa mới nói, lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không biết phải nói gì mới được.
“Cho dù anh tin hay không, chuyện không phải như anh nghĩ.”
Đúng là Chiến Li đã khiến cô đau khổ, nhưng là vào bảy năm trước.
Người bây giờ có thể khiến cô đau khổ, chỉ có anh.
Có lẽ là trùng hợp quá nhiều, bây giờ Diêu Hữu Thiên nói những lời này, sắc mặt bình tĩnh, không thấy một chút xao động.
,
“Vậy thì thế nào?” Lại là hiểu lầm? Lần nào cũng là anh hiểu lầm cô?
Vậy thì hiểu lầm, thật đúng là nhiều mà. Cố Thừa Diệu ghen đến mức gần như sắp phát điên. Anh yêu Diêu Hữu Thiên, cô lại yêu một người đàn ông khác. Đau khổ vì một người đàn ông khác.
Đặt trái tim của anh lên lửa mà giày vò. Nhìn anh giãy giụa, nhìn anh mất đi lý trí.
Cô thật đúng là người vợ "tốt" của anh mà.
“Em ——"
,
“Cố Thừa Diệu.” Chiến Li thật sự không nghe nổi Cố Thừa Diệu dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Diêu Hữu Thiên.
Thiên Thiên là bảo bối anh nâng trong lòng, gần như là tất cả của anh. Cô gái anh yêu, bây giờ lại bị người khác mỉa mai như vậy: “Anh hoàn toàn không yêu Thiên Thiên. Tại sao anh không để cô ấy đi?”
(Hết chương 213).