Tuyết Mai đi về trong sự hoang mang và bực bội ngày càng tăng thêm, cộng theo đó là nỗi lo sợ không cách nào nguôi ngoai.
"Rốt cuộc chị ấy đã biết được những gì? Tại sao đột nhiên lại nói những điều kỳ lạ như vậy?"
Tuyết Mai cảm thấy hồi hộp lạ kỳ.
Minh Hải trong buổi tối đó phải đích thân ru con ngủ bởi Tuyết Mai đã giận dỗi bỏ về nhà họ Hoa.
Nhưng anh không hay biết rằng thực ra cô ta chỉ đến có một lát.
Sau khi trò chuyện với Tử Đằng đã ngay lập tức đi ngay.
Gô ta không về nhà vội mà đến ngay biệt thự riêng của Trương Quân Hải.
Điều này cũng là một cách để cô ta lợi dụng hành vi ngoại tình của mình.
Cứ mỗi khi ra ngoài hoặc qua đêm thì một là lý do đến công ty, hai là vẽ nhà mẹ đẻ ngủ.
Minh Hải vốn không phải là người đa nghi.
Tuyết Mai nói về nhà họ Hoa thì anh liền tin ngay và cũng không điện thoại qua đó để hỏi làm gì.
Trong căn biệt thự lớn của Trương Quân Hải, Tuyết Mai đang nằm trong lòng anh.
Màn đêm đã thực sự buông xuống.
Trương Quân Hải quay sang nhìn người mình yêu mà trong lòng lại có chút chấn động.
"Hôm nay em có tâm sự à?"
Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tuyết Mai nghe vậy liên thở dài: "Anh biết không chị Tử Đằng ấy, hôm nay chị ấy nói những lời rất kỳ lạ cứ như là em đã hại chị ấy không bằng vậy.Sẽ ra sao nếu như chị ấy không buông tha cho em?"
"Nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy? Em làm anh khó hiểu quá.Phải chăng em đã làm gì không phải với cô ta nên mới sợ hãi như vậy?".
Truyện hay luôn có tại == TгЦмtгu уen.
мe ==
"Ngày hôm nay em đừng có lên mạng nhé! Sẽ không tốt cho em đâu"
Phùng Đức Cường vừa nói vừa thở hổn hển chứng tỏ anh đang rất gấp.
Tuy nhiên Tử Đằng không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Anh đến đây chắc là rất gấp phải không? Ăn sáng đi.Để em gọi quản gia Lý mang đồ ăn lên cho anh"
Nói rồi cô nói vọng vào trong bảo người làm chuẩn bị một phần ăn sáng cho Phùng Đức Cường.
Thái độ bình tĩnh dửng dưng của cô làm anh bất ngờ.
Tuy nhiên anh cũng ngồi xuống đối diện như lời cô bảo.
Người giúp việc liền mang tới một phần điểm tâm nữa.
Phùng Đức Cường cảm thấy ăn không vô nên cứ mãi nhìn Tử Đằng.
"Anh mau ăn sáng đi, kẻo thức ăn nguội.Có chuyện gì chờ no bụng rồi hãy nói đi"
Tử Đằng vừa ăn vừa nói.
Phùng Đức Cường nhìn vợ mình mà trong lòng ngạc nhiên: "Hình như em đã thay đổi rồi"
"Anh nói phải.Em đã thay đổi.Nếu như em vẫn mãi yếu đuối như trước kia thì sẽ bị người ta hại chết mà không biết gì.Nhưng anh yên tâm, em thay đổi nhưng không đánh mất đi lương tâm của mình.Cái em thay đối là lòng quyết tâm và sự can đảm"
Tử Đằng mỉm cười..