Chiếc xe màu đen chạy như tên bắn trên đường lớn, sắc trời u ám, mây đen vô che kín. Trong chiếc xe thể thao màu đen sang trọng, một người đàn ông đang ngồi, vẻ mặt thong dong đạp lút cần ga, liều mạng không để ý mấy chiếc xe đi theo phía sau. Ánh mắt chợt quét phía chân trời đỏ thắm cách đó không xa, làn khói báo động cuồn cuộn nổi lên. Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một bóng dáng trắng, gầy gò nhỏ yếu, điên cuồng muốn xông vào bên trong, lại bị mấy người dắt ra ngoài.
Không biết, vì sao con người đó trầm mặc trong lòng chợt bị kích thích một chút. Chờ mình phản ứng kịp, xe đã vọt như bay về hướng kia.
Người của hắn đi theo phía sau cả kinh, cũng vội vàng chuyển hướng vọt qua.
Dừng xe, mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa xe, động tác liền một mạch. Bóng dáng thon dài dưới ngọn lửa chiếu rọi bị kéo dài ra, đôi mắt khóa thật chặt trên người cô gái, gương mặt non nớt, đôi mắt sạch sẽ, trên da thịt trắng như ngọc lan đầy nước mắt, đôi môi đỏ thẫm cắn chặt, quật cường hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Làm cho lòng người ta không khỏi thương tiếc.
"Buông cô ấy ra". Hắn đứng tại chỗ, giọng nói lạnh lùng, thái độ lạnh lùng, khí thế vương giả, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống thế giới này.
Cô gái sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, không chỉ có ngũ quan xinh đẹp, khí chất cao quý của hắn, khí phách khiếp người. Ngay cả cô từ nhỏ có gia sư dạy dỗ tốt, cũng khó tránh khỏi sững sờ.
"Mày là ai? Dám trông nom chuyện của lão tử?" Người đàn ông nắm cô gái, vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng hai chân lại nhũn ra, bán đứng mình. Đối mặt với người đàn ông u âm trước mắt, làm sao không sợ hãi.
Hắn chỉ hơi cau mày, không nói một lời. Người phía sau xuống xe, lập tức cúi đầu nói: "Kỷ thiếu gia, giao cho chúng tôi xử lý". Đây là Kỷ thiếu gia, chưa bao giờ ra tay giết chóc. Hắn nhẹ nhàng bước, đi tới trước mặt cô, ngón tay dịu dàng bưng kín ánh mắt của cô: "Đừng nhìn".
Chờ mọi thứ yên tĩnh trở lại thì tất cả mọi người đã chết hết rồi. Cô gái không khỏi lạnh run, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, hơi thở trở nên lười biếng, hắn rốt cuộc là người nào?
"Tôi thích cô gái lạnh lùng, yên tĩnh, nhưng tôi không thích chơi đùa bao nuôi. Cho nên em gả cho tôi". Người đàn ông đã kéo cô, ôm vào trong ngực, nhốt chặt.
"Anh nhất định điên rồi. . . . . ." Đôi tay cô phát run nắm chặt y phục của hắn, trong không khí tất cả đều là mùi vị dũng mãnh của hắn. Hắn làm sao muốn kết hôn với một cô gái lần đầu tiên gặp mặt. Từ trước đến giờ hắn cũng không hiểu rõ cô, mà cô mới tuổi a!
Hắn dường như dung túng, lại quý trọng vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô, đôi môi dính vào đường cong duyên dáng bên tai cô, dùng giọng nói mê hoặc: "Nhớ, em là người phụ nữ của tôi, đừng để cho tôi thấy có đàn ông khác đến gần em, nếu không, giết không tha!"
Khi giọng điệu của hắn càng nhẹ, tính chất uy hiếp càng làm cho người ta sợ hãi! Cô bắt đầu phát run! "Nhưng tôi mới tuổi, nhà tôi thiếu nợ, rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . . Tôi. . . . . ."
Hắn vừa cười, ánh mắt khóa chặt, không chút để ý: "Kết hôn với tôi, những chuyện này tự nhiên tôi sẽ thay em giải quyết. Đừng sợ, tôi sẽ không đánh em, tôi chỉ làm cho những người đàn ông có ý đồ với em không được chết tử tế".
"A. . . . . ." Ninh Tự Thủy từ trong mộng thức tỉnh, mới phát hiện cả người mình mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Gần đây cô hay nằm mơ liên tục, mơ thấy hình ảnh Kỷ Trà Thần lúc mới gặp gỡ.
Hắn cũng chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền quyết định muốn kết hôn với cô. Bá đạo như vậy, cường thế; thay cô trả nợ, giải quyết hàng loạt chủ nợ.