Vương Phong hăm hở ngồi xuống một cách rất tự nhiên.
Tuy nhiên ánh mắt của anh vẫn theo sát Tử Đằng và để ý từng hành động của cô.
Khuôn mặt cô đã có thần thái giống người hơn, tuy nhiên trong đáy mắt vẫn còn vương nét buồn đến tê tái.
Tử Đằng vào trong nhà lấy một chai nước trái cây đổ ra hai ly nước rồi đặt trên bàn.
"Mời anh!"
Cô ngồi xuống tấm thảm đối diện với Vương Phong.
Anh ngước mắt nhìn cô bằng đôi mắt thương cảm đến lạ.
Tuy tình hình của cô có thuyên giảm đôi chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Vương Phong cầm ly nước quả mâm xôi lên uống một ngụm.
Sau đó nhìn cô đầy vẻ quan tâm: "Cô thấy sức khỏe của mình như thế nào rồi?"
Tử Đằng nhìn vào khoảng không vô định mà không nhìn anh: "Vẫn thể, tuy tôi đã thoát khỏi cuộc sống xô bồ và những nguyên nhân làm cho tôi đau khổ nhưng sự việc cứ mãi lặp đi lặp lại ám ảnh trong đầu tôi như một cuốn phim vậy.Có đôi lúc tôi nghĩ đến nếu như cuộc đời này là một giấc mộng thì tôi hy vọng mình sẽ tỉnh lại càng nhanh càng tốt.Còn nếu như cuộc đời này là thật thì tôi nguyện sẽ ngủ một giấc dài hàng trăm năm như nàng công chúa ngủ trong rừng ấy, tuy nhiên tôi không hy vọng có một chàng hoàng tử nào đó tình cờ đi ngang và đánh thức tôi dậy khiến tôi nhớ lại hiện thực đã xảy ra khiến tôi đau khổ"
Với cặp mắt tinh tường của một bác sĩ tâm lý, Vương Phong biết nhất thời Tử Đằng vẫn còn phải sống một cuộc sống tách biệt với đời như thế này một thời gian dài.
Cũng còn may là cô chịu gặp anh, chịu tiết lộ nơi ở của cô cho anh biết.
Vương Phong lấy trong ba lô của mình ra một cái túi rồi đưa nó cho Tử Đằng: "Đây là phương thuốc an thần tôi đã kê đơn cho cô.Trong đó có ghi liều lượng và cách dùng.Cô nhớ xem kỹ và uống thuốc đúng giờ.Căn bệnh này không phải một sớm một chiều là có thể khỏe ngay được.Cô có nhớ lời mà tôi nói trước kia không? Căn bệnh của cô có thể bắt đầu từ sự việc Scandal lần đầu tiên.Lúc đó não bộ của cô đã bị tổn thương.Nhưng sau đó cô lại tìm được tình yêu với người chồng hiện tại nên tạm thời căn bệnh đó đã ấn đi tiềm tàng nên cô không để ý.Sau đó Scandal thứ hai lại nổ ra khiến chông cô mất hoàn toàn niềm tin về cô, điều đó đã làm tổn thương cô sâu sắc.Đến bây giờ hai người vẫn chưa làm hòa lại với nhau.Cuối cùng là cú sốc lớn trong sự nghiệp, niềm tin bám víu cuối cùng đã khiến cuộc sống của cô như rơi xuống đáy vực.Thực ra mất hết tất cả từ tình yêu cho đến sự nghiệp, chuyện này tôi có thế hiếu được"
Sau khi nghe Vương Phong phân tích tường tận, Tử Đằng mới hiểu được đôi chút.
Tuy nhiên còn một chuyện mà anh vẫn chưa biết mà Tử Đằng luôn che giấu trong lòng không hề nói ra.
Đối với một người bị bệnh như Tử Đằng, đôi khi cuộc sống đồn người ta vào đường cùng cũng rất muốn phản bác lại.
Trong giây phút an tĩnh ấy cô chợt như quên hết đi mọi lo lắng và sợ hãi lẫn phiên não.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa tím trông vô cùng khả ái.
Người phụ nữ đã có chồng nhưng nhìn cứ như một thiếu nữ vậy.
Ít nhất là trong mắt Vương Phong.
Cô tựa đầu vào bức tường gỗ.
Đôi mắt lim dim thả hồn vào bản nhạc.
Một nhạc phẩm buồn nhưng nhẹ tênh như làn gió thoảng qua.
Thật khác xa với những điệu nhạc sôi động khác.
Khi Vương Phong kết thúc nốt nhạc cuối cùng, người con gái ấy đã ngủ say.
Anh thả phím đàn xuống và nhìn cô ngủ an nhiên bảng đôi mắt say mê xe lẫn thương cảm.
Phải gặp những chuyện khủng khiếp như thế nào mới có thể khiến cho một người vốn kiên cường như vậy phải trở nên suy sụp như bây giờ.
Vương Phong chỉ biết sơ qua theo lời kể của Tử Đằng nhưng anh hiểu rõ sự tàn khốc của cuộc đời và kể cả lòng người nữa..