Cách phố Ngọc Lộ đó một khoảng rất xa xôi, có thế xa hơn cả ngoại ô, là một cuộc sống thanh bình với những rừng thông và không khí có phần trong lành.
Lúc này tại căn nhà gỗ bên đồi được thiết kế kết hợp với lối kiến trúc truyền thống và hiện đại, Tử Đằng đang nằm trên chiếc giường gỗ nhìn ngắm những khóm hoa thạch thảo màu tím đang nở rộ qua khung cửa sổ.
Cô đã ở đây hơn mười ngày rồi, cũng đã sớm quen với cuộc sống thanh bình này.
Tuy nhiên bệnh tình vẫn không có gì chuyển biến khi cô mãi cứ sống trong những ám ảnh xưa cũ.
Nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện không phải một sớm một chiều là có thể quên đi được.
Những sóng gió đó cộng với những chuyện đau buồn trước kia vô cùng gộp lại tạo thành những vết thương lớn hơn khó mà chữa lành được.
Từng làn gió thổi qua mái tóc rối lòa xòa trước trán.
Tử Đằng cứ như vậy mà lặng thính, cũng không nói chuyện vì vốn dĩ nơi đây chẳng có ai để nói cùng.
Đây cũng chính là điều cô muốn.
Thế giới bên ngoài đó quá ồn ào, quá mệt mỏi, và những con người ấy thực sự rất đáng sợ.
Tử Đằng cứ thế nhìn ngắm khung cảnh xung quanh bằng đôi mắt vô hồn.
Chốc lát cô lại rời giường ra phía trước cửa để nhìn ngắm những chậu hoa và những khóm hoa dại.
Lúc đầu tiên cô khi mới xây ngôi nhà này cô đã bảo kiến trúc sư tìm cho cô những loài hoa dại để khi không có ai đến đây chăm sóc thì nó vẫn sống được.
Cũng vì thế mà hoa thạch thảo, cúc dại, bông lau đều được trồng xung quanh căn nhà này.
Tuy nó là hoa dại nhưng cũng có nét đẹp riêng biệt khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy thư thái và có động lực sống tiếp bởi ý chí sinh tồn của những cây hoa này rất mạnh.
Bên phải căn nhà, Tử Đằng đặc biệt thiết kế một bánh xe nước đặt trên một hồ nước trông như hòn non bộ.
Áp lực của nước chảy phía trên khiến bánh xe cứ mãi xoay vần đều đều như thế tạo nên âm thanh róc rách liên tục.
Tuy nó không thể giúp cho Tử Đằng hết buồn nhưng tình trạng lơ ngơ, lóng ngóng như người mất hồn đã có phần giảm đi nhiều.
Mặc dù Tử Đằng không phải là một người mạnh mẽ nhưng cô cũng không muốn ngồi im một chỗ chờ chết.
Nếu như cuộc sống này đồn cô vào đường cùng thì cô sẽ tìm cách trốn chạy.
Mặc dù cách đó có lẽ đối với thiên hạ sẽ cho răng cô hèn nhát và không dám đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ là những nốt lặng trên một khuông nhạc để dưỡng sức và lấy hơi để tiếp tục sống.
Giọng người đàn ông trong điện thoại.
Tử Đằng khẽ thở dài: "Tuy tôi đã nói chuyện được bình thường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn và suy sụp khôn tả"
Vương Phong im lặng một lát rồi nói: "Chắc là căn bệnh của cô đã có từ lâu rồi.
Chỉ là sau đó cuộc sống cứ cuốn cô đi nên bản thân cô không để ý mà thôi.
Nay nó bộc phát vì mọi chuyện đã vượt ngưỡng của sự chịu đựng.
Cô có uống thuốc đúng giờ không?"
Tử Đằng bèn nhớ lại rồi bảo: "Có chứ.
Tôi luôn uống đúng giờ và đầy đủ.
Tôi cũng muốn mình mau chóng thoát khỏi tình cảnh này vì có nhiều chuyện tôi cân phải làm nhưng sao thật khó."
"Cô đừng gấp gáp, càng gấp gáp sẽ càng áp lực khiển bệnh tình ngày càng nặng hơn.
Hiện giờ chỗ của cô ở đâu? Cô có tiện khi tôi đến đó thăm cô một lát chứ?"
Vương Phong đột nhiên đề nghị.
Trong tiếng vườn cây xao xác trong gió có thể nghe ra được tiếng thở của Tử Đằng vô cùng nặng nề.
Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thôi được.
Chỗ tôi ở là ở dưới chân đồi, bên cạnh rừng dương ở khu ngoại ô Mộc Lan"
"Được, tôi sẽ đến đó..