Ngọc Lâm vừa dứt lời thì bản thân anh cũng vừa lao tới đẩy Phùng Đức Cường ra khiến anh ngã sang một bên bức tường.
"Rầm"
Cây cột lắc lư rồi ngã đổ trong sự bàng hoàng của hai người có mặt ở nơi đó.
Bản thân Phùng Đức Cường sau khi lấy lại bình tĩnh bèn đứng dậy chạy tới chỗ Ngọc Lâm đang bị ngã phía bên kia.
"Cậu không sao chứ?"
Phùng Đức Cường hốt hoảng nhìn Ngọc Lâm với vết máu ở đầu.
Cú va chạm vào cục đá gần đó khiến đầu bị trầy xước chảy máu.
Nhưng vẫn còn may chỉ là vết thương ngoài da vì cú ngã cũng khá nhẹ.
"Lão đại không sao thì tốt rồi"
Ngọc Lâm mỉm cười nói.
Những người bên ngoài nghe thấy tiếng động liên chạy vào xem tình hình.
Tuy nhiên họ chỉ đứng bên ngoài vì sợ sẽ gặp tai nạn.
Phùng Đức Cường bất chấp tất cả để dìu Ngọc Lâm từ từ ra khỏi nơi nguy hiểm đó.
"Cậu ngốc thật.
Sao lại tự làm mình bị thương vậy?"
Phùng Đức Cường liền trách cứ nhưng trong lòng vẫn là vô cùng cảm kích người trợ lý dũng cảm và trung thành này.
"Chỉ cần lão đại không sao là em vui rồi"
Nụ cười của Ngọc Lâm hiên từ hẳn in trong đáy mắt của Phùng Đức Cường.
Đó có lẽ là một hình ảnh mà anh không thể nào quên được.
Sau khi họ ra phía ngoài, những người bên ngoài tất bật xúm lại phụ giúp mang Ngọc Lâm lên xe đến bệnh viện.
Phùng Đức Cường không theo xe mà dặn một đàn em khác đưa Ngọc Lâm đi.
Sau đó anh đứng ngoài tòa lâu đài một mình ngẫm nghĩ vài chuyện gì đó.
Từng hình ảnh của tai nạn lúc nãy hiện lên trong đầu anh.
"Có cái gì đấy không đúng lắm"
Đầu óc của Phùng Đức Cường xâu chuỗi lại từng chỉ tiết một.
Chừng năm phút sau đó, khuôn mặt của anh dường như bình tĩnh sau cơn mê man.
Cô vừa dứt lời, ở dưới này ai nấy cũng đều xôn xao đến lạ.
Nhất là hoa văn trên những chiếc bình ấy quả thật quá đẹp khiến mọi người nhìn đến ngây người.
Sau thời gian đấu giá gay cấn và nghẹt thở, cuối cùng cũng đã tìm ra chủ nhân của chiếc bình chính là tổng giám đốc công ty đường sắt Hoàng Đông Trạch.
Tử Đằng với vị trí là chủ tịch và cũng là người chủ trì của phiên đấu giá này đứng trước chiếc bình khẽ bắt tay với Hoàng Đông Trạch.
Đúng lúc này đột nhiên Phùng Đức Cường xông vào hét lớn: "Không được đến gần những chiếc bình đó"
Tiếng của anh vang dội khắp căn phòng hội trường trong khách sạn sang trọng làm ai nấy cũng đều giật mình.
Tử Đằng ngước mắt nhìn anh lóng ngóng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phùng Đức Cường chạy đến bên cạnh Tử Đằng kéo cô ra ngoài.
"Có bom, mọi người mau chạy đi!"
Lời của Phùng Đức Cường vừa dứt, cả đám chạy như ong vỡ tố.
Khắp cả sân khấu rối ren cả lên.
Ai ai cũng rốt ráo tìm đường thoát thân.
Tử Đằng được Phùng Đức Cường dẫn theo trong đám người đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Sao anh lại biết có bom? Chuyện gì đã xảy ra?"
Tử Đằng vừa chạy vừa hỏi.
Giọng của Phùng Đức Cường gấp gáp: "Hiện giờ không phải là lúc để chúng ta nói chuyện.
Chạy đến nơi an toàn cái đã"
Tuy nhiên khi đám đông chạy hết ra ngoài thì bên trong vẫn an toàn không có tiếng nổ nào cả.
Mọi người đứng ngoài nhìn vào trong chờ đợi.
Cho đến khi nửa canh giờ đồng hồ qua đi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
"Thế là thế nào? Chủ tịch Phùng, không phải anh nói có bom sao?".