Người ta thường nói tận cùng của nỗi đau khổ chính là không có đau khổ gì cả.
Đây là cách nói bên ngoài mà thôi.
Tuyết Mai vì quá mù quáng và cố chấp, cộng với tính hay ghen cố hữu nên khiến cô ta sa vào vũng bùn lầy không thoát ra được.
Bề ngoài của Tuyết Mai im lặng nhưng trong lòng đã có một trận cuồng phong nổi lên.
Nó đã được thai nghén chừng mấy năm trời, từ lúc Tuyết Mai bắt đầu biết yêu đương.
Cô đã yêu Minh Hải từ khi đó, yêu đến điên cuồng.
Tuyết Mai lặng lẽ ngồi bên cạnh giường của Minh Hải nghe anh gọi tên Tử Đằng trong từng tiếng rên rỉ đó với khuôn mặt lạnh tanh như băng giá.
"Anh cứ như vậy mà tổn thương em, không sợ em sẽ làm gì đó với chị ấy sao?"
Tuyết Mai nằm xuống bên cạnh khẽ nói bên tai Minh Hải.
Nhưng anh đang trong cơn say nên không nghe rõ.
Nhưng Tuyết Mai không phải chỉ hận mỗi Minh Hải mà anh còn hận Tử Đằng càng sâu cay hơn.
"Chị đã có Phùng Đức Cường rồi sao lại còn muốn cướp chồng em? Chị quả là xấu xa"
Khuôn mặt của Tuyết Mai hiện lên tia phân uất đáng sợ.
Đúng lúc này, cô gái mặc bộ đồ bốc lửa sau khi đưa Minh Hải ra xe và thuê người chở Minh Hải về, cô ta liên rút điện thoại điện cho một người.
Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy.
"Alo, ông chủ.Tôi đã làm như theo lời ông căn dặn.Tất cả đều nói với tên lái xe tôi chính là Tử Đằng"
Cô ta che miệng khẽ nói.
"Tốt lắm.Ngay lập tức thu xếp nhanh gọn những việc còn lại rồi tẩu thoát đi"
Giọng người đàn ông ra lệnh.
Sau khi cúp máy, cô ta ngước nhìn dòng người qua rồi nhanh chóng gọi một chiếc taxi lặng lẽ lên xe vê mà không ai hay biết.
Người đàn ông vừa nói với cô ta là trợ lý của Lê Hựu Thiên.
Sau khi tắt máy, anh ta liền quay sang ông chủ lớn của mình đang ngồi chễm chệ trên sô pha: "Thưa ủy viên, có lẽ kế hoạch đã thành công rồi"
"Cậu nói có lẽ là thế nào?"
Nghe những lời trẻ con đó, Tử Đằng liên phì cười: "Anh đấy! Lúc này mà còn để ý những chuyện đó sao?"
Phùng Đức Cường liền sà tới ôm cô vào lòng: "Ngày mai là triển lãm, anh muốn được cùng em tham dự có được không?"
"Không phải anh còn bận chuyện cắt băng khánh thành khu du lịch mới sao?"
Tử Đằng ngạc nhiên hỏi.
Phùng Đức Cường dĩ nhiên biết chuyện đó nhưng anh vẫn nói: "Lần trước em đã bị hành hung tại công ty nhớ không? Nếu không có A Hoàn cản con dao ấy thì em là người bị trọng thương rồi.
Anh không yên tâm.
Mặt khác anh cảm nhận được kẻ đó sẽ không ngừng tay."
Những lời Phùng Đức Cường nói vô cùng có lí.
Tử Đằng liên gật đầu: "Được rồi, vậy em sẽ thu xếp một chỗ cho anh"
Khác với bóng đêm đen bao trùm nhà họ Lâm, ở nhà họ Phùng lại là đêm đen mang đến sự bình an và hạnh phúc.
Sáng hôm sau, Phùng Đức Cường trong tư thế chuẩn bị tháp tùng Tử Đằng.
Hai người dắt tay nhau lên chiếc xe sang trọng.
Nhưng khi đến nửa đường thì điện thoại của Phùng Đức Cường đố chuông.
"Thưa lão đại, khu du lịch mới khánh thành của chúng ta có chuyện rồi.
Anh mau đến đó xem đi"
Tiếng của Ngọc Lâm trong điện thoại.
Phùng Đức Cường nghe vậy liên cảm thấy không vui: "Chuyện gì mà quan trọng đến như vậy? Tôi đang bận"
Ngọc Lâm tiếp tục nói: "Công trình của chúng ta mới xây dựng bỗng nhiên bị nổ rồi sụp lún khiến các khách mời vô cùng hoang mang..