Công cuộc mua quà đó của mình hoành tráng vô cùng nha, sau khi đánh mấy tiệm trang sức mình đã chọn mua được một chiếc vòng cổ, hoa tai tặng cho em gái của anh. Ngay sau đó anh lại mua cho mình một chiếc vòng cổ khác cũng không kém phần 'hoành tráng', tiếp sau đó là đủ thứ trên đời nào là quần áo, giày dép,... Tóm lại công cuộc mua quà của mình chỉ mua một món quà cho người ta mà mua cho mình gấp mấy lần
Sáng hôm sau mình đã bị anh đánh thức từ sớm, nói đúng hơn là cũng không quá sớm vì dã h rồi mà
-Bối Nhi nhanh dậy chuẩn bị, chúng ta còn phải sang nhà chính nữa
-được rồi. Cho em ' nữa
-dậy nhanh đi nào, bảo bối lười biếng. Không phải hôm qua em nói kêu em dậy sơm còn nhiều thứ chuẩn bị cho sinh nhật của Vân nhi nữa mà
-ừ ha, vậy mà em quên mất
Mình lật đật thức dậy Chuẩn bị hết mọi thứ sau đó ăn sáng, đến h anh lái xe chở mình đến nhà chính. Nhà chính của Triệu gia không phải ở trung tâm thành phố như mọi người nghĩ mà nó ở vùng ngoại ô, lái xe phải mất hơn h đồng hồ mới đến. Khi mình cùng anh đến nơi đã là h hơn.
Nơi đầy chủ yếu là rừng cây xanh mát hai bên đường xe chạy, đúng là làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng mà. Trong đó nỗi bật lên một ngôi biệt thự lớn như lâu đài lúc đó anh nói
- chúng ta đến rồi
Anh dừng xe lại trong sân rộng của ngôi biệt thự, xung quanh đều có hàng rào sắt cao lơn, muốn vào còn phải đi qua chiếc cổng sắt lớn với hệ thông anh ninh nghiệm ngặt, khi nhận ra là anh thì mới mở cổng
Khi mình cùng anh xuống xe có một ông lão mặc vest chỉnh tề bước đến cúi chào
- cậu chủ, cậu cuối cùng cũng đã trở về. Ông chủ bà chủ vui lắm
- được rồi. Mọi thứ chuẩn bị cho sinh nhật của Vân nhi đã xong rồi chứ?
- dạ gần xong rồi. Đến h tiệc sẽ bắt đầu cậu có thể nghỉ ngơi trước. Còn cô đây là cô chủ Lâm Bối Nhi phải không?
Sau khi nói chuyện với anh ông ta quay sang hỏi mình
- dạ vâng
- rất vui được gặp cô chủ, nghe danh đã lâu giờ mới có dịp gặp. Tôi là quản gia ở đây có gì sau này cần giúp đỡ cô cứ gọi tôi là ông Chung là được rồi
- dạ được. Mong bác giúp đỡ. Bác Chung
Ông ấy nhìn mình hơi bất ngờ nhưng không biết vì sao. Ông nở nụ cười dịu dàng rồi nói
- được rồi. Mời cô cậu vào nhà ông bà chủ đang đợi
Ông ấy dẫn mình và anh vào nhà, ngay sau đó ông ngoắc tay một cái đã có vài người đàn ông mặc vest đen chạy ra xe của anh chuyển đồ xuống. Sao ông ta với mấy nhưng kia biết hay vậy ta, thậm chí không cần anh lên tiếng
Mình đi theo ông ấy, anh thì luôn đi bên cạnh mình. Đến khi bước vào cánh cửa lớn đập vào mắt là căn phòng khách rộng lớn mọi thứ đều vô cùng sang trọng lung linh, sự bỡ ngỡ của mình so với lúc mới về nhà anh còn nhiều hơn. Có hai người một nam một nữ nhìn có vẻ đã đứng tuổi nhưng người nữ vẫn còn rất quý phái, quyến rũ nhìn rất nhã nhặn, bà còn đang nhìn mình cười mỉm nữa. Người đàn ông ngồi bên cạnh tuy nhìn vào thấy có vẻ đứng tuổi nhưng vẫn toác ra vẻ quyền lực không ai sánh bằng, ông nhìn mình với ánh mắt xem xét làm mình hơi e dè với ông ấy.
Anh dẫn mình đến trước mặt hai người đó nói
- ba, mẹ đây là Lâm Bối Nhi
- chào hai bác. Hân hạnh được gặp mặt hai bác
- được rồi, hai đứa ngồi xuống đi
Mình cùng anh ngồi xuống hai chiếc ghế đơn đối diện họ, lúc này anh lên tiếng
- Vân nhi đâu rồi mẹ?
- nó đi đến khách sạn xem xét mọi thứ cho buổi tiệc chắc sắp về rồi. Bối Nhi con năm nay bao nhiêu tuổi?
Ngay khi trả lời câu hỏi của anh bà ấy liền quay sang hỏi mình. Mình nhanh nhẹn trả lời
- dạ con ạ
- con vẫn còn đi học sao?có dự tính gì cho tương lai chưa?
- con đang học đại học. Còn tương lai thì cháu chưa nghĩ tới
- vậy sống với Phong như thế nào? Tính khí nó thất thường có hay làm khó con không?
- dạ không ạ, anh ấy rất tốt
- vậy chừng nào hai đứa kết hôn?
Đột nhiên ba anh đặt một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng làm hoá đá luôn
- con...con...
- chừng nào em ấy sẵn sàng
May thay là anh đã lên tiếng giải nguy cho mình kịp lúc
- làm gì thì làm cũng mau cho ta cháu bồng đi chứ.
- ông này làm gì mà sớn xác tộc mạch làm con nó sợ rồi kìa
Bác gái ngồi bên cạnh mè nheo đẩy đẩy trách cứ bác trai trông cứ vui vui sao ấy. Sau đó lại quay sang nói với mình
- con gái không phải sợ. Bác mà chọn con là tin tưởng con hoàn toàn, cứ từ từ không phải vội. Mà bác có điều muốn nói với con Phong nó bận việc nên hay đi sớm về khuya bác biết nhưng không quản được. Con thông cẳm cho nó nha, bác chắc chắn là nó không ngoại tình đâu con không cần lo.
Nghe đến đây làm mình hơi bất ngờ, không lẽ bác ấy không biết anh là Mafia sao? Mình quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Sau đó câu nói của anh đã làm mọi chuyện sáng tỏ
- mẹ không cần thiết. Em ấy biết hết rồi
- cái gì? Biết hết rồi? Sao mà biết?
- con nói
- thằng này mày lớn gan sao lại nói cho nó biết? Có ra mặt chưa?
Bác trai tỏ vẻ tức giận tra hỏi
- rồi
- mày không sợ nó gặp nguy hiểm sao? Nó là con dâu tương lai của ta, nó mà có chuyện gì là ta không tha cho mày đâu
- ba không cần lo con đã có sắp xếp hết rồi
Rốt cuộc là cả nhà anh đều biết anh là trùm mafia sao? Họ còn định giấu mình chuyện này nữa, nếu mình không tình cơ biết và cạy miệng anh được chắc sẽ không bao giờ biết đến chuyện kinh hoàng này quá. Lúc đó một giọng nữ trong trẻo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của mình
- anh hai. Anh về rồi sao?
Một cô gái nhỏ nhắn nhưng không kém phần quyến rũ miệng cười toe toét chạy lại ôm chầm lấy anh. Cái ôm đó không hiêur sao làm mình khó chịu. Mình phải tự trấn an rằng” họ là anh em...”
Sau một lát cô ta mới phát hiện ra sự hiện diện của mình hỏi
- cô gái này là ai vậy? Bạn anh sao? Hay khách của ba mẹ?
Lũ này anh mới buông cô ta ra nói
- đây là Lâm Bối Nhi hôn thê của anh, chị dâu tương lai của em đó. Chào hỏi một tiếng đi
- không......