Editor: Xám
Bốn anh em nhà họ Diêu tề tựu một chỗ, không khí rất náo nhiệt.
Vốn dĩ đã là cuối năm, cảnh tượng càng náo nhiệt vô cùng. Từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu đều ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên.
Nhìn ngoài mặt, là anh yêu thương vợ, nhưng Diêu Hữu Thiên biết rõ, anh đang chặn miệng mình, không cho cô cơ hội mình muốn ly hôn với ba mẹ người nhà.
Trong lòng hiểu rất rõ, tình hình hiện giờ, hoàn toàn không thể ly hôn.
,
Nhất là vì sự tiếp cận của anh với mấy anh trai, thậm chí ngay cả vẻ lạnh băng ban đầu trên mặt ba cũng đã biến mất không thấy nữa.
Có thể thấy trong lòng có xa cách, nhưng vẫn đánh giá cao cậu con rể này. Lời muốn ly hôn, làm thế nào cô cũng không nói ra được.
Cô sống rất mệt, nhưng cô không muốn ba mẹ cảm thấy năm mới không an lành.
Lên tinh thần để khiến ba mẹ cảm thấy mình sống rất tốt. Lúc đối mặt với Cố Thừa Diệu cũng bình thường như vậy, không có chút thay đổi nào. Nhưng trong lòng lại rất mệt mỏi.
Cô cảm thấy mình và Cố Thừa Diệu chính là hai con nhím, cùng lúc đâm bị thương người khác, cũng là đang đả thương mình.
,
Mà bây giờ bọn họ chỉ là tạm thời thu lại gai trên người. Một khi những vấn đề kia trào lên khỏi mặt nước. Bọn họ sẽ quay trở lại tình thế đối chọi gay gắt.
Cuộc sống hôn nhân ân ái trước mặt người, chiến tranh lạnh sau lưng người như thế này, thật sự cần phải tiếp tục kiên trì sao?
Mà màn kịch này, vẫn phải diễn đến khi về Bắc Đô.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diêu Hữu Thiên gần như đã không muốn quay về với Cố Thừa Diệu nữa.
Quá mệt mỏi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cho dù Diêu Hữu Thiên có muốn hay không, vào ngày hôm sau,vẫn bị Cố Thừa Diệu "cưỡng ép" lên máy bay.
Đi cùng bọn họ, còn có vợ chồng Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm, dẫn theo Tiểu Hạo Triết của bọn họ.
Hạo Triết đã có thể nói được một vài câu đơn, thấy cái gì cũng mới mẻ, mắt đảo nhanh như chớp, có lúc nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi qua bên cạnh. Sẽ cho tay nhỏ vào trong miệng, tay còn lại kéo quần áo của đối phương.
,
“Thật đúng là một tiểu sắc quỷ.” Cố Tĩnh Đình nói như vậy.
Đường Diệc Thâm ở bên cạnh cười cười, ôm con trai từ trong lòng Cố Tĩnh Đình ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt con trai: “Đó là vì nó biết kéo những chị gái xinh đẹp đó thì sẽ có đồ ăn. Em nghĩ gì thế?”
,
“Anh lại không biết nó nghĩ gì sao? Anh lại biết nó không phải háo sắc sao?” Cố Tĩnh Đình phản bác, gương mặt chuyện đương nhiên.
“. . . . .” Trán Đường Diệc Thâm hiện lên ba vạch đen.
Con trai mới hơn 7 tháng tuổi một chút, đã nói con nhà mình háo sắc. Anh thật đúng là chỉ thấy ở Cố Tĩnh Đình thôi.
Bởi có sự tồn tại của Tiểu Hạo Triết, trên mặt Cố Thừa Diệu ít nhiều gì cũng có chút ý cười, ngồi ở vị trí bên cạnh, cầm món đồ chơi nhỏ dỗ bé chơi.
Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh anh, quay đầu, là có thể nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt Cố Thừa Diệu.
Chắc hẳn là anh rất thích trẻ con rồi?
,
Nghĩ đến anh đã từng nói, muốn cô sinh cho anh một đứa con.
Cô lại nghĩ đến tình hình lúc này của hai người. Nếu thật sự có con, thật ra, không phải là chuyện tốt gì.
Tay mảnh khảnh phủ lên bụng dưới, hoan ái mất ngày nay, đều không làm biện pháp phòng tránh. Chỉ mong, chỉ mong không có.
Cố Tĩnh Đình ở đầu bên kia nhạy cảm phát hiện ra động tác của cô, nhếch khóe môi lên: “Thừa Diệu, thích trẻ con như vậy, vậy tự mình sinh một đứa đi chứ.”
Cho dù bây giờ cô nhìn, cũng không cảm thấy Diêu Hữu Thiên là loại người chân trong chân ngoài đứng núi này trông núi nọ.
,
Chỉ là băng ghi hình hôm đó, và cả dấu vết lưu lại hiện trường, lại không có một chỗ nào có thể nghi ngờ?
Đối phương thật sự làm được rất sạch sẽ. Thậm chí cô đã gọi Tiểu Lâm và Hoa Hàng Kỳ ra tay, thế nhưng cũng không có manh mối mới.
Màu mắt hơi thẫm, xem dáng vẻ, bọn họ đã gặp được đối thủ rất mạnh rồi.
Có điều như vậy cũng tốt. Đối thủ quá yếu, cô còn không vui được.
Cô thật sự tò mò, vì nguyên nhân gì, đối phương tìm đến Cố Thừa Diệu.
,
Nếu thật sự muốn nói trả thù, chẳng phải nên trả thù cô và Cố Học Võ hợp lý hơn sao?
Hoàn cảnh sống của Cố Thừa Diệu, đơn thuần hơn bọn họ nhiều. Hay chính là đối phương không dám ra tay với bọn họ, mới chuyển hướng sang Cố Thừa Diệu ——
Bởi lời nói của Cố Tĩnh Đình, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu vô thức tìm kiếm ánh mắt của đối phương.
Nhưng lại đồng thời quay mặt đi, không nhìn đối phương.
Diêu Hữu Thiên ngồi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Mà Cố Thừa Diệu cũng tiếp tục trêu chọc Tiểu Hạo Triết.
Bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng bên trong lại là sóng lớn mãnh liệt.
Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lại đều trở nên im lặng, trước khi làm rõ chuyện, bọn họ, sẽ không nói câu nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc đám Cố Thừa Diệu quay lại Bắc Đô, chỉ còn cách ngày tết ba ngày.
Ở thành phố Y chưa đến nửa tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến Diêu Hữu Thiên vừa vào nhà lớn của nhà họ Cố, đã có cảm giác cảnh còn người mất.
Uông Tú Nga vẫn hiền lành hòa ái trước sau như một. Kiều Tâm Uyển vẫn cao quý tao nhã như cũ, mà Cố Học Võ vẫn không có biểu cảm gì.
Diêu Hữu Thiên tặng quà mình đã chuẩn bị xong ở thành phố Y, tặng từng món một cho các vị trưởng bối.
Nhất là cho Kiều Tâm Uyển, cô tặng một chiếc vòng tay bích ngọc. Bộ châu báu khai mạc tiệc rượu lần trước. Vẫn luôn khiến cô cảm thấy được cưng chiều mà sợ.
,
Bỏ Cố Thừa Diệu ra không nhắc tới, Kiều Tâm Uyển đối xử với cô thật sự không tệ.
Sau khi trở về Bắc Đô, quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu khôi phục thành lúc mới kết hôn. Cô không để ý tới anh, anh cũng có việc phải làm.
Lúc hai người nói chuyện rất ít.
Chỉ có một điều, cho dù buổi tối cô ở bên ngoài muộn bao nhiêu, hoặc là nói chuyện trong phòng ai lâu đến mức nào, Cố Thừa Diệu đều sẽ không cho cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh.
Anh sẽ túm cô về phòng, hành động thân mật không tiến thêm một bước, nhưng nhất định mỗi đêm phải ôm cô ngủ.
,
Thời gian kế tiếp, ban ngày cô có thời gian sẽ đi dạo phố với Kiều Tâm Uyển, có việc thì đến công ty xem thử.
Sắp tới năm mới, cân nhắc đến phúc lợi của nhân viên, tập đoàn Chính Phát đã cho nhân viên sống ở vùng khác về nhà ăn tết trước.
Ở lại Bắc Đô đều là người bản địa, nhưng người cũng không nhiều.
Phần lớn thời gian, cô đều cùng với Cố Tĩnh Đình, theo Uông Tú Nga.
Trời càng lạnh, đối với người già mà nói lại càng lúc càng không muốn xa gia đình.
Uông Tú Nga đã lớn tuổi rồi, đặc biệt thích trẻ con, ngày nào cũng muốn ôm Hạo Triết thật lâu, nếu không phải sức khỏe không cho phép, sợ rằng bà sẽ đi theo đến nước Mỹ cũng không biết chừng.
,
Tiểu Hạo Triết họ Đường, là của nhà người khác, nhưng nếu như do cháu nhà mình sinh ra, vậy thì chính là của nhà mình rồi.
Ánh mắt mong chờ này, dừng lại trên người Diêu Hữu Thiên.
Mỗi lần nhận được loại ánh mắt ám thị này, Diêu Hữu Thiên lại lựa chọn dáng vẻ mặt mũi mờ mịt.
Trong lòng cô biết hôn nhân của cô và Cố Thừa Diệu, nhất định không thể đi tới cùng, về phần ly hôn, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đêm giao thừa, cả nhà Cố Học Võ, cả nhà Cố Học Văn, đều tụ tập lại một chỗ. Cộng lại gần hai mươi người. Căn nhà cổ xưa nhất thời cực kỳ náo nhiệt.
Tinh thần của Uông Tú Nga cũng tốt lên không ít.
Từ trước đến giờ Diêu Hữu Thiên chưa từng thử đón giao thừa cùng với nhiều người như vậy.
,
Đương nhiên TV không có gì đáng xem, chỉ là mở ở đó để phòng khách có âm thanh mà thôi.
Âm thanh nhiều hơn đến từ những người trẻ tuổi, bình thường mọi người đều bận, đàn ông tụ tập một chỗ, vẫn nói chuyện công việc.
Về phần phụ nữ, lại đều vây quanh Cố Tĩnh Đình Hiện giờ cô kết hôn sớm nhất, cũng chỉ cô có con. Sự dịu dàng của người mẹ phát huy lớn vô hạn ở nơi này.
Tiểu Hạo Triết trở thành sự tồn tại được giành giật nhiều nhất.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Các dì các cậu ai cũng ôm bé không chịu rời tay.
Khiến cho Cố Tĩnh Đình cười không ngừng: “Thu lệ phí thu lệ phí. Còn ôm tiếp như vậy các người không mệt, con tôi cũng bị các người giày vò cho mệt mất.”
May mà Tiểu Hạo Triết gan lại lớn, lại không sợ người. Ai ôm cũng được. Đưa tay nhỏ bé, nói ê a, nhìn cực kỳ đáng yêu.
,
Đỗ Thanh Lam cười mắng cô tham tiền, Đỗ Thanh Hiên trực tiếp móc túi tiền: “Chị trả tiền theo năm, con trai em thuộc về chị, tùy ý chị ôm.”
Cố Thừa Lân cướp người luôn: “Đùa gì thế? Cả năm anh mới ôm có mấy ngày, còn trả tiền? Cẩn thận anh trói con trai em đến chỗ em không nhìn thấy được, cho em khóc lóc.”
,
“Anh có thể thử xem, xem chồng em có xử anh không.” Cố Tĩnh Đình vươn tay cũng cướp người: “Muốn ôm con, tự mình sinh đi.”
“Anh cứ không sinh đấy. Anh cứ thích ôm con em, em làm gì?” Cố Thừa Lân cũng là một người ngang ngược, khoa trương, cực kỳ giống công tử quần là áo lượt thời cổ đại.
“Thím à, thím phải quản đi ạ.” Cố Tĩnh Đình kêu rất to: “Mau bắt Thừa Lân tìm một người vợ, tự mình sinh một đứa, đây chính là cướp người.”
“Vậy anh không cướp nữa. Ai thích ôm thì ôm.” Vừa nghe thấy bắt anh tìm vợ, Cố Thừa Lân lập tức đầu hàng: “Anh vẫn chưa chơi đủ đâu.”
“Thằng nhóc hỗn láo này.” Tả Phán Tình cười mắng. Trong đại sảnh náo nhiệt không biết bao nhiêu.
,
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ của cả sảnh đường, đừng nói là trưởng bối, ngay cả Cố Thừa Kỳ vẫn luôn nghiêm túc, cũng lộ ra nụ cười nhẹ.
Đương nhiên Diêu Hữu Thiên cũng bị cuốn hút. Cố Tĩnh Đình, thật sự là một người phụ nữ phóng khoáng.
Cô ấy sống thoải mái lại phóng khoáng. Cô thật sự rất hâm mộ cô ấy.
Bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Cố Thừa Diệu.
Anh cách xa người nhà náo nhiệt, ánh mắt lành lạnh, thâm ý vô hạn bên trong lại không rõ cảm xúc.
,
Khóe môi hơi nhếch kia, không nhìn ra tâm trạng của anh này, vui vẻ, hay là không vui?
Cô hơi ngây người, chợt lại cúi đầu xuống.
Rất nhanh, đã đến rạng sáng. Bên ngoài bắt đầu có tiếng pháo hoa thỉnh thoảng vang lên.
Một năm nữa lại qua rồi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên quay về phòng, tắm rửa xong bèn lên giường nằm ngủ.
Bên ngoài còn có tiếng pháo trúc và tiếng pháo hoa đang vang lên, đầu bên kia của giường đột nhiên bị đè xuống.
Cơ thể cô, bị kéo vào lòng anh.
Cô đang định đẩy anh ra, nụ hôn dày đặc của anh, lại rơi lên má cô.
Từ hôm ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi đến giờ, mấy ngày nay anh đều không đụng vào cô.
Mỗi ngày chỉ là ôm cô ngủ, nhưng không làm gì hết.
,
Bây giờ anh muốn, Diêu Hữu Thiên lại không muốn.
Dùng sức đẩy anh ra, người co sang phía bên kia giường một chút: “Em mệt rồi.”
Bên trong phòng không bật đèn, trong bóng tối, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, hô hấp của anh hơi dồn dập.
Mang theo chút gấp gáp. Diêu Hữu Thiên quay đầu không nhìn anh, kéo chăn qua, quấn cơ thể mình hơn phân nửa, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Đôi tay kia lại đưa tới, Diêu Hữu Thiên nóng nảy: “Cố Thừa Diệu, em mệt rồi, em muốn đi ngủ.”
Hơi thở của anh càng trở nên nặng nề hơn. Bàn tay ôm eo cô, cả người và chăn đều bị ôm.
,
Cô nhắm mắt lại, ép mình thả lỏng, mặc kệ anh.
Thế nhưng anh chỉ ôm cô vào lòng, không nói một lời.
Cơ thể cô căng thẳng vô cùng, sự kháng cự trong lòng với anh, đã đến một mức độ.
Đúng lúc này điện thoại cô reo lên hai tiếng nhỏ. Cô mượn cơ hội này đứng dậy, đưa tay cầm điện thoại từ đó tránh khỏi đụng chạm của anh.
Mở khóa màn hình, tin nhắn hiện đầy màn hình, lúc này đương nhiên là tin nhắn chúc tết mà các chị em gửi tới.
,
Tiếng điện thoại di động vang lên liên tục, cô trả lời từng cái, ngoài mấy chị em ra, còn có hai cái khác.
Một cái là Triệu Bách Xuyên: Thiên Thiên, chúc cô năm mới vui vẻ, mãi mãi vui vẻ.
Đoạn tin nhắn đó khiến cô trong thoáng chốc không hồi thần lại.
Từ lần trước gặp Triệu Bách Xuyên, đã rất lâu rồi cô chưa liên lạc với anh.
Cũng không biết bệnh của anh thế nào rồi. Có lẽ mấy ngày nữa, cô nên đi thăm anh một chút ——
“Cám ơn, cũng chúc anh năm mới vui vẻ. Thân thể kiện khang.”
,
Một cái khác, lại là của Chiến Li: Pháo hoa đêm hôm nay rất đẹp, chỉ là người mà anh muốn cô ấy ngắm pháo hoa cùng, lại không ở bên cạnh anh. Thiên Thiên, cho dù em đang ở đâu, cũng hi vọng em sống tố. Năm mới vui vẻ.
Phía sau là một hàng dấu chấm lưng.
Đại khái Diêu Hữu Thiên có thể đoán ra tâm trạng của anh lúc này. Không hiểu sao có chút không đành lòng.
Cho dù sau này cô và Cố Thừa Diệu sẽ như thế nào, thật ra cô và Chiến Li không có khả năng sẽ quay lại lắm.
Anh cô chấp như vậy, khiến tâm trạng của cô có chút u ám.
,
Đầu ngón tay đặt trên màn hình, không biết muốn trả lời, hay là muốn xóa bỏ.
Điện thoại ở lòng bàn tay lại đột nhiên bị người khác lấy đi. Cô bị dọa sợ, quay người sang, trong bóng tối, đôi mắt Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm cô giống nhu sói xám trong bóng đêm.
,
Lòng căng thẳng, người này là một vại dấm to*, nhìn thấy tin nhắn của Chiến Li và Triệu Bách Xuyên, sợ là sẽ lại nghĩ nhiều.
*vại dấm to: người có máu ghen.
Vừa nhớ tới trừng phạt hôm ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi anh đối với mình, lòng cô bất giác đã có chút căng thẳng.
“Anh làm gì thế?” Không khí ấm áp trong phòng rất vừa vặn, thậm chí cô hơi đổ mồ hôi.
Cố Thừa Diệu cầm điện thoại di động của cô, nhưng không xem màn hình, ném điện thoại lên đầu giường, ôm cô nằm xuống.
Cô giật nảy mình, muốn nói gì đó.
Hơi thở của anh lướt qua mặt cô, chuyện vừa rồi bị tin nhắn cắt ngang, không phải là anh muốn tiếp tục chứ?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Bây giờ cô không muốn chút nào.
“Cố Thừa Diệu ——” Giọng nói hơi run rẩy, tiết lộ tâm trạng của cô lúc này.
Bàn tay bên eo siết chặt, vào lúc cô gần như cho rằng anh sắp làm gì đó. Anh chỉ ôm cô thật chặt vào lòng.
Cằm chống lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng ma sát. Hơi thở dồn dập từ từ dịu đi trong cái ôm chặt đến mức hoàn toàn không thở nổi kia.
“Ngủ đi.” Giọng nói của anh, vang lên ở đỉnh đầu, trong lòng cô kinh ngạc, anh bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.
Đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được một chữ.
Cuối cùng nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, Cố Thừa Diệu mở mắt, giống như chim ưng trong đêm tối.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
【 Hậu trường 】
Thiên Thiên cãi nhau với Cố tam thiếu.
Cố tam thiếu nổi giận, ném gối đầu ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc ở dưới lầu có một người ăn xin đi qua. Nhận được cái gối rất mừng.
Qua một lát lại tiếp tục ầm ĩ, lại ném chăn xuống, người ăn xin mừng như điên.
Nhìn lên lầu một cái, hô to: Người anh em, tiếp theo anh ném cô gái đó đi ——
Cố Thừa Diệu vươn tay ra, ôm lấy Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên giật nảy mình, lúc cho rằng anh thật sự muốn ném mình, người kia đã đóng cửa sổ lại.
“Muốn anh bỏ* em, đừng hòng.”
*扔 (reng): vừa có nghĩ là ném, vừa có nghĩ là vứt bỏ, từ bỏ.
( chỉ là chuyện đùa thôi, đừng tưởng thật! )