Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

chương 226: mình lại có một ý kiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nửa đêm về sáng, người bắt đầu nóng lên.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ. Rất nhiều đoạn ngắn, rất nhiều cảnh tượng, không ngừng hiện lên, qua lại trong đầu cô.

Cơ thể rất nặng nề, cô muốn thoát khỏi những đoạn ngắn đó, làm thế nào cũng không thoát khỏi được.

Lúc rạng sáng, cuối cùng vẫn phát sốt.

Miệng liên tục nói mơ, nhưng lại không nghe rõ cô đang nói gì.

Cố Thừa Diệu ra ngoài một chuyến, lúc quay về cởi quần áo nằm xuống ngủ.

,

Ngủ đến nửa đêm, mới cảm thấy, hình như người bên cạnh không ổn lắm.

Chống người dậy, tay thăm dò lên trán Diêu Hữu Thiên.

Nhiệt độ truyền đến từ nơi đó khiến anh hơi kinh hãi.

Nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo cho Diêu Hữu Thiên, sau đó lại dùng áo khoác của mình bọc cô lại, đưa thẳng cô đến bệnh viện.

Bước chân vội vã đến mức đã quên mất, khu nghỉ dưỡng Vân Khởi có nơi chữa bệnh của mình, cũng có bác sĩ túc trực 24 giờ.

Nếu như chỉ là bệnh vặt, nơi đây đã hoàn toàn có thể giải quyết.

,

Trong bệnh viện, bác sĩ làm một kiểm tra cặn kẽ cho Diêu Hữu Thiên.

“Bệnh nhân hơi sốt, mất nước, chú ý nghỉ ngơi. Ngoài ra cần uống nhiều nước.” Nữ bác sĩ tuổi hơn 40, giọng nói rất vững vàng, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, dù thế nào cũng lộ ra mấy phần ý tứ chỉ trích: “Còn nữa, chuyện đó phải tiết chế một chút.”

Xem thử những dấu vết trên người, người đàn ông này không biết đau lòng cho vợ của mình chút nào sao?

Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi đỏ, có chút xấu hổ nhìn bác sĩ truyền nước cho Diêu Hữu Thiên, sau đó rời đi.

Anh ngồi xuống trước giường bệnh, nghiêng mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên ngủ trên giường không nhúc nhích.

,

Tiết chế sao?

Làm sao mà bác sĩ biết được, lần nào gặp phải chuyện của Diêu Hữu Thiên, anh cũng sẽ mất bình tĩnh?

Giống với chuyện ngày hôm nay, anh có hơn một nửa là đang phát tiết.

Luna kia là người thế nào, anh biết rõ. Lời cô ta nói, cũng không thể tin hết.

Nhưng điều khiến anh khó chịu, lại là thái độ của Chiến Li và Diêu Hữu Thiên.

Nhất là Chiến Li với dáng vẻ bảo vệ đứng ở trước người Diêu Hữu Thiên.

,

Anh còn nhớ, mấy lần giao chiến, dáng vẻ mạnh mẽ Diêu Hữu Thiên biểu hiện ra trước mặt anh.

Vấn đề cô có thể giải quyết, cô đều tự mình giải quyết. Vấn đề không thể giải quyết, anh cũng hi vọng người đứng ở trước mặt cô là anh, mà không phải là một người đàn ông khác.

Nhất là người giống như Chiến Li?

Hít sâu, anh đã mất khống chế.

Ngày hôm qua Diêu Hữu Thiên một mực kêu lạnh, nhưng anh bị cơn giận làm cho váng đầu, không chú ý đến cô.

Nghiêng mặt, liếc nhìn hai mắt nhắm chặt của Diêu Hữu Thiên. .

,

“Chỉ cần em không phản bội anh, anh xin thề, sau này anh sẽ không giống như ngày hôm nay nữa.”

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, cẩn thận tránh tay đang truyền nước của cô, ôm cô vào trong lòng mình.

Diêu Hữu Thiên đang sốt đến mơ mơ màng màng, cơ thể lúc lạnh lúc nóng. Cảm nhận được nhiệt nóng bên cạnh. Theo bản năng co người về phía đó.

Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt đỏ hồng, lông mi run nhẹ của cô.

Trong lòng mềm mại, dường như làm thế nào cũng không kiềm chế được. Cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này mới ôm cô ngủ thiếp đi.

,

Lúc trời mờ sáng, cơn sốt của Diêu Hữu Thiên đã hạ xuống.

Đêm qua Cố Thừa Diệu đã dậy mấy lần, liên tục chú ý đến tình hình của cô, mãi đến khi cơn sốt của cô hạ đi, mới ngủ tiếp.

Sáng sớm lại dậy cực sớm.

Diêu Hữu Thiên còn đang ngủ rất sâu, Cố Thừa Diệu ngồi dậy hoạt động tay chân một chút. Lại kiểm tra Diêu Hữu Thiên một lần, phát hiện nhiệt độ của cô đã thật sự khôi phục bình thường.

Sắc mặt cũng không đỏ như ngày hôm qua nữa, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.

,

Cầm áo khoác của mình lên đi mua bữa sáng, vẫn nói bệnh nhân nên ăn chút thức ăn lỏng gì đó.

Mua bữa sáng về đang định vào phòng bệnh, điện thoại reo lên.

Là Uông Tú Nga.

“Thừa Diệu, giờ là cuối năm rồi, lúc nào các con quay lại?”

Cháu trai chưa về nói là bận việc, kết quả cháu gái vốn dĩ từ nước Mỹ về nhà ăn tết cũng chưa về, đây là chuyện gì vậy?

Cố Thừa Diệu ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra, ban đầu đồng ý hôm nay là cuối năm, sẽ về nhà ăn tết: “Bà nội, mấy ngày nay thật sự rất nhiều chuyện, nếu không, ngày mai, muộn nhất là ngày kia, con nhất định sẽ về.”

,

“Được được.” Uông Tú Nga gật đầu: “Con phải về nhanh một chút. Cũng gọi chị gái anh rể của con về luôn. Thật là, bà còn chưa gặp Tiểu Hạo Triết mấy lần đâu đấy. Cứ dẫn người đến thành phố Y thôi.”

“Con biết rồi.” Bản thân Cố Tĩnh Đình không quay về, không liên quan gì đến anh.

“Còn nữa.” Uông Tú Nga thở dài: “Quay về Bắc Đô rồi, con cũng không cần quay lại thành phố Y nữa, cứ ở lại đây đi. Con và Thiên Thiên sinh hai đứa con. Nhân lúc bà còn sống, cũng tiện trông con cho các con.”

“Bà nội.” Cố Thừa Diệu vẫn luôn có ý định này, có điều bây giờ ý định này lại chắc chắn hơn nhiều.

Nếu như Diêu Hữu Thiên thật sự mang thai con mình, tin rằng cô sẽ không thể tiếp tục ở bên Chiến Li nữa?

Trong đầu có một ý nghĩ chợt lóe lên, có điều rất nhanh đã biến mất.

,

Xách bữa sáng vào cửa, Cố Thừa Diệu phát hiện bác sĩ đang kiểm tra cho Diêu Hữu Thiên.

Cô đã tỉnh lại, nhìn thấy Cố Thừa Diệu, trên mặt có chút lạnh nhạt, quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với anh.

Mắt híp lại, Cố Thừa Diệu đặt bữa sáng trên tủ đầu giường.

Bác sĩ đã kiểm tra cho Diêu Hữu Thiên, lại xác nhận sức khỏe của cô không có vấn đề gì lớn, thời gian tiếp theo chỉ cần điều dưỡng tốt một chút là được rồi.

Cố Thừa Diệu thở phào nhẹ nhõm.

,

Sau khi bác sĩ rời đi, mở bữa sáng, múc cháo bên ra.

“Dậy rồi à? Ăn chút cháo đi.”

Môi Diêu Hữu Thiên mím rất chặt, không hề nhìn Cố Thừa Diệu, chỉ dõi mắt nhìn ra bên ngoài.

Trời cực lạnh, gió bên ngoài hết trận này đến trận khác.

Xem tình hình này, hình như là sắp đổ tuyết. Có điều mùa đông ở thành phố Y, đã rất lâu rồi không đổ tuyết.

,

Cô còn nhớ, cảnh tượng trước đây ở Bắc Đô, Cố Thừa Diệu được nghỉ phép, bên trong khu nghỉ dưỡng, bọn họ cùng ném tuyết, đắp người tuyết.

Mới hơn một tháng ngắn ngủi, thời gian lại lâu như đã qua một thế kỷ.

Cô không vui vẻ được như ban đầu, cũng không đơn thuần được như ban đầu ——

“Cháo hải sản, thanh đạm tốt cho dạ dày.” Cố Thừa Diệu bưng cháo đã múc xong đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, giọng nói của anh rất bình tĩnh. Giống như đang nói chuyện của người khác: “Tôi đút cho em nhé?”

Ánh mắt Diêu Hữu Thiên vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không động đậy.

,

Bọn họ đã sắp kết hôn được một năm rồi.

Một năm này, đã thay đổi bọn họ rất nhiều.

Cho dù là anh, hay là cô.

Cô đã từng muốn cầu ai người nấy về, đường ai người nấy đi với anh, nhưng bắt đầu từ khi phát hiện anh khiến mình động lòng, bắt đầu từ khi phát hiện anh là ân nhân cứu mạng của mình, tất cả đều đã mất khống chế.

Cô không thể trở lại làm Diêu Hữu Thiên ban đầu. Vui buồn của cô, đều theo Cố Thừa Diệu.

Bây giờ anh lại đối tốt với cô, đây tính là gì? Đánh một gậy, cho một quả táo ngọt sao?

,

“Cố Thừa Diệu.” Cô nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra bên trong hoàn toàn trấn tĩnh, không buồn không vui: “Chúng ta ly hôn đi.”

Bàn tay bưng cháo của Cố Thừa Diệu cương lại một chút, rất nhanh đã khôi phục bình thường, kéo ghế ở bên giường qua ngồi xuống, đặt cháo trở lại đầu giường. Ánh mắt của anh ngang với Diêu Hữu Thiên.

Trong lòng muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến cô vẫn đang bệnh. Bỏ đi. Bỏ đi. Anh không so đo với cô.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Đừng nói những lời như vậy nữa.” Anh sẽ không đồng ý.

“Có ý nghĩa gì không?” Diêu Hữu Thiên mím môi thật chặt: “Kết thúc đi. Tốt cho tất cả mọi người.”

,

Mặc dù Cố Thừa Diệu lại gắng hết sức khống chế, lúc này cũng có chút không nhịn được: “Tốt cho tất cả mọi người? Chỉ tốt cho em và Chiến Li kia thôi?”

Im lặng. Diêu Hữu Thiên thật lòng chẳng muốn giải thích cho mình nữa. .

Có một số việc nói quá nhiều, mình cũng cảm thấy mệt mỏi.

Cô liên tục nói, đổi lại anh không tin, cô nói thế nào cũng chỉ là uổng công.

“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ. Anh cứ xem như tôi thật sự muốn ở cạnh Chiến Li đi.”

Cố Thừa Diệu giận quá hóa cười, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thoáng hiện vẻ châm chọc cực kỳ rõ ràng: “Được lắm. Rất được. Diêu Hữu Thiên, chúng ta cứ xem xem, tôi không đồng ý, cuộc hôn nhân này của chúng ta, em có ly hôn được hay không?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bên trong quán cà phê, Bạch Yên Nhiên mặc một bộ đồ màu trắng đẹp đẽ, mái tóc dài buông xõa sau đầu, một bàn tay vô thức khuấy cà phê trong cốc.

Tư thế tao nhã, vẻ mặt tỉnh táo.

Luna ngồi đối diện cô ta nhìn người phụ nữ trong mặt, đột nhiên có cảm giác trước giờ mình chưa từng quen biết Bạch Yên Nhiên.

Người phụ nữ hơn một năm trước bán rượu cùng cô ta trong quán bar, hoàn toàn khác hẳn.

“Sao vậy?” Bạch Yên Nhiên hơi nhíu mày, vẻ mặt cực lạnh nhạt: “Không phải nói có chuyện sao?”

,

Luna lấy lại tinh thần, gật gật đầu: “Chuyện này. Cố Thừa Diệu, bảo mình đi quyến rũ Chiến Li. Chính là con riêng của nhà họ Chiến, hình như trước đây anh ta có qua lại với Diêu Hữu Thiên.”

“Mình biết từ lâu rồi.” Lúc ở Bắc Đô, ánh mắt Chiến Li nhìn Diêu Hữu Thiên, vừa đau khổ vừa hối hận.

Nếu như không phải người phụ nữ yêu sâu sắc, thì sao có thể có ánh mắt như thế?

“Mình cảm thấy chuyện này không có khả năng hoàn thành lắm, có điều Cố Thừa Diệu nói, mặc kệ mình dùng cách gì, chỉ cần có thể chụp được hình mình và Chiến Li ở chung với nhau, là được rồi.” Luna suy nghĩ một chút, có chút cẩn thận dò xét sắc mặt Bạch Yên Nhiên: “Yên Nhiên, mình cần sự giúp đỡ của cậu.”

,

“Quyến rũ Chiến Li?” Tay vốn cầm thìa của Bạch Yên Nhiên siết chặt, đôi mắt đẹp dịu dàng hiện lên chút lạnh lẽo.

Cố Thừa Diệu, anh thật đúng là yêu người phụ nữ kia nhỉ. Rõ ràng trong lòng cô ta có người khác, anh cứ ly hôn luôn với cô ta là được rồi.

Bây giờ lại rối loạn, nghĩ ra ý định này?

Rốt cuộc tôi nên nói anh yêu quá hóa điên, hay là nói anh chỉ vì người phụ nữ kia mà mất đi lý trí?

Trái tim trải qua rất nhiều loại cảm giác, ghen tỵ, không cam lòng, bất mãn. Và cả rất nhiều cảm xúc khác.

,

Có điều trên mặt vẫn rất bình tĩnh. Nhìn Luna, cô ta đột nhiên cười: “Nói một chút, thật kỹ, tại sao Cố Thừa Diệu lại đề xuất yêu cầu đó? Nói kỹ càng chuyện đã xảy ra cho mình một lần, mình mới phán đoán được, nên giúp cậu thế nào.”

Luna gật gật đầu, dù thế nào cũng cảm thấy khí thế bị Bạch Yên Nhiên lấn át. Trong bụng có chút chán nản. Nói cặn kẽ chuyện ngày hôm qua một lần.

“Chuyện xảy ra chính là như vậy, mình nghĩ là có thể anh ấy giận điên lên rồi.”

Cô ta nhìn sắc mặt hơi thay đổi của Bạch Yên Nhiên, lúc nói những lời này cực kỳ cẩn thận.

,

Bạch Yên Nhiên cười lạnh.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Chẳng phải là giận đến phát điên rồi sao? Cho dù là lúc Cố Thừa Diệu ở cạnh mình, cũng có lý trí.

Đổi lại thành người phụ nữ này, ngay cả một chút lý trí cũng không có.

Trong lòng hận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng thản nhiên).

Ánh mắt lóe lên, cô ta đột nhiên cười: “Luna, mình nghĩ ra một cách cực kỳ hay. Vừa có thể khiến Cố Thừa Diệu giúp cậu, cậu lại không khó xử.”

“Cách gì ——” Luna nhìn môi đỏ của Bạch Yên Nhiên hết đóng lại mở, cuối cùng há to miệng, trợn mắt há mồm, không nói ra nổi một câu nào.

,

Bạch Yên Nhiên nói xong, uống một hớp cà phê, đặt cốc xuống, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt: “Làm theo mình nói. Sau khi chuyện thành công, cho dù Cố Thừa Diệu không cảm ơn cậu, mình cũng sẽ cảm ơn cậu.”

Nghĩ một chút, cô ta thêm một câu: “Trong khoảng thời gian này, cậu không cần ra ngoài gặp mình nữa. Tránh để người khác nhìn thấy, để người ta nghi ngờ.”

Lấy giấy bút trong túi xách ra, viết một số điện thoại xuống, đặt dãy số vào tay Luna: “Cho dù cậu cần gì, muốn làm gì, gọi điện thoại cho người này. Anh ta sẽ giúp cậu.”

“Về phần mình, tạm thời cậu sẽ không liên lạc được.”

Luna kinh ngạc nhìn bóng dáng rời đi của Bạch Yên Nhiên, ánh mắt rơi xuống số điện thoại cô ta cho.

Trên khuôn mặt nhiều son dầy phấn thoáng hiện chút suy nghĩ sâu xa. Trong lòng đột nhiên có một nghi vấn, Bạch Yên Nhiên này, rốt cuộc là ai?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu Hữu Thiên nghỉ ngơi trong bệnh viện một ngày, đã quay về nhà.

Cũng trong thời gian này cô biết Cố Thừa Diệu đã đặt xong vé máy bay sáng sớm ngày kia. Quay về thẳng Bắc Đô.

Diêu Hữu Thiên không nể mặt, không để ý đến anh. Thậm chí ôm chăn ra thẳng phòng khác ngủ, anh cũng bám theo cô.

Có điều vào buổi tối lúc cô sắp ngủ, lại kéo cô về phòng, nói cô mới khỏi bệnh, phải nghỉ ngơi.

Cô ra sức giãy giụa, cũng đánh không lại sức lực của anh.

May mà cuối cùng anh vẫn còn có chút kiềm chế, chỉ ôm cô ngủ, không làm gì hết.

,

“Em muốn trốn, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không.”

Trước khi cô ngủ, lại nghe thấy giọng nói của anh, trong giọng nam mang theo từ tính đặc biệt của anh, vang lên trầm thấp bên tai cô.

“Diêu Hữu Thiên, đời này, tôi đều sẽ không buông tay, càng sẽ không ly hôn với em. Em hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi.”

Diêu Hữu Thiên ngủ thật say, sáng sớm ngày hôm sau, không đợi cô thể hiện thái độ với Cố Thừa Diệu.

Anh đã trực tiếp dẫn cô về nhà họ Diêu.

,

Mua xong đủ loại đồ túi lớn túi nhỏ, xem như là chúc tết các trưởng bối trước.

Mặc dù Diêu Đại Phát hơi bất mãn với Cố Thừa Diệu, nhưng dù sao bây giờ cũng là cuối năm, ngược lại thật sự không tiện bày mặt lạnh với người nhà mình.

Bốn anh em nhà họ Diêu tề tựu một chỗ, không khí rất náo nhiệt. Từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu đều ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên.

Nhìn ngoài mặt, là anh yêu thương vợ, nhưng Diêu Hữu Thiên biết rõ, anh đang chặn miệng mình, không cho cô cơ hội nói mình muốn ly hôn với ba mẹ người nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio