Minh Hải tiếp tục uống rượu như tối hôm qua.
Chỉ có khác biệt là hôm nay anh rõ ràng uống nhiều hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Một mối quan hệ mà ngay từ đầu đã định sẽ không hạnh phúc.
Một mối quan hệ mà chỉ có một bên tự nguyện, còn một bên miễn cưỡng.
Rốt cuộc kết quả là làm cho cả hai thêm đau khổ.
Đây là lần đầu tiên mà anh cãi nhau to với Tuyết Mai như vậy.
Nhưng mà cho mối quan hệ của họ có xấu đi dù như thế nào đi nữa thì anh cũng không thể ly hôn với Tuyết Mai vì cô đã mang trong mình cốt nhục của anh.
Đây là sợi dây trói ràng buộc mà không biết đến khi nào mới thoát khỏi.
Trong quán bar hỗn loạn đây những thứ âm thanh inh ỏi đến nhức của tai, Minh Hải ngồi một mình trên quầy bar lẳng lặng uống hết chai này đến chai khác.
Một bóng người đang dõi theo anh từ khi anh xuất hiện ở nơi này.
Một cô gái mặc bộ váy hở hang màu đỏ đi đến.
Từng bước chân ưỡn ẹo cho thấy không phải là cô gái nhà lành.
"Này anh đẹp trai! Sao tự dưng lại uống rượu một mình thế?"
Cô ta ngay lập tức ngôi xuống chiếc ghế sát bên cạnh Minh Hải.
Ánh mắt Minh Hải nhìn qua mỉm cười: "Tôi vốn là một kẻ cô đơn.
Nếu như được uống rượu chung với một người đẹp như vậy thì còn gì bằng"
Câu trả lời đó khiến cô ta mỉm cười đắc chí liên bê chiếc ghế tiến sát gần Minh Hải hơn.
Anh bây giờ đang chìm đắm trong đau khổ nên muốn buông lơi mọi thứ để sống một cuộc sống phóng túng.
Tại Phùng gia, Phùng Đức Cường đang âm thäm điều tra Lê Hựu Thiên nhưng hẳn ta vốn là một con cáo già.
Mọi động tĩnh đều không có gì đáng ngờ.
Tuy nhiên càng không có gì thì lại càng đáng nghi hơn.
Lê Hựu Thiên tỏ ra là một quan chức mẫn cán thanh liêm, lúc nào cũng đến cơ quan làm việc đều đều, sau đó về nhà chẳng đi nơi nào cả.
Tuy nhiên Phùng Đức Cường biết rằng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Nhưng anh không biết mục đích của kẻ thủ là gì? Sau khi lục lọi mớ ký ức cũ cũng không nhớ ra mình có kết thù oán với ai khác.
"Chuyện này thật khó hiểu"
"Cô có phải là Tuyết Mai không?"
Giọng một người đàn ông trong điện thoại.
"Vâng.
Là tôi.
Có chuyện gì thế?"
Tuyết Mai thận trọng đáp.
Đầu dây bên kia liền nói: "Tôi là nhân viên phục vụ trong quán bar.
Tôi nhìn thấy chông cô cùng một người phụ nữ uống rượu trong quán có vẻ rất thân thiết.
À, họ còn dắt nhau ra xe tôi nghĩ chắc là vào khách sạn nào đó"
Những lời đó đối với Tuyết Mai như sét đánh ngang tai.
Tuy nhiên cô ta vẫn lấy bình tĩnh hỏi: "Anh có biết cô ấy là ai không?"
Người tự xưng là nhân viên phục vụ bar làm bộ suy nghĩ một lát rồi nói: "Hình như tôi nghe được anh ta gọi là "Tử Đằng"
gì đó"
"Bíp...!
bíp"
Anh ta vừa nói xong câu đó, bên kia đã làm rơi điện thoại đến nỗi cắt cuộc gọi ngay lập tức.
Nhưng dù sao chuyện này cũng đã thành công một nửa rồi.
Một khuôn mặt bí ẩn khẽ cười.
Tuyết Mai sau cú sốc đó vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên sàn nhà và hình như mặt kính bị vỡ ra..