Buổi sáng sớm, Tuyết Mai lại lên phòng họp để chuẩn bị đối mặt với sự chất vấn của các cổ đông.
Điều này đối với cô ta thực sự mệt mỏi.
Thật ra bản thân Tuyết Mai không hề có hứng thú với công việc này.
Chỉ là bản thân cô ta trước kia không hề để ý đến mà thôi.
Cũng giống như một đứa trẻ luôn ao ước muốn thử một món đồ chơi vậy, sau khi thử xong rồi mới biết bản thân mình không hợp chút nào.
Tuy nhiên đây là thương trường, cũng là trường đời, không phải món đồ chơi trẻ con chán thì có thể vứt đi.
Tuyết Mai bây giờ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hối hận cũng không kịp nữa.
Hằng ngày phải đối mặt với công việc mà mình vốn dĩ không thích và những con người cũng không thích.
Thật ra đây là chuyện mà cô ta không thể nào ngờ tới, cũng là chuyện bi ai nhất.
Cánh cửa phòng họp mở ra một cách nặng nề, hôm nay cũng như mọi ngày, cô ta luôn đến trễ.
Khi tất cả mọi người đã vào sẵn vị trí đông đủ cả, có tất cả những ánh mắt lạnh lùng hướng về cô ta.
Trừ người bạn thân là Đường Yên Nhi.
"Cô chủ tịch, từ hôm nay đã vào khoảng ngày cô hứa hẹn với chúng tôi sẽ tìm cách giải quyết nhưng đến giờ vẫn chưa thấy gì cả.
Chuyện công ty đã là chuyện cấp bách lảm rồi.
Mọi thứ đang trên nguy cơ đến đến bờ vực phá sản.
Tất cả chúng ta bị mất việc không nói, chưa tính đến khoảng thời gian này phải bù lỗ vì doanh thu rất kém nữa"
Ông Trương Quân, một cổ đông có thâm niên lâu nhất ở đây lên tiếng.
Tuyết Mai không muốn nhìn thảm cảnh như thế này nhưng lại không thế phản bác, hay nói đúng hơn là không biết đâu mà lần.
Cô ta oán trách Hoa Quân Tử đã bỏ mặc cô ta để cô ta một mình chống chọi với mớ rắc rối triền miên không có hồi kết này "Chuyện này đâu phải chỉ có mình tôi mới có trách nhiệm.
Mỗi người ở đây đều không có trách nhiệm sao? Đề xuất của mọi người cứ việc làm từng cái một.
Cái nào hiệu quả sẽ duy trì cái đó.
Còn tất cả những ý kiến khác tạm thời hiện tại tôi không có thời gian để giải trình"
Tuyết Mai đuối lý bèn đưa ra quan điểm vô cùng gượng gạo và thiếu quyết đoán.
Ở phía dưới mọi người lại được dịp xôn xao, có người thì còn cười vào mặt cô ta một cách rất xem thường.
Hai nhân viên bên cạnh liên đi tới đích thân áp giải cô ta.
"Các người lấy quyền gì mà bắt tôi? Tôi không có làm gì hết.
Tôi bị oan"
Tiếng cô ta vang lên thất thanh trong căn phòng họp làm mọi người ai nấy đều lo lắng.
Không ai dám nói thêm một tiếng nào.
Đường Yên Nhi bị áp giải ra xe cảnh sát, vừa đi cô ta vừa la hét vang trời khiến những nhân viên lễ tân và bán hàng bên ngoài đều phải dừng lại chú ý.
Tuyết Mai bây giờ tuy không nói gì nhưng trong lòng cô ta đang dậy sóng.
Có câu cá chết lưới rách chính là hoàn cảnh như thể này.
Đường Yên Nhi biết rất nhiều chuyện, lại thay cô ta xử lý mọi chuyện mà nay đã bị bắt.
Nếu cô ta vì sợ hãi mà khai ra thì Tuyết Mai xác định sẽ xong đời.
Những người trong phòng họp nhìn thấy khuôn mặt tái mét như tàu lá của cô ta thì ai nấy đều ngạc nhiên.
Đành rằng mối quan hệ giữa hai người là bạn bè thân thiết nhưng cũng không đến nỗi làm cô ta suy sụp như vậy.
Chuyện đã như vậy không còn ai có tâm trạng ở lại để họp bàn tiếp.
Mà chính bản thân Tuyết Mai cũng không còn tâm trạng để nói chuyện nữa.
Cô ta cứ ngồi đó ngây người cả lên.
Mọi ánh mắt nhìn nhau rồi từng người một lặng lẽ ra về.
Cho đến khi cả phòng họp trống không, chỉ còn lại một mình cô ta thì lúc này mới bừng tỉnh: "Mọi người đã về hết từ khi nào vậy?"
"Bẩm cô chủ tịch, mọi người đã lặng lẽ đi về từ mười lăm phút trước rồi".