"Hưu ~ "
Trong bóng đêm đen như mực, một mũi hỏa tiễn từ phía đông chậm rãi lao vút lên trời, giống như một ngọn đèn hiệu. Thoáng chốc bầu trời u ám bị phá vỡ. Trên ải Hổ Lao, Cao Thuận chống tay lên đoạn tường thấp đứng nghiêm đón gió. Khuôn mặt trẻ tuổi nghiêm nghị các đường nét rõ ràng như được đẽo gọt cẩn thận, trong đôi mắt đen nhánh toát ra vẻ nghiêm nghị cương quyết không đổi.
Nhất là thân hình cao lớn của Cao Thuận càng làm cho người ta ngay cả khi bị núi Thái sơn đè xuống cũng không thể khiến cho khuất phục hay thay đổi.
"Đông đông đông ~~ "
Tiếng trống trận kịch liệt từ phía trước liên tục vọng đến. Chỉ nghe nhịp điệu dữ dội nọ đã khiến cho người ta khó thở, liền biết đây là có một chiếc trống lớn được đặc chế cho việc hành quân của quân đội trung ương! Đội quân trung ương tinh nhuệ nhất của đế quốc Đại Hán ~~ rốt cục đã tới?
"Ô ô ô ~~ "
Ngay sau đó vang lên tiếng tù và thong thả không dứt. Đó là hiệu lệnh xung phong!
"Giết ~~ "
Tiếng sát phạt mơ hồ từ xa xăm vang lên càng lúc càng lớn cuối cùng trở thành nghiêng trời lệch đất. Những ngọn đuốc đỏ rực giống như muôn ngàn vì sao từ xa xa cuồn cuộn tới, rất nhanh khoảng đất trống trước ải Hổ Lao đã trở thành một biển lửa đỏ rực! Trong ánh sáng như ban ngày, vô số quan quân đông như kiến cỏ xúm xít mà đến, làm chật ních sơn cốc chật hẹp. Một mảng đen sì sì vô cùng vô tận, phảng phất ~~ như trong trời đất không tồn tại sinh vật nào khác nữa, ngoại trừ quan quân cũng chỉ còn quan quân ~~
Không hổ là quan quân tinh nhuệ nhất đế quốc Đại Hán! Đợt công kích dữ dội này đơn giản thể hiện thanh thế khác hẳn đám quan quân thông thường.
Cao Thuận thong thả giơ cao cánh tay phải, dưới bầu trời đêm vang lên tiếng quát lạnh lùng rõ ràng của hắn.
"Cung tiễn thủ ~~ lên ~ "
Gần ba trăm tên cung tiễn thủ từ địch lâu chạy bộ lên, chia nhóm tản ra trên bức tường của ải rộng chưa đến ba mươi trượng. Các cung tiễn thủ lạnh lùng tháo trường cung xuống, rút ra một mũi tên từ trong bầu lắp lên dây cung, sau đó chúng vội vàng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào cánh tay phải của Cao Thuận.
Dưới ải, quan quân kéo tới chật ních.
"Bắn tên ~ "
"Toa toa toa ~~ "
Mũi tên xé gió phát ra tiếng rít chói tai.
"Dựng thuẫn ~ "
Dưới chân tường của ải vang lên tiếng quát như sấm nổ. Đám bộ binh xông tới đầu tiên nhanh chóng giơ đại thuẫn che trên đầu, trong khoảnh khắc đã hình thành một mảng tường dày đặc từ những tấm thuẫn.
"Tốc tốc tốc ~~ "
Trong tiếng va đập không ngừng vang lên, một trận mưa từ những mũi tên sắc bén đã bắn lên lớp thuẫn dưới ải, chỉ có một lượng rất ít mũi tên có thể xuyên thấu khe hở giữa tấm chắn tạo thành chút thiệt hại nhỏ cho quan quân. Nhưng mức độ thương tổn như thế căn bản là không đủ gây nguy hại cho quan quân đang không ngừng xông tới như thủy triều.
"Cung tiễn thủ, lui ra phía sau ~ "
Cao Thuận ra lệnh một tiếng, đám cung tiễn thủ như nước rút lùi về địch lâu.
"Giết ~~ "
Quan quân đang xông tới sĩ khí đại chấn, trong nháy đã vọt tới dưới chân tường cửa ải. Một loạt thang cao ngất được dựng lên, những lưỡi câu sắc bén trên đỉnh thang dưới bầu trời đêm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo ~~
Trên tường ải, bóng dáng cao gầy của Cao Thuận đứng thẳng như cây tùng, vẻ mặt tất cả quân cướp đều cứng lại.
"Hây a~ "
" Cạch cạch cạch ~"
Mười mấy chiếc thang hầu như đồng thời cùng gác lên bức tường của ải, những móc câu sắc bén trên đầu gắn chặt vào chỗ tường thấp. Mười mấy tên quan quân khinh bộ binh hô hào vọt ra từ lớp thuẫn dưới chân tường. Mồm ngậm yêu đao, dùng cả tay chân, nhanh nhẹn như khỉ vọt lên dọc theo thang. Chỉ trong chốc lát thời gian, đã leo lên cao đến năm sáu trượng.
"Giết!"
Một tiếng hét lớn như sấm nổ vang lên.
"Hô hô ~~ "
Lớp lớp bóng đen cực lớn nhất thời từ trên tường ải lăn xuống, đám quan quân đang leo dọc thang không thể nào né tránh, đa phần bị nện trúng kêu thảm từ trên thang quay cuồng rơi xuống. Phần lớn nếu không phải ngã gẫy chân thì bị gỗ súc đập vỡ đầu. Nhưng càng nhiều quan quân từ dưới lớp thuẫn xông ra, ngang ngạnh không sợ chết tiếp tục leo thang mà lên ~~
Trên tường ải. Cao Thuận vung tay lên, trầm giọng nói: "Phủ binh ~~ lên!"
Mấy chục tên cướp cầm lưỡi búa sắc bén trong tay ùa lên. Hai người một tốp, vọt tới bên tường thấp, bắt đầu vung búa lớn chém vào thang gỗ. Trong trận mưa mẩu gỗ bay tung tóe, thang gỗ liên tiếp bị chém đứt. Một loạt đám sào trúc từ trên tường ải vươn ra, chống vào đỉnh đám thang đẩy ra. Hàng loạt thang liên tiếp ngã xuống.
Trước ải Hổ Lao quan, Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung kẹp chặt lưng ngựa. Mắt thấy thang tre liên tiếp bị hủy, đợt tấn công của quan quân bị bẻ gẫy, Thuần Vu Quỳnh không khỏi ảo não vung nắm đấm lên. Trong khoảnh khắc, Tư Mã của tiền quân phi nước đại tới, hướng Thuần Vu Quỳnh nói: "Tướng quân, tất cả thang tre đều bị hủy, sĩ tốt có phần mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại công thành."
Triệu Dung bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Thuần Vu tướng quân. Giờ cũng đã muộn, không bằng đế sáng mai sẽ lại tiến hành công thành?"
Thuần Vu Quỳnh ừ rồi nói: "Cũng được, đại quân lui về phía sau mười dặm hạ trại, đợi hừng đông ngày mai lại công thành."
"Tuân lệnh."
...
Lạc Dương, tẩm cung Hán Linh đế.
Hán Linh đế chợt bị một hồi tù và thê lương không dứt làm bừng tỉnh. Kinh hãi ngẩng đầu chỉ thấy tẩm cung gió lạnh ảm đạm, ánh nến u ám không khỏi rất hoảng sợ, gọi liên tiếp: "Người đâu, mau tới đây ~~ "
Bóng dáng của Trương Nhượng nhanh chóng hiện ra từ phía sau rèm, giọng đầy nịnh nọt: "Bệ hạ, có lão nô".
Nghe được âm thanh quen thuộc, Hán Linh đế nhất thời thở phào nói với Trương Nhượng: " Âm hồn tặc khấu không tan, cả ngày lượn lờ ngoài thành Lạc Dương. Phải làm gì đây? Đại quân cần vương thiên hạ khi nào tới?"
Trương Nhượng cung kính nói: "Bệ hạ, đại quân cần vương các châu e là phải hơn tháng mới có thể về tới Lạc Dương. Duy có ba quận ở gần Lạc Dương là Hà Nội, Hà Đông, Hoằng Nông thì ba lộ đại quân cần vương của Dương Phụng, Trương Tể, Vương Khuông có thể trong vòng mười ngày là về tới. Vả chăng trong thành có Vũ Lâm, quân Tây Viên đóng. Quân cướp binh ít, phỏng chừng không dám tấn công thành, bệ hạ hà tất phải lo lắng."
Hán Linh đế mặt mày âu lo hỏi: "Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung thay cho Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung chỉ huy thì khi nào dẫn quân về đến Lạc Dương?"
Trương Nhượng nói: "Bệ hạ. Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung phái người chạy tám trăm dặm báo gấp việc quân, đang chỉ huy đại quân tấn công mãnh liệt ải Hổ Lao, trong ngày có thể phá được, nội nhật mấy ngày sẽ về đến Lạc Dương."
"Hà ~~" Hán Linh đế thở phào đưa tay vuốt vuốt bộ ngực, thấp giọng nói, "Nếu được Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung hai đạo quân tinh nhuệ kéo về Lạc Dương, trẫm có thể kê cao gối ngủ ngon ~~ "
Trương Nhượng tiến lên trước một bước, cẩn thận kéo áo Hán Linh đế khuyên nhủ: "Bệ hạ xin hãy yên lòng, giữ gìn long thể làm trọng."
Hán Linh đế ngửa mặt nằm xuống. Ánh mắt vẫn trợn to, nhìn chằm chằm Trương Nhượng nói: "Nhượng phụ, xin chớ bỏ đi."
Khi không có người nào thì Hán Linh đế thường xuyên gọi Trương Nhượng là "Nhượng phụ".
Trên mặt Trương Nhượng hé ra nụ cười giả dối, nịnh nọt đáp: "Lão nô tuân chỉ."
...
Liêu Hóa, Quản Hợi chỉ huy quân đi tới đông nam Lạc Dương ba mươi dặm. Sắc trời hơi tối, liền hạ lệnh lập doanh hạ trại dọc theo bờ sông Lạc Thủy. Giả Hủ cúi người từ trong xe ngựa chui ra, chỉ thấy trên bờ sông Lạc Thủy nơi nơi bận rộn. Có người vội vàng đào hố chôn nồi nấu cơm. Có người gấp gáp chăm sóc cho chiến mã. Còn có toán cướp toàn thân giáp trụ tuần tra khắp nơi, cả quân doanh đầy tiếng người kêu ngựa hí ~~
Xa xa trên vùng đất hoang, còn có kỵ binh trinh thám của quân cướp lui tới. Xem ra cho dù ở chỗ nào, bất kỳ lúc nào thì quân cướp trước sau vẫn duy trì cảnh giác cực cao.
"Du Cổ (Giả Hủ là Giả Hủ mà không phải Giả Ngư, kiếm khách đọc sai lầm rồi, nói xin lỗi) tiên sinh. Mời uống thuốc"
Âm thanh thánh thót vang lên từ phía sau, Giả Hủ xoay người lại chỉ thấy Lưu Nghiên xinh đẹp đứng phía sau trong tay bưng một chén thuốc. Thấy Giả Hủ quay người lại, Lưu Nghiên bèn cầm chén thuốc trong tay đưa đến trước mặt hắn. Giả Hủ đưa tay tiếp nhận. Không hề chần chừ chút nào một ngụm uống hết sau đó cầm chén thuốc trả lại Lưu Nghiên.
Lưu Nghiên cười nhạt. cầm chén thuốc quay người rời đi.
Chờ đến khi bóng hình Lưu Nghiên đi xa không thấy nữa thì Giả Hủ cúi người xuống, hé miệng tống hết chỗ thuốc trong miệng nhổ "Phốc" vào trong bụi cỏ. Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi Giả Hủ, chút tài mọn như thế mà cũng muốn dùng để đối phó Giả mỗ ư? Xem ra cũng quá coi thường người khác rồi, hừ hừ.
Đưa tay phảy phẩy bụi đất trên quần áo, Giả Hủ kiêu hãnh đi về phía trước một bước, chợt sắc mặt đại biến. Mơ hồ cảm thấy bụng đau kich liệt.
Ách, chẳng lẽ ~~ tiểu nữ xinh đẹp không nói sạo, thực sự dùng loại độc dược bách nhật? Ý niệm trong đầu Giả Hủ quay mòng mòng, bụng càng ngày càng đau kịch liệt, cuối cùng hai mắt tối sầm lăn ra bất tỉnh.
...
Ải Hổ Lao. Trời đã sáng.
Đội xe chở trang bị vốn rớt lại đằng sau của quan quân rốt cục đã tới, theo đó còn có đội xe ném đá và tháp công thành đáng sợ. Từ trên khoảng đất trống cách tường của ải mấy trăm bước, đội quản trang bị của quan quân bắt đầu khẩn trương lắp ráp máy bắn đá và tháp công thành. Một đêm tương đối yên tĩnh rốt cục đã qua. Cuộc chiến thảm khốc quyết định vận mệnh của hai bên sắp diễn ra.
Trên tường ải, quân giặc cướp Dĩnh Xuyên đứng trong nghiêm trận chờ đợi.
"Trời ơi, đồ vật quái quỉ gì vậy?"
Nhìn thấy hàng dãy những khối tháp gỗ sau trận của quan quân, một tên quân cướp trẻ tuổi hit một hơi thật sâu, mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Tiểu tử, đó là xe ném đá của quan quân."
Một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai tên cướp trẻ tuổi, một bàn tay to mạnh mẽ đặt lên bả vai tên cướp trẻ tuổi.
Tên cướp trẻ tuổi quay đầu lại. Chẳng biết từ khi nào một tên lão binh đã đứng bên. Lão binh thân hình cao lớn cường tráng, trên mặt đấy những nếp nhăn giống như lớp vỏ cây cổ thụ ngàn năm. Thô lỗ mà lại già nua, làm cho người ta sợ hãi nhất là chém sứt mũi. Chạy chéo qua gương mặt, vết thương toang hoác giống như là một miệng quỉ rộng toác trông vừa hung ác mà vừa dọa người.
Không ai biết tên của lão binh, nhưng tất cả mọi người gọi hắn con cọp! Cũng như tên cướp trẻ tuổi, con cọp cũng là một tên bộ binh trọng giáp.
"Thặng thặng thặng ~~ "
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tên tiểu đầu mục vội vã chạy lên lâu thành, lớn tiếng quát lên: "Tướng quân có lệnh, tất cả huynh đệ lập tức rút lui!"
"Ừ!?"
Đám cướp canh giữ ở trên lâu thành vội vàng kinh ngạc quay đầu, có chút không dám tin tưởng vào tai mình. Rút lui sao? Vẫn còn chưa đánh kia mà, sao lại rút lui?
"Con mịa nó, điếc cả tai, rút lui!"
Tiểu đầu mục hét lớn một tiếng, đám quân cướp rốt cục phục hồi tinh thần lại, hò hét loạn xạ đứng dậy.
... Text được lấy tại
Phía tây ải Hổ Lao mười dặm.
Mã Dược vẻ mặt sa sầm, chắp tay đứng nghiêm trên vách núi. Con đường lớn từ ải Hổ Lao đi tới Lạc Dương uốn lượn trong sơn cốc dưới chân Mã Dược. Hai bên đường cây cối sum suê xanh tốt đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, trong không khí tràn ngập hơi thở mùa xuân. Tiếng bước chân lộn xộn vang lên sau lưng Mã Dược. Quách Đồ có vài tên lưu khấu hộ vệ, thở hồng hộc theo con đường nhỏ tạm thời mới mở lên đỉnh núi cao chót vót.
"Công Tắc, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi chứ?"
Quách Đồ lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, đáp: "Đều ~ đều chuẩn bị ổn thỏa".
"Ừ!"
Mã Dược nghiêm nghị gật đầu ngước mắt nhìn lên, ánh mắt có thể nhìn rõ từng đám củi khô, cỏ khô buộc chặt. Mặc dù đã vào hạ tuần tháng tư. Nhưng khí trời phương bắc vẫn khô ráo vô cùng, khắp núi đều là cành khô cỏ chết. Mã Dược chỉ huy một ngàn kỵ binh lưu khấu tinh nhuệ chạy tới ải Hổ Lao từ hôm qua. Trong thời gian suốt một ngày chuẩn bị cũng tạm đủ chất dẫn hỏa.
"Công Tắc, nơi này giờ giao cho ngươi".
Quách Đồ quay về Mã Dược chắp tay, thấp giọng nói: "Xin Đại đầu lĩnh yên tâm, Đồ tuyệt không có làm nhục mệnh."
Mã Dược gật đầu, ánh mắt đầu nhìn Hứa Chử, trầm giọng nói: "Hứa Chử!"
Hứa Chử ưỡn ngực, trầm giọng nói: "Có."
"Nhất định phải bảo vệ an toàn Quách Đồ tiên sinh cho tốt".
...
Trước ải Hổ Lao.
Trận mưa đá phô thiên cái địa (nghiêng trời lệch đất) rốt cục chấm dứt, tường ải Hổ Lao đã bị đập thủng nhiều lỗ, địch lâu trên tường ải lại cũng bị đánh đến sụp đổ, thành một mảnh hoang tàn ~~
"Hống ~ "
"Hống ~ "
"Hống ~ "
Trong những âm thanh chết chóc đều đặn inh ỏi, ba cỗ tháp công thành cao vút chậm rãi tới gần bức tường hùng vĩ của ải Hổ Lao. Đằng sau tháp công thành, nghiêm trận của quan quân tướng sĩ quân Hán đứng đợi đông như kiến cỏ tạo thành một mảng đen sì sì. Tuy nhiên, ngoài ý muốn mọi người, trên tường của ải đến nay không có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không. Chỉ có một cây huyết sắc đại kỳ, còn đang tung bay phần phật.
"Bành ~ bành ~ bành ~~ "
Ba tiếng nổ, cầu treo trên tháp công thành nghiêng xuống rơi ầm ầm trên tường cửa ải, quan quân tinh nhuệ núp ở trong tháp gào thét xông lên tường thành.
Triệu Dung đánh ngựa đi tới trước mặt Thuần Vu Quỳnh chậm rãi nói: "Thuần Vu tướng quân. Tình hình không đúng, bọn cướp đang chơi trò quỷ gì đó?"
Thuần Vu Quỳnh lạnh lùng cười một tiếng. Mắt lộ ra vẻ khinh thường, lạnh nhạt nói: "Bọn cướp còn có thể giở trò gì được nữa. Mười phần là sợ chết chạy trốn rồi, hừ!"
"Ách ~" Triệu Dung ách một tiếng, nghi ngờ nói, "Chắc gì đã thế."
Triệu Dung chưa dứt lời thì một tên tiểu giáo phi nước đại đến, nhảy xuống đất quỳ rạp trước mặt Thuần Vu Quỳnh lớn tiếng nói: "Báo ~ tướng quân, quân cướp đã bỏ ải chạy hết".
Thuần Vu Quỳnh lộ vẻ đắc ý nói với Triệu Dung: "Thế nào Triệu Tướng quân? Bản tướng đoán không sai chứ"
Quay đầu lại, Thuần Vu Quỳnh lạnh lùng hạ lệnh nói: "Truyền quân lệnh của ta, toàn quân mang đồ nhẹ hành quân gấp. Dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua ải Hổ Lao, thừa thắng truy kích trở về Lạc Dương."
Triệu Dung nói: "Thuần Vu tướng quân. Khinh bộ binh truy kích hình như không ổn ~~ "
Thuần Vu Quỳnh thô bạo ngắt lời Triệu Dung nói: "Có gì không ổn!? Quân cướp đều là lũ ô hợp. Hôm nay mới một trận đã bỏ chạy tán loạn như chim muông tan tác, chẳng lẽ Triệu Tướng quân vẫn cho rằng quân cướp còn có nhiều sức sao?"
"Ách ~~ "
Triệu Dung cứng họng.
Thuần Vu Quỳnh hừ lạnh một tiếng. Lạnh lùng nói: "Để lại một ngàn bộ binh hộ tống xe chở quân trang nặng, tướng sĩ còn lại đều mang đồ nhẹ nhanh chóng tiến gấp về Lạc Dương. Trước tối mai, bản tướng muốn thấy cửa thành Lạc Dương rộng mở!"
"Tuân lệnh."
Tiểu giáo hai tay ôm quyền, hô một tiếng quay người phi nước đại đi.
Thuần Vu Quỳnh dẫn toàn bộ đại quân mang trang bị nhẹ vượt qua ải Hổ Lao nhằm hướng Lạc Dương mạnh mẽ xông tới. Cơ hồ tất cả các Thống soái trẻ tuổi chưa từng có kinh nghiệm đều phạm sai lầm trí mạng do sự nóng vội phô trương bản thân. Triệu Quát bác bỏ sách lược cố thủ của Liêm Pha khinh địch xông bừa cũng như vậy!
Hiển nhiên, Thuần Vu Quỳnh cũng phạm sai lầm đồng dạng! Tâm lí lập công khiến cho Thuần Vu Quỳnh chỉ nghĩ chuyện sớm tối chỉ huy quân chạy tới thành Lạc Dương. Sớm chứng minh cho văn võ toàn triều, cho Hán Linh đế rằng, Thuần Vu Quỳnh cũng không kém so với các danh tướng Đại Hán Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung. Hắn là lưỡi gươm sắc vẫn nằm trong vỏ, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện thôi!
Đại quân đi về phía trước chưa được năm dặm, lại có tiểu giáo vội vã báo lại.
"Tướng quân, phía ải Hổ Lao đột nhiên có đám cháy".
"Ừ!?"
Thuần Vu Quỳnh, Triệu Dung đồng thời quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía ải Hổ Lao khói cuồn cuộn lên đến mây xanh. Triệu Dung trong lòng căng thẳng, nói với Thuần Vu Quỳnh: "Thuần Vu tướng quân, có nên quay lại ải Hổ Lao hay không?"
Đôi mắt Thuần Vu Quỳnh thoáng chốc cau lại, hỏi tiểu giáo: "Lương thảo quân trang nặng đã đi qua ải Hổ Lao chưa?"
Tiểu giáo nói: "Đã đi qua."
Thuần Vu Quỳnh không nhịn được bực bội nói: "Nếu lương thảo quân trang nặng đã an toàn qua ải, vậy kệ cho Hổ Lao cháy đi. Sau này lại tiến hành sửa chữa. Mọi thứ bây giờ đều lấy tiêu diệt giặc cướp đang gây họa cùng cực ở Lạc Dương làm trọng! Truyền quân lệnh của ta, đại quân tiếp tục tiến ~~ "
Triệu Dung nhìn một chút hai bên đường lớn là rừng rậm sum suê xanh tốt cùng với cỏ dại chằng chịt. Nhìn lại phía sau khói lửa cuồn cuộn bốc lên cao, đột nhiên không nhịn được rùng mình một cái nói với Thuần Vu Quỳnh: "Thuần Vu tướng quân, ải Hổ Lao đã cháy, đường lui của quân ta đã tuyệt. Nếu quân cướp ở hai bên đường lớn có phục binh, hoặc dùng hỏa công. Thì hậu quả không tưởng tượng nổi ~~ "
"Ừ?" Thuần Vu Quỳnh nghe vậy thần sắc lạnh lẽo, chợt không đồng tình nói: "Quân cướp đều là lũ ô hợp, không thông binh pháp. Làm sao hiểu được kế hỏa công, đừng vội đa nghi."
"Giá ~ "
Thuần Vu Quỳnh nói vừa dứt lời, vụt một roi lên cổ ngựa, giục ngựa phi nhanh phía trước. Triệu Dung thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Đại quân khó khăn lắm mới đi về phía trước được năm dặm, chợt thấy Tư Mã đội tiền quân vẻ mặt thảng thốt đang vội vã quay về.
Thuần Vu Quỳnh cau mày quát hỏi: "Có chuyện gì?"
Tư Mã đội tiền quân run rẩy nói: "Tướng ~ tướng quân, phía trước thấy
"Tấm gỗ? Dời đi là được, cần gì báo lại!"
"Nhưng ~ nhưng trên đó có chữ viết."
"Có chữ viết. Viết gì?"
"Mạt tướng thực ~ thực không dám nói"
Thuần Vu Quỳnh lãnh đạm nói: "Nói!"
"Ách ~" Tư Mã đội tiền quân ách một tiếng, đáp: "Trên tấm gỗ viết. Tả Trung Lang tướng Thuần Vu ~ Thuần Vu Quỳnh bị mất mạng tại đây ~ "
"Hỗn trướng!"
"Ba!"
"A ~~ "
Thuần Vu Quỳnh tức giận mắng một tiếng, vung tay hung hăng tát Tư Mã đội tiền quân. Tư Mã đội tiền quân nhất thời kêu thảm một tiếng, trên mặt hiện lên vết lằn đỏ mắt nhìn Thuần Vu Quỳnh có vẻ oán hận.
"Đi ~ "
Thuần Vu Quỳnh giận dữ quát giục ngựa tiến lên, Triệu Dung không kịp an ủi Tư Mã đội tiền quân giục ngựa đi theo sát. Phía sau hai người hơn mười thân binh la thét phóng theo. Chỉ trong chốc lát thời gian, đoàn người liền chạy tới trước tấm bảng gỗ mà tên Tư Mã tiền quân đã nói. Quả thực có thấy một tấm bảng gỗ cao ngang đầu người ở giữa đường lớn, trên viết dòng chữ: "Tả Trung Lang tướng Đại Hán Thuần Vu Quỳnh bị mất mạng tại đây".
"Ghê tởm!"
Thuần Vu Quỳnh bị chọc giận đến sắc mặt xanh mét, đang muốn hạ lệnh thân binh đem nhổ tấm gỗ đi. Chợt nghe phía bên phải trên vách núi vang lên một tràng cười dài cực kì lanh lảnh, tiếng cười như xé vải (nv: xuyên kim liệt bạch) không ngớt kích động hai bên vách núi. Chỉ một thoáng liền thu hút khiến cho tất cả quan quân tướng sĩ trong sơn cốc ngẩng đầu nhìn nhau.
"Thuần Vu Quỳnh! Thất phu, tám trăm lưu khấu vâng lệnh chờ đợi đã lâu ~ ha ha ha ~~ "
Thuần Vu Quỳnh kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy phía bên phải trên vách núi sừng sững một bóng người cao lớn. Người đó vung tay lên, trên vách núi lập tức hiện ra quân cướp dày đặc. Có tên cướp cầm trong tay củi khô hoặc là cỏ khô, nhưng có tên cướp giương cung lắp tên, đầu mũi tên đang có lửa cháy ~~
Triệu Dung thất kinh, nói thất thanh: "Thuần Vu tướng quân. Không tốt, sợ là quân cướp định dùng hỏa công!"
"Còn chờ ngươi nói!" Thuần Vu Quỳnh bực mình hừ một tiếng quát to: "Tướng sĩ toàn quân nghe lệnh, mau, chạy ra khỏi cốc ~~ chạy ~~ "
"Ha ha ~" Bóng người hùng vĩ trên vách núi ngửa mặt lên trời: "Chẳng phải là quá muộn sao, bắn tên!"
"Hưu hưu hưu ~~ "
Từng loạt hỏa tiễn thoáng chốc xẹt qua không trung, tàn nhẫn ghim vào những đám cỏ cao mọc hai ben đường lớn. Trong rừng rậm cây mọc xanh tốt, cỏ khô lá úa chất chồng thành lớp thật dầy rất nhanh đã bị bén lửa. Ngay sau đó từng bó lại từng bó củi khô, cỏ khô bị buộc chặt được quân cướp từ trên vách núi nối tiếp không ngừng ném xuống. Lửa cháy nhanh chóng lan tràn khắp nơi, càng cháy càng mạnh, ngọn lửa nóng rực cuối cùng cũng đốt luôn cả những cây thông xanh mơn mởn lẫn hàng cây khác mọc cao xanh tốt hai bên đường lớn. Khói mù cuồn cuộn bắt đầu tràn lan ~~
Trận hỏa công thành công thực sự không phải dựa vào lửa cháy đốt chết quân địch, mà là lợi dụng khói mù sinh ra do hỏa hoạn thiêu đốt để công kích quân địch. Khói mù mới là vũ khí trí mạng! Trong khói mù lại chịu sự nóng rực xâu xé, mọi binh lính có ý chí kiên định nhất đều mất đi sự bình tĩnh mà phát điên!
"Chạy mau ~ mau chạy ra đi ~~ "
Thuần Vu Quỳnh lấy tay bịt mồm mũi, khàn cả giọng rống to la lớn. Trừ Triệu Dung cùng hơn mười kỵ sĩ thân binh bên cạnh thì chẳng có người nào để ý hắn. Ngay cả đội quân trung ương tinh nhuệ nhất đế quốc Đại Hán vào lúc đối mặt với sự tử vong, cũng không thể nào tự trấn tĩnh, giữ được sự lãnh đạm.
Con người cuối cùng là người.
Có lẽ chỉ cần vẫn có một chút hy vọng thì đội quân tinh nhuệ kia vốn được sinh ra từ trong gió tanh mưa máu cũng không bị tan vỡ. Ngay cả việc hy sinh chính mình để tạo cơ hội sống sót cho người khác thì cũng có rất nhiều tướng sĩ trung dũng nguyện đồng ý hiến thân. Tuy nhiên bây giờ hy vọng đã hết! Bởi vì Thuần Vu Quỳnh không có năng lực, tướng sĩ toàn quân đã lâm vào tử địa.
Hiện tại, kẻ địch của quan quân không phải là lũ cướp, mà là ngọn lửa vô tình ~~ Con người cuối cùng cũng chỉ là cơ thể máu thịt, nước lửa vô tình, làm sao đánh nhau cho được?
Trên vách núi, vẻ mặt Quách Đồ lạnh lùng, đứng nghiêm giống như một gốc tùng cổ thụ ngàn cong queo. Lửa cháy ngất trời đang thiêu đốt trong sơn cốc làm bỏng rát mặt hắn, nhưng hắn không hề có cảm giác.
Trúng kế rồi!
Quan quân dĩ nhiên đã trúng kế!
Thuần Vu Quỳnh ngu xuẩn, Thập Thường Thị ngu xuẩn, Hán Linh đế ngu xuẩn! Bức trường thành cuối cùng của đế quốc Đại Hán, do sự bất tài của vua tôi nhà Hán đã ầm ầm sụp đổ ~~
Giờ phút này, trong lòng Quách Đồ ngoại trừ rung động, vẫn chỉ là chấn động.
Thản nhiên quay đầu lại, Quách Đồ nhìn về ải Hổ Lao phía đông. Ánh mắt của hắn như xuyên thấu dãy núi non trùng trùng điệp điệp mà thấy một bóng hình lạnh lẽo đang đứng nghiêm trên lưng ngựa. Lân giáp đồng xanh đón ánh sáng mặt trời lập lòe chiếu sáng, dưới mũ giáp nặng nề trên đầu với mặt quỷ hung ác, đôi mắt u ám từ sâu trong hai hốc mắt toát ra hai luồng ánh mắt lạnh lùng.
Quách Đồ quay đầu. Trong sơn cốc khói mù cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời. Vô số quan quân trong biển lửa chạy hỗn độn, tiếng kêu rên thảm thiết vẫn liên tục không thôi. Cho dù có quan quân may mắn lao ra khỏi vòng vây của ngọn lửa, chật vật không chịu nổi chạy vội vào trong cốc, chính là bọn họ có chạy nổi không?
Mất đi tổ chức, mất đi binh khí, mất đi ý chí, vận mệnh chờ đợi bọn hắn chỉ có thể là bị giết hại!
...
Đông nam Lạc Dương đông nam, đại doanh quân cướp.
Ngã gục trên bờ sông, Giả Hủ còn thoi thóp rốt cục bị phát hiện được mang kịp thời về trong doanh cho Lưu Nghiên. Có Lưu Nghiên một phen cứu giúp, cuối cùng coi là giữ lại được một cái mạng già.
Đến khi Giả Hủ tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai.
Màn trướng nhấc lên, Lưu Nghiên xinh đẹp má lúm đồng tiền lại xuất hiện trước mắt Giả Hủ. Nàng hỏi: "Du tiên sinh. Ngày hôm qua có phải ngài chưa từng nuốt ngụm thuốc?"
Giả Hủ nghe vậy không khỏi đỏ mặt lên. Bây giờ nghĩ lại thấy mình đã vô cùng cẩn thận! Tuy nói mình giả mạo đồng hương Mã Dược bị người đoán được, nhưng đối phương cũng không thể biết được thân phận chân thật của mình. Nếu như Mã Dược biết thân phận của mình thì chẳng qua cũng là một chức quan nho nhỏ, làm sao đáng giá để đối phương tính toán?
Nghĩ tới đây, trong bụng Giả Hủ thảnh thơi, ở lại trong doanh quân cướp nghỉ ngơi hơn một trăm ngày trời thì sao? Chỉ cần triều đình không biết mình từng cùng ở trong hàng ngũ quân cướp thì cũng có sao đâu?
Lưu Nghiên làm như đoán trúng tâm tư Giả Hủ, cười nhạt nói: "Tiên sinh cần gì đa nghi? Mệnh quan triều đình giống như ngươi vậy, tám trăm lưu khấu trước kia cũng từng bắt được không ít, nhưng cuối cùng không phải đều bình yên vô sự, vẫn về chỗ làm quan. Tiểu nữ tử tuy không biết Mã Dược đối với ngươi nói những gì. Nhưng các ngươi dù sao cũng là đồng hương, với thân phận đồng hương thì hắn cũng sẽ không gây hại cho ngươi. Trong mắt các quan viên triều đình như ngươi, Mã Dược nhất định là tội phạm vô cùng đại ác, là ma quỷ, là đồ tể. Nhưng trên thực tế, hắn cũng không phải là loại người như các ngươi tưởng tượng".