Editor: Xám
“Anh hoàn toàn không yêu Thiên Thiên. Tại sao anh không để cô ấy đi?”
Chiến Li nói ra, thật sự chính là lòng đầy căm phẫn.
Những chuyện Cố Thừa Diệu làm, thật sự cho rằng không có ai biết sao?
Dời ánh mắt lên người Chiến Li, đây là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào anh: “Để cô ấy đi? Có lẽ anh nên hỏi cô ta một chút, là ai cầu xin tôi, đừng ly hôn với cô ta. Là ai cầu xin tôi, muốn tôi đừng rời xa cô ta.”
,
“Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên gấp gáp, quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu, hai ngày nay hai ngày nay không hề dịu đi bao nhiêu. Hiện tại lại để anh nghe thấy lời của mình.
Đây quả thực là đã rét vì tuyết lại thêm giá vì sương.
“Đừng gọi tôi.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, tiếc cho anh còn nghĩ, có lẽ đúng là mình đã nghĩ oan cho Diêu Hữu Thiên.
,
Có lẽ cô thật sự bị người khác hãm hại. Có lẽ đêm hôm đó là anh đã nhìn nhầm.
Hai ngày nay, anh không ngừng tìm chứng cứ, muốn thuyết phục mình, tin tưởng Diêu Hữu Thiên.
Mà bây giờ anh mới cảm thấy, cố gắng hai ngày nay của mình, buồn cười đến mức nào.
Bởi vì người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của anh.
“Không phải cô muốn ở bên anh ta sao? Tôi giúp cô được như ý.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, phẫn nộ và khổ sở trong lòng áp đảo tất cả, người mang đến khổ sở cho anh, là người phụ nữ trước mắt này.
Mà anh, đã quyết định rời xa: “Diêu Hữu Thiên, tôi giúp cô được như ý. Chúng ta ly hôn đi.”
Nếu cô khiến anh đau khổ, vậy anh sẽ buông tay.
,
Có lẽ rời khỏi cô, anh sẽ có thể khôi phục bình thường. Trở về thành một mình hoàn chỉnh.
“Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên cuống quýt, không chút nghĩ ngợi xông lên kéo tay anh: “Không phải như vậy, không phải như vậy. Anh không thể lại định tội em như vậy được. Em nói rồi mà, người em yêu là anh. Em không muốn ly hôn với anh.”
Một câu nói, hai người đàn ông ở đây, lại mang hai loại sắc mặt hoàn toàn khác nhau.
Cố Thừa Diệu cười nhạo, không tin, trong mắt đều là vẻ mỉa mai.
Chiến Li sắc mặt tái nhợt, khổ sở, vẻ mặt đều là nhợt nhạt sau khi bị đả kích.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên kéo tay mình, lại nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Chiến Li. Đột nhiên cười.
,
“Cũng phải, vì sao tôi phải ly hôn chứ?” Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo mười phần ác ý, kéo Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình, ngạo mạn liếc nhìn vẻ khổ sở trên mặt Chiến Li: “Ly hôn để hoàn thành tâm nguyện cho đôi ‘cẩu nam nữ’ các người sao?”
Giọng điệu của anh, mang theo giễu cợt, nhất là lúc nói đến câu "cẩu nam nữ” kia, mấy chữ gần như là bật ra từ kẽ răng.
“Thừa Diệu?” Diêu Hữu Thiên sững sờ, những gì anh nói, đều là những lời khốn kiếp gì vậy?
“Cố Thừa Diệu.” Chiến Li xông vọt tới: “Mày khinh người quá đáng.”
Cố Thừa Diệu giữ thật chặt eo của Diêu Hữu Thiên, trong mắt có vẻ khinh thường: “Họ Chiến, tao. Chỉ nói một lần. Cách xa vợ tao ra một chút. Nếu không, tao không ngại kiện mày tội thông dâm.”
,
Tội thông dâm?
Chiến Li cười lạnh, nhìn Diêu Hữu Thiên rõ ràng đã không biết phải giải thích cho mình như thế nào. Anh tiến lên một bước.
“Giữa tao và Thiên Thiên, hoàn toàn trong sạch, mày muốn kiện? Cũng cần mày có chứng cứ.”
“Chứng cứ?” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Camera theo dõi của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, ghi được rõ ràng hai người các người đã vào cùng một phòng. Cộng thêm tao tận mắt nhìn thấy hai người nằm trên cùng một giường. Mày muốn chứng cứ?”
,
Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại, đột nhiên lại không muốn nói nữa.
Cô không biết người bày ra tấm lưới này là ai, nhưng mà đối phương quả thật rất cao minh.
Đã tính kế cô, cả Cố Thừa Diệu, thậm chí thêm cả Chiến Li.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, trong lòng biết câu nói vừa nãy, bây giờ cô nói gì anh cũng sẽ không tin nữa.
Càng không nói đến vốn dĩ anh không tin mình.
,
Cô cần gì phải nói tiếp?
“Cố Thừa Diệu, nếu như anh muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi.”
Cô mệt rồi.
Nếu như trong lòng đã cho rằng cô không chung thủy, vậy thì nói nhiều cũng vô ích, trực tiếp giải quyết cuộc hôn nhân này.
Trả lại tự do cho anh, cũng trả lại tự do cho trái tim mình.
,
Cô vừa nói ly hôn, trong mắt Chiến Li đã thoáng hiện mấy phần vui mừng.
Cố Thừa Diệu vẫn luôn nhìn vẻ mặt hai người này, đương nhiên không hề bỏ lỡ sắc mặt của Chiến Li.
Cười lạnh, anh đột nhiên vươn tay, ngay trước mặt Chiến Li, dùng sức nắm lấy cằm Diêu Hữu Thiên: “Sao? Đổi ý rồi? Muốn đâm đầu vào lòng anh ta?”
“Anh cần gì phải nói vậy?” Cằm Diêu Hữu Thiên hơi đau, nhưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh hoàn toàn không tin em. Đã như vậy, cần gì phải không buông tha cho chính anh?”
,
“Buông tha cho tôi? Tôi nghĩ là buông tha cho cô chứ?” Tay Cố Thừa Diệu khẽ dùng sức, hài lòng nhìn sắc mặt thay đổi của Chiến Li: “Sao? Muốn chọc giận tôi? Sau đó ly hôn? Gắn bó như hình với bóng với anh ta?”
Anh nghiêng mặt, nhích tới gần Diêu Hữu Thiên.
Hơi thở của anh phả ra ở ngay gò má Diêu Hữu Thiên, hài lòng nhìn sắc mặt khẽ biến của Chiến Li, lời nói anh nhả ra, cực lạnh: “Nằm mơ.”
Bàn tay giữ chắc eo cô, khiến cô sát mình hơn nữa. Trong mắt thoáng hiện vẻ tàn nhẫn ——
“Diêu Hữu Thiên, cô phải nhớ cô là vợ của tôi. Chỉ cần tôi không ly hôn, cô sẽ mãi mãi là vợ của tôi. Nếu như cô dám ngoại tình, tôi không ngại mời anh Chiến đây đi ăn cơm tù mấy ngày.”
,
“Nếu như anh đã định tội cho em, nhiều lời cũng vô ích.” Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cũng lạnh xuống: “Cố Thừa Diệu, cứ tùy ý anh đi.”
“Thiên Thiên. Anh ta hoàn toàn không yêu em.” Nếu nói tại sao Chiến Li cố chấp, có một nửa là tình yêu của anh với Diêu Hữu Thiên.
Vậy thì một nửa còn lại, chính là vì anh thấy không đáng thay Diêu Hữu Thiên.
Vừa nghĩ tới Diêu Hữu Thiên từ chối mình vì Cố Thừa Diệu, nhưng trong lòng Cố Thừa Diệu lại có một người phụ nữ khác, anh đã cực kỳ tức giận.
“Cố Thừa Diệu, là một thằng đàn ông thì mày hãy thả Thiên Thiên đi, ly hôn với cô ấy. Để cô ấy hạnh phúc.”
,
Cố Thừa Diệu khẽ nheo cặp mắt lại, trong con ngươi sâu thẳm hiện rõ vẻ u ám, chỉ giây lát, anh lại đột nhiên bật cười, quay má Diêu Hữu Thiên sang phía mình, giọng nói mang ba phần khinh thường, bảy phần phóng đãng: “Tao có phải đàn ông hay không, Thiên Thiên biết rõ nhất. Không biết đã bao nhiêu lần, cô ấy đã ở dưới thân tao, dục tiên, dục tử* đâu ——"
*dục tiên dục tử: sung sướng muốn chết.
Diêu Hữu Thiên vừa xấu hổ vừa lúng túng, mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn.
Vào khoảnh khắc cô đỏ mặt, Cố Thừa Diệu lại cúi đầu, hôn môi cô.
Bên cạnh có người nhìn, người nhìn còn là Chiến Li.
Diêu Hữu Thiên càng xấu hổ hơn, bắt đầu giãy giụa.
Cố Thừa Diệu lại không chịu buông, sức lực của anh, từ trước đến giờ khỏe hơn cô rất nhiều: “Thế nào? Xấu hổ? Chuyện to gan hơn thế này cũng đã làm hết rồi.”
,
Lúc anh nói chuyện, khuôn mặt khiêu khích nhìn Chiến Li. Phong thái đó, cao cao tại thượng.
Hai tay Diêu Hữu Thiên chống trước ngực Cố Thừa Diệu, muốn làm anh buông mình ra. Trong mắt cô có ngượng ngùng, và cả lúng túng.
Để Chiến Li nhìn thấy cảnh tượng như thế, thật sự không phải là mong muốn của cô.
Lần này cô phải làm thế nào để khiến Chiến Li buông tay đây?
,
Tay giữ càng chặt hơn, chống vào trán Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu khiêu khích nhìn Chiến Li: “Anh Chiến còn không đi, là muốn ở đây nhìn xuân cung sống* sao?”
*xuân cung sống: cảnh giường chiếu.
Lúc nói chuyện, tay của anh càng không khách khí chút nào mà phủ lên má cô, môi hôn thật mạnh lên trên một cái.
Nhìn gò má ửng hồng của Diêu Hữu Thiên, coi đây là biểu hiện xấu hổ của cô.
“Sao? Xấu hổ? Không phải các người cũng từng làm rồi sao? Bây giờ lại thấy xấu hổ, không cảm thấy muộn rồi à?”
Nhưng anh vừa nghĩ đến một màn kia, đã có kích động muốn giết người. Bây giờ cô mới cảm thấy xấu hổ? Thật là nực cười.
“Cố Thừa Diệu, tên điên này.”
,
Diêu Hữu Thiên thật sự cảm thấy Cố Thừa Diệu điên rồi: “Em đã nói rồi, em và anh ấy chẳng có gì cả.”
Anh thích biểu diễn thì là chuyện của anh, cô không có hứng thú diễn cùng.
Chiến Li tức giận, lúc này cũng không nín nhịn được nữa. Anh không chút nghĩ ngợi đã xông lên, dùng sức kéo tay Cố Thừa Diệu ra, muốn cho anh một quyền.
“Tên khốn kiếp này, rốt cuộc mày xem Thiên Thiên là gì?”
Cố Thừa Diệu linh hoạt tránh khỏi nắm đấm anh tấn công tới, khóe môi mím chặt, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo
“Đương nhiên xem là vợ của tao.” Lúc Cố Thừa Diệu cử động, không quên kéo cả Diêu Hữu Thiên sang bên cạnh: “Tao muốn làm gì vợ tao, còn chưa tới lượt mày vung tay múa chân.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên thình lình bị anh kéo vào trong lòng. Đỉnh đầu đụng vào cằm anh.
,
Cô hơi đau, khẽ nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Khốn kiếp.” Chiến Li bị chọc tức, vọt tới, liều mạng muốn cho Cố Thừa Diệu hai quyền thật mạnh.
Cố Thừa Diệu cười lạnh, nghiêng người tránh, không quên kéo theo Diêu Hữu Thiên: “Anh Chiến kích động như thế thì không được rồi. Thiên Thiên là vợ của tôi, tôi muốn thế nào thì sẽ là thế ấy.”
Chiến Li kia thì tính là cái cọng hành gì?
“Thiên Thiên.” Chiến Li thở dốc không ngừng, giơ ngón tay lên chỉ vào Cố Thừa Diệu: “Đây chính lý do em từ chối anh? Vì một thằng đàn ông như vậy? Em khẳng định, em muốn ở bên cạnh loại đàn ông này?”
Diêu Hữu Thiên đau cả đầu.
,
Quan hệ giữa cô và Cố Thừa Diệu đã xấu đến mức không thể nào xấu hơn. Chiến Li lại cứ cố chấp phá rối.
“Đây là chuyện của em. Chuyện không liên quan đến anh.”
Diêu Hữu Thiên nhìn màn hỗn loạn trước mắt, chỉ hy vọng tất cả sớm kết thúc: “Chiến Li, anh đi đi.”
Đây quả thực là chuyện giữa hai người cô và Cố Thừa Diệu. Không cần thiết kéo theo những người khác vào.
,
“Ang không đi.” Nếu như Cố Thừa Diệu là người đàn ông tốt, biết gánh vác, chịu bảo vệ Diêu Hữu Thiên chu toàn, chăm sóc cô một đời một kiếp.
Vậy Chiến Li còn có thể thuyết phục mình buông tay.
Thế nhưng Cố Thừa Diệu này, rõ ràng chính là một tên khốn kiếp.
Diêu Hữu Thiên ở cùng anh ta, tuyệt đối sẽ không có hạnh phúc.
“Thiên Thiên, đi theo anh đi. Hãy để anh chăm sóc em suốt đời.” Anh nhất định sẽ đối tốt với cô, chăm sóc cô thật tốt, che chở cô, không để cho cô chịu một chút tổn thương nào.
Cố Thừa Diệu cười lạnh, nhìn vẻ đau lòng, thương tiếc, hối hận, tự trách trên mặt Chiến Li.
,
“Anh Chiến muốn đưa vợ của người khác đi, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không đã.” Giữ chặt eo của Diêu Hữu Thiên, lúc nào anh cũng không quên tuyên bố quyền sở hữu: “Cô ấy lại là vợ của tôi.”
“Mày hoàn toàn không coi cô ấy là vợ của mày, tên khốn kiếp này.”
Chiến Li nói rất kích động, nếu không phải là kiêng kỵ Diêu Hữu Thiên trong tay anh ta, anh không cho anh ta ăn mấy quả đấm mạnh thì không được.
Diêu Hữu Thiên cực kỳ nhức đầu, chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.
“Các anh đi ra ngoài hết đi. Tôi không muốn nhìn thấy các anh.”
Một người đã phiền. Hai người càng phiền hơn.
(còn tiếp ~)