Vân nhi từ khi gặp mình đã tỏ vẻ khó chịu anh có vẻ cũng nhận ra liền nói
- Sao vậy? Em còn không mau chào chị dâu một tiếng?
- em không chấp nhân cô ta là chị dâu của em sao phải chào chứ. Trong khi đó cô ta còn nhỏ tuổi hơn em anh nghĩ em gọi chị sẽ không ngượng miệng sao?
Cô ấy nói đến đó đã bỏ mặc mọi người ở đó tức giận đi lên lầu. Lúc này bác gái mới nhẹ nhàng an ủi mình và hạ hoả cho anh
- con bé này vẫn luôn như vậy, con đừng trách nó nha Bối Nhi. Cả con nữa, Phong không nên nóng giận như vậy, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn
- sao Vân nhi có thể biết rõ về Bối Nhi như vậy chứ?
- trước khi nó về vài ngày có gọi điện cho mẹ nói là muốn dẫn bạn về giới thiệu cho con. Mẹ không muốn nó bất ngờ nên nói luôn là mẹ và ba con đã chọn được Bối Nhi cho con. Nó có vẻ rất khó chịu, mẹ nghĩ nó đã âm thầm điều tra về gia thế của Bối Nhi rồi
- vậy được. Cứ mặc nó đi.
- phải phải. Chúng ta đi ăn cơm
Lúc đó bác trai muốn giải toả bầu không khí nặng nề nên lên tiếng nói. Tuy anh vẫn còn trưng ra bộ mặt khó chịu nhưng vẫn tiến vào phòng ăn, lúc này đã được bày các món ăn phong phú khác nhau lên. Bốn người cùng nhau ăn cơm, tất nhiên anh chỉ tập trung ăn không phát ra tiếng nói nào, bác trai cũng vậy. Có lẽ họ đã rơi vào suy nghĩ của riêng họ chỉ có bác gái là vừa ăn vừa hỏi chuyện mình đủ thứ trên trời dưới đất, mình cũng vui vẻ đáp lại. Ăn cơm xong thì gần đến h, bác trai, bác gái đã vào phòng nghỉ ngơi. Lúc đó anh nói
- để anh dẫn em đi thăm quan ở đây
- uhm
Thế là anh nắm tay mình mỉm cười dắt đi từng ngóc ngách mà miệng luyên thuyên giới thiệu, khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy của anh làm mình bớt lo lắng. Anh và mình dừng lại ở vườn hoa tulip xinh đẹp, cùng ngồi trên cái xích đu màu trắng dưới bóng một cái cây lớn. Lúc ấy anh nói
- em đừng nghĩ đến lơi Vân nhi nói lúc nãy. Anh sẽ nói chuyện với con bé sau
- được rồi. Em không lo đâu
Bây giờ đã đến lúc buổi tiệc sinh nhật của Vân nhi diễn ra tại một khách sạn lớn nhất trong thành phố, những người đến đây đều là những người chức cao vọng trọng trong giới kinh doanh( đó là theo anh nói, còn lại thì mình không biết). Nơi đây là sảnh chính, cũng là sảnh lớn nhất trong khách sạn mà khách đều đã đên gần như đông đủ. Bác trai, bác gái, Vân nhi cùng anh luôn phải đứng ngay cửa để chào khách, mình dù sao vẫn chưa là gì nên đây coi như không cân thiết nên mình chỉ đi vòng quanh nơi đây tham quan chút thôi
Đến lúc quanh lại tập trung vào sân khấu lớn chính giữa nơi cả nhà người họ Triệu đang đứng trên đó ai ai cũng phải ngưỡng mộ, lúc này bác trai mới nói qua micro
- Cảm ơn mọi người đã đến tham dự sinh nhật lần này của con gái út nhà tôi. Chúc mọi người vui vẻ, chân thành cảm ơn.
Sau đó tất cả mọi người đều đi xuống,mỗi người một việc, hai bác thì đi chào hỏi các vị khách,anh cũng vậy cũng đi nói chuyện với một số nhà kinh doanh. Vân nhi thì đi nói chuyện với bạn cô, mọi người có vẻ đều đã quên đi sự tồn tại của mình.
Một lúc sau đột nhiên Vân nhi cùng một cô gái xinh đẹp quyến rũ bước đến nơi mình đang đứng cô gái kia tự giới thiệu cộng thêm nụ cười quyến rũ
- chào cô tôi là Lại Kim Nhã còn gọi là Jinny là bạn thân của Vân
- chào cô tôi là...
- hôn thê trên trời rơi xuống của anh mình
Mình đang suy nghĩ phải nói sao đây thì Vân nhi đã nhanh miệng nói với thái độ xem thường
- à thì ra là vậy. Vậy thì cậu phải gọi là chị dâu chứ
Jinny cười nói với Vân nhi
- không đâu chừng nào mình chưa chấp nhận thì đừng hòng mình gọi. Huống hồ gì bây giờ người ta còn nhỏ tuổi hơn mình cũng chưa là gì.
Sao mình cảm thấy đây như là vở kịch đã tập luyện trước mục đích là diễn cho mình xem. Nhưng mình không chịu thua mà bình tĩnh mỉm cười nói
- đúng vậy mọi chuyện phải thuận theo tự nhiên không cần gấp. Vân nhi đi tiếp bạn đi tôi muốn đi vệ sinh một chút
Nói rồi mình quay đi để lại hai người họ đằng sau với vẻ mặt bực tức. Mình cũng cảm thấy khó chịu nên đúng là đi đến nhà vệ sinh, trong đây không có ai cả chắc mọi người đều đang vui vẻ ở ngoài kia mình bước vào một phòng trong góc kia đi vệ sinh thì đột nhiêb lúc chuẩn bị ra thì nghe tiếng lạ ở ngoài, theo quán tính mình với tay mở cửa ra nhưng cái cửa không biết bị làm sao mà không thể mở ra được. Mình sợ lắm, tính lấy điện thoại gọi cho anh nhưng chợt nhớ lúc nãy do không tiện cầm nên mình đã đưa anh giữ rồi. Không còn cách nào, chỉ có thể kêu cứu mà mình kêu đã nayc giờ nhưng hình như tiếng ồn bên ngoài nên không ai nghe thấy mà đến cứu mình cả. Trong lòng mình càng hoảng loạn hơn
Nói đến anh
Sau không lâu mình đi anh cũng vì lo lắng cho mình nên đã nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi đi tìm mình. Anh đi vòng vòng tìm mình nhưng không thấy, lòng đã bắt đầu lo lắng hỏi ai cũng không ai thấy mình. Đó là điều tất nhiên vì mình không nói chuyện với ai cả, họ làm sao để ý người không quen biết như mình. Anh sau đó chạy lại hỏi Vân nhi
- Vân nhi em có thấy Bối Nhi ở đâu không?
- không anh. Lúc nãy còn nố chuyện nhưng sau đó cô ta đi rồi
- vậy à?
- à lúc đi cô ấy nói là đi vệ sinh chắc bị ' tào tháo ' rượt nên chưa ra chứ gì. Haha ăn nhiều quá mà
- em thôi đi
Nói rồi anh lập tức chạy đi đến nhà vệ sinh không thèm quan tâm đây là nhà vệ sinh nữ, nhưng may mắn là không có ai trog đó. Nếu không anh sẽ mất mặt chừng nào. Anh vaog đến nơi luôn miệng gọi “ Bối Nhi”
Mình ở trong phòng đang ngồi bất lực vì la hét nãy giờ thì đột nhiên nghe tiếng kêu lo lắng của anh thì mọi lo lắng sợ hãi như trút hết ra ngoài liền dùng hết phần sức còn lại đập cửa kêu
- Phong, em ở đây. Ở đây!!
Lập tức mình đã cảm nhận được anh ở ngay ngoài cửa. Giọng anh trầm ấm nói
- Bối Nhi cửa kẹt rồi em tránh xa cửa ra
Mình vừa bước xa nhất có thể thì nghe cái ' Rầm'
Cửa mở ra mình thấy được gương mặt lo lắng của anh mình không nghĩ gì nữa liền lao vào ôm anh mà nước mắt không nghe lời tuôn trào như mưa vậy. Cứ như vậy chưa kịp nói gì mình đã bất tỉnh trong lòng anh do kiệt sức.