Khuôn mặt của Phùng Đức Cường trở nên nghiêm nghị hẳn ra.
Anh đoán không phải là âm mưu của chủ thầu xây dựng này.
Tuy nhiên anh vẫn chất vấn ông ta: "Ông nói vậy thì tại sao lại đột nhiên xảy ra cớ sự như vậy?"
Lê Huy lắc đầu khổ sở: "Tôi không biết"
Phùng Đức Cường không vòng vo với ông ta nữa.
Anh liên nhanh chóng đi vào trong khu vực hiện trường để xem xét tình hình.
Tòa lâu đài búp bê được trưng dụng cho dự án du lịch sắp tới bỗng nhiên sụp lún đến nỗi ngả sang một bên.
Cũng may bên trong tạm thời không có ai vì khí xảy ra chuyện được phỏng đoán là lúc ban đêm, lúc ấy mọi người đã về hết.
"Trông như một tòa tháp nghiêng ở nước Ý vậy"
Phùng Đức Cường nhìn khung cảnh trước mắt liền thở ra một hơi.
Dạo này việc kinh doanh của anh liên tiếp không được thuận lợi không biết lí do vì sao.
Nhìn sơ qua tất cả đều là nguyên nhân khách quan.
Nhưng sau khi binh tĩnh suy nghĩ lại thì tất cả mọi việc này đều rất không bình thường.
"Ngọc Lâm, gọi đội thăm dò và bên phía cảnh sát đến đây.
Tôi không tin đây chỉ là một trục trặc bình thường"
Phùng Đức Cường ra lệnh.
"Vâng, thưa lão đại"
Ngọc Lâm nhận lệnh liền ngay lập tức làm việc.
Cùng lúc đó tại khách sạn năm sao đang diễn ra buổi triển lãm lớn chưa từng có.
Đông đảo khách mời là những đối tác làm ăn đều có mặt gần như đông đủ.
Tử Đằng xuất hiện với bộ váy màu trắng đính kim tuyến sáng lấp lánh.
Hôm nay mọi chuyện là do một tay cô chủ trì chứ không còn sự dẫn dắt của Hoa Quân Tử nữa.
Đây cũng là ý của ông.
Nói rồi Tử Đằng quay sang liếc mắt về phía nhân viên bên cạnh.
Hiểu ý cô, hai người liền khiêng một hộp kính, bên trong có đặt một viên kim cương màu hồng lấp lánh.
Tử Đằng ôn tồn: "Mọi người xin hãy nhìn kỹ, đây là viên kim cương đã có từ trăm năm trước.
Lúc đầu nó do một công nương quý tộc nước B sở hữu.
Sau đó thì rơi vào tay những người thợ kim hoàn.
Cuối cùng đã được mua lại bởi ba của tôi khi ông là một thương buôn mới lập nghiệp.
Từ khi Hoa Thị phát triển, ông ấy chưa từng đụng đến hay đem bán nó vì theo ông nó là một viên đá đem lại may mắn cho ông.
Kể từ khi sở hữu nó, Hoa Thị chúng tôi phát dương quang đại, việc làm ăn ngày một thịnh vượng.
Còn một điểm nổi bật của nó chính là trên mặt sau của viên đá có khảm một chút vàng điểm xuyến hình hoa văn mây rồng rất tinh xảo.
Người ta gọi đó là viên kim cương Hồng Long Bảo"
Những lời giới thiệu của Tử Đằng làm cho những người có mặt ở đó thêm phấn chấn.
Hầu hết những tư sản có mặt tại đó đều tỏ ra thích thú với viên kim cương này.
"Bây giờ tôi xin chính thức ra giá khởi điểm là năm trăm ngàn đô"
Tử Đằng vừa nói vừa gõ chiếc búa xuống mặt bàn.
Ở dưới những vị tài phiệt không do dự mà liên tục ra giá.
"Sáu trăm ngàn đô."
"Bảy trăm ngàn đô".