"Tại sao anh muốn Đường Diệc Nghiêu lừa cô ấy nói anh đi Pháp?" Thuộc Vũ Hiên cởi xuống áo khoác máng lên móc áo, quay đầu lại nhìn hắn.
Kỷ Trà Thần rũ rèm mắt, ngón tay gõ đầu gối của mình, thấp giọng nói: "Báo cáo". Khi báo cáo xét nghiệm còn chưa có, hắn không muốn làm ra chuyện gì xúc động.
Tròng mắt Thuộc Vũ Hiên ngẩn ra, vẻ mặt có chút khó coi, xoay người kéo ghế dựa ngồi xuống. Kéo ngăn kéo ra, không nhịn được hỏi "Nếu như ……. anh thật không thể có đứa bé, anh sẽ đối xử với Ninh Tự Thủy như thế nào?"
Tròng mắt Kỷ Trà Thần lạnh lẽo lướt qua: "Đây không phải là chuyện của cậu nên hỏi".
Thuộc Vũ Hiên cắn môi gật đầu, nhún vai không sao cả. Từ trong ngăn kéo lấy ra bảng báo cáo của Kỷ Trà Thần, đưa cho hắn nói: "Anh nghĩ báo cáo trước mặt hay nghĩ báo cáo của bác sĩ Chung sai lầm?"
Kỷ Trà Thần vừa nhận lấy báo cáo, cúi đầu lật xem, vẻ mặt không có cảm xúc, xem đến kết luận cuối cùng thì nhếch miệng lên cười lạnh: "Quan trọng là kết quả".
Ninh Tự Thủy, quả thật cô phản bội tôi.
Hai tay Thuộc Vũ Hiên vuốt vuốt: "Tôi nhớ Đường Diệc Nghiêu có nói lúc anh tuổi đã bị thương nặng, là lúc ấy tạo thành sao? anh vẫn biết như thế?"
Đầu ngón tay Kỷ Trà Thần dùng sức nắm tờ giấy, trầm mặc, tỏ ra cam chịu.
Thuộc Vũ Hiên bất đắc dĩ than thở: "Kỉ gia chỉ còn lại một mình anh, mà tôi nghiên cứu kỹ, thân thể của anh thật không có cách nào có đứa bé".
"Không sao cả". Ngón tay xinh đẹp của Kỷ Trà Thần rốt cuộc không một chút do dự xé bản báo cáo thành từng mảnh, tuyệt nhiên, dường như đã đưa quyết định gì. Đứng lên, xoay người muốn rời khỏi.
Trực giác Thuộc Vũ Hiên giống như biết hắn muốn đi đâu, vội vàng đứng lên nói: "Kỷ thiếu gia, đã lâu chưa uống một chén, chúng ta đi uống một chén được không?"
Kỷ Trà Thần dừng bước, quay đầu lại, con ngươi đen nhánh thâm ý nhìn hắn. . . . .
Thuộc Vũ Hiên nhún vai không sao cả: "Dù sao giết người không phải lần đầi tiên, cho cô ấy một chút thời gian đi!"
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng rũ xuống, đôi tay bỏ vào trong túi, trầm tư một lát, gật đầu: "Được, chỗ cũ".
Bạch Kỳ đưa thức ăn lên lầu, vừa mở cửa đã nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu đứng ở hành lang.
"Cô nói xem, tại sao Kỷ thiếu gia lại sắp xếp cho cô ấy ở gian phòng này?" Đường Diệc Nghiêu không nhịn được trong lòng tò mò lắm mồm mà hỏi.
Bạch Kỳ lườm hắn một cái: "Đi theo bên cạnh thiếu gia nhiều năm như vậy, anh còn không hiểu được, không nên hỏi, không nên hỏi".
Đường Diệc Nghiêu chép miệng: "Tôi cảm thấy Ninh Tự Thủy sẽ không phản bội Kỷ thiếu gia".
"Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường". Bạch Kỳ mặt không chút thay đổi nói. Ninh Tự Thủy phản bội không phản bội, không có quan hệ gì với cô. Cô chỉ nghe theo căn dặn của thiếu gia.
"Các người đang nói cái gì?" Ninh Tự Thủy không biết từ lúc nào đứng cách bọn họ ba bước.
Đường Diệc Nghiêu cả kinh, vội vàng cúi đầu: "Không có……... Không có gì".
Bạch Kỳ rất lạnh nhạt tiến lên: "Cô chủ có chuyện gì không?"
Ninh Tự Thủy gật đầu: "Trong phòng không có xông nhang, tôi không ngủ được".
"Xin lỗi, là lỗi của tôi, bây giờ tôi đi lấy". Bạch Kỳ cúi đầu hành lễ, chậm rãi lui ba bước, xoay người xuống lầu.
Đường Diệc Nghiêu không biết lời nói lúc nảy, cô có nghe hay không, vẫn cúi đầu: "Vậy tôi cũng đi xuống".
"Chờ một chút". Ninh Tự Thủy gọi hắn lại, hỏi dò: "Kỷ Trà Thần thật không có trong nước sao? Hay . . . . . Hắn đang tránh tôi?"
Đường Diệc Nghiêu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Kỷ thiếu gia đã căn dặn không thể để cho cô ấy biết, nhưng Ninh Tự Thủy cũng không phải là ngu ngốc. Quay đầu lại cười có chút chột dạ: "Cô chủ, không nên làm khó tôi".
Ninh Tự Thủy nhất thời hiểu được, gật đầu: "Cám ơn".