"Ầm "
Một cây đại thụ bố cháy đùng đùng rồi đổ ầm xuống, chắn ngay giữa quan đạo.
"Hí hí"
Con ngựa Thuần Vu Quỳnh cưỡi ngẩng đầu hoảng sợ hý ầm lên, liên tục lui về phía sau. Trên lưng ngựa Thuần Vu Quỳnh cũng bàng hoàng cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả sơn cốc phía sau đã biến thành một mảnh địa ngục nóng bỏng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, trong màn khói lửa mơ hồ có tiếng quan quân tướng sĩ bị hỏa diễm thiêu đốt, chạy trốn kêu rên.
"Giá ~~ "
Thuần Vu Quỳnh hít một hơi không khí nóng rực thật sâu, xoay tay hung hăng quất một roi lên cổ con ngựa.
"Hí hí hí…"
Chiến mã bị đánh đau, ngửa mặt lên trời bi thống kêu lên một tiếng rồi cấp bách chạy về phía trước mấy bước, nó nhảy vọt lên thậm chí là phóng qua cả cây đại thụ đang cháy chắn giữa quan đạo. Sau khi chạy được hơn mười bước, Thuần Vu Quỳnh cảm thấy trước mắt chợt sáng lên, không khí vốn nóng rực hít thở không thông cũng trở nên trong lành, thần chí cũng nhất thời trở nên sáng sủa. Lúc này hắn mới vui mừng phát giác ra đã ra khỏi hiệp cốc, đi tới bình nguyên phía bên ngoài.
"Hu "
Thuần Vu Quỳnh vội giục ngựa chạy về phía trước hơn mười bước nữa rồi mới chậm rãi dừng lại. Trong lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sơn cốc khói đặc ngất trời, lửa cháy đùng đùng, thanh âm kêu rên thảm thiết của các tướng sĩ đã im bặt không nghe thấy nữa. Vố số quan quân tướng sĩ từ trong khói đặc cuồn cuộn chật vật chạy ra, người nào người ấy mặt mày nám đen, trên y bào của người nào cũng bị lửa đốt.
Sau khi thoát ra ngoài cốc, bọn quan quân tướng sĩ này liền hò hét ầm ĩ lăn lộn trên mặt đất hoặc dùng áo giúp nhau dập lửa trên người.
Trong đám người hỗn loạn, Triệu Dung tìm được Thuần Vu Quỳnh, ai oán nói "Thuần Vu tướng quân, gần một vạn tướng sĩ đã bị vùi lấp trong sơn cốc, cả lương thảo cũng bị thiêu cháy trong đó, biết làm sao bây giờ?"
Thuần Vu Quỳnh vẻ mặt ảm đạm. Trận lửa cháy thảm thiết này đã khiến cho quan quân trung ương Đế quốc Đại Hán gặp tai ương. Ước chừng chỉ có bốn năm ngàn người là chạy được khỏi biển lửa. Số tướng sĩ còn lại phần lớn đã táng thân trong biển lửa. Số quan quân vừa may mắn thoát chết này phần lớn là hai tay trống trơn, trên người không mặc phiến giáp, hơn nữa lòng quân tan rã, tinh thần rệu rã.
Quân đội như vậy cứ cho là có thể trở về đến Lạc Dương thì còn có làm gì được nữa. Huống chi, sau lần đại bại này, làm gì còn thể diện đi gặp Thánh thượng nữa. Nếu mà trở về luôn thì Túc Thạc đâu chịu tha cho hắn. Càng suy nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, Thuần Vu Quỳnh bất giác cảm thấy tiền đồ là một mảnh ảm đạm. Thiên hạ to lớn như vậy mà không còn có chỗ cho hắn dung thân.
Thôi!
Thuần Vu Quỳnh thở dài một tiếng đưa tay rút bội kiếm ra kê lên cổ, Triệu Dung bên cạnh thấy thế thì lấy làm kinh hãi, cuống quít từ trên lưng ngựa đánh tới, hất Thuần Vu Quỳnh ngã xuống đất đồng thời đoạt lấy bảo kiếm trong tay Thuần Vu Quỳnh, một bên khuyên nhủ: "Tướng quân không thể coi thường tính mạng thế được, có câu thường nói thắng bại là chuyện thường của binh gia, cần gì phải nghĩ quẩn vậy."
Thuần Vu Quỳnh thở dài nói: "Tổn thất hơn một vạn tinh binh trong nháy mắt, ta nào còn mặt mũi về Lạc Dương gặp thiên tử nữa?"
Triệu Dung khuyên nhủ: "Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt, tướng quân."
"Ô ô ô… "
Triệu Dung vừa nói dứt lời, vùng đất hoang chợt vang lên tiếng còi ba ngắn một dài rất quỷ dị, nghe tiếng còi quen thuộc như thế, quan quân tướng sĩ ánh mắt mỏi mệt đang nghỉ ngơi ở đây đều biến sắc, tất cả đều mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Thuần Vu Quỳnh và Triệu Dung có lẽ không biết tiếng còi kia có ý vị như thế nào nhưng bọn họ nhưng rất rõ ràng! Đây rõ ràng là âm thanh trùng phong của Tám trăm lưu khấu.
Ngoài thành Trường xã bọn họ từng đã thấy qua sức mạnh của tám trăm lưu khấu, đây căn bản không phải là người mà là một đám dã lang tàn ác!
"Tiếng còi ở đâu đấy?"
Thuần Vu Quỳnh vùng ngồi dậy, không biết đại họa trước mắt, do dự kinh nghi nhìn quanh. Triệu Dung một bên đột nhiên thất thanh la hoảng, chỉ vào sau lưng Thuần Vu Quỳnh hô: "Thuần Vu tướng quân, là kỵ binh!"
"Hả!?"
Thuần Vu Quỳnh nghe tiếng quay đầu, nheo mắt nhìn lại phía sau. Quả nhiên thấy khoảng không gian trống trải phía sau, phía trên vùng cỏ dại rậm rạp xanh ngắt là một đoàn kỵ binh đen xì đang cuốn đến. Đám kỵ binh này thân mang khải giáp của quan quân, tay cầm mã đao của quan quân. Phía trên khải giáp có đính một núm tua màu hồng, không khác gì quan quân, dưới ánh kiêu dương chiếu rọi bức ra màu sắc đỏ tươi như máu.
Chỉ có phía trước kỵ trận có một cây huyết sắc đại kỳ đón gió bay phần phật, trên đó thêu một chữ lớn "Mã".
"Là quan quân." Thuần Vu Quỳnh thở phào một cái nhìn Triệu Dung nói, "Thoạt nhìn không giống như là Ô hoàn kỵ binh, chẳng lẽ là Thứ sử Lương Châu Cảnh Bỉ phái Tây lương kỵ binh tới?"
Triệu Dung lắc đầu nói: "Không đúng, dưới trướng Thứ sử Lương Châu Cảnh Bỉ cũng không có Đại tướng nào họ Mã."
"Địch tập kích, địch tập kích! Kết trận, lập tức kết trận…"
Trong đám quan quân chợt vang lên một tiếng rống to thê lương, dưới tiếng quát đó quan quân tướng sĩ đang từ trong hoảng sợ, bối rối phục hồi lại tinh thần mà bắt đầu kết trận. Dù sao cũng là bách chiến chi sư, mặc dù thân tâm mệt mỏi, lòng quân tan rã nhưng lão binh dù sao cũng là lão binh, ngay cả là ở dưới tình huống khó khăn nhất cũng có thể bảo trì đủ sự tỉnh táo.
Ở trên bình nguyên trống trải, bộ binh gặp kỵ binh thì chỉ có kết trận phòng ngự mới có thể may mắn tồn tại. Nếu như chạy tứ tán thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là bị kỵ binh chém giết từng người một, hai chân vĩnh viễn không thể nào chạy thắng được bốn chân.
"Phốc"
Thuần Vu Quỳnh phun ra một cục đàm tròn vo màu đen, trong con ngươi thoáng xẹt qua vẻ hoảng sợ, nhìn Triệu Dung bên cạnh nói: "Không, chẳng lẽ là kỵ binh lưu khấu?
Triệu Dung cũng hít một hơi khí lạnh, ngưng giọng nói: "Chỉ sợ là đúng vậy!"
...
Dưới ánh mắt ngưng trọng chú ý của quan quân, đạo huyết sắc đại kỳ đang đón gió phần phật nọ đột nhiên dừng lại, đám kỵ binh màu đen phía sau đại kỳ đang cuốn đến đột nhiên bắt đầu chậm lại.
"Hu"
Mã Dược nhẹ nhàng kềm ngựa, lẳng lặng đứng nghiêm cách đám quan quân khoảng ngàn bước.
"Hí hí"
"Hây "
"Phì phì "
Tiếng chiến mã hí, thở phì phò lần lượt thay nhau vang lên tạo thành một mảnh âm thanh, trong đó còn kèm theo tiếng vó sắt gõ trên mặt cỏ phát ra âm thanh trầm buồn. Khí tức cả vùng bình nguyên này trở nên tràn ngập vẻ ngưng trọng vô tận, trong con ngươi của đám lưu khấu đều vô cùng nóng rực, tựa như có đoàn liệt hỏa thiêu đốt bên trong, bọn họ thích thanh âm như vậy, thích không khí như vậy, thích cuộc sống như vậy.
Kể từ khi Mã Dược trở thành một tên lưu khấu tới nay, chiến tranh chính là cuộc sống của bọn họ, cuộc sống hoặc chiến tranh. Chém giết chính là niềm vui thú của bọn họ, niềm vui thú của bọn họ toàn bộ phát tiết thông qua chém giết.
Mã Dược đột nhiên giơ cao cánh tay phải. Kỵ trận trước mặt từ từ hoàn toàn yên tĩnh lại, hơn một ngàn tinh kỵ đứng nghiêm, không tiếng động, ngay cả chiến mã cũng an tĩnh lại một cách thần kỳ, không hề phát ra bất cứ thanh âm gì nữa. Cả vùng bình nguyên chợt hiện ra vẻ yên tĩnh quỷ dị! Chỉ có phiến huyết sắc đại kỳ đang đón gió bay phần phật kia là vẫn phát ra tiếng âm ba mạnh mẽ.
Một tia sát cơ lạnh như băng chợt đọng lại trên khóe miệng Mã Dược. Đám quan quân Đại Hán một thời kiêu ngạo này rốt cục đã đến lúc như mặt trời lặn không? Sau khi Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung rời đi, đội hùng binh của đế quốc Đại Hán cuối cùng cũng đã đến hồi điêu linh. Cái gì võ công cái thế thiết quân kiêu hùng, oai danh hiển hách, rốt cục đều không thể vãn hồi được việc chuẩn bị thối lui khỏi võ đài lịch sử?
"Hà"
Mã Dược hoành mã đao trước mặt, thè đầu lưỡi tham lam liếm lên lưỡi đao lạnh như băng nhưng sát cơ nóng rực như như lửa cháy từ trong con ngươi lạnh như băng của hắn nổi lên. Thản nhiên quay đầu lại, Mã Dược cầm mã đao trong tay giơ lên cao quá đầu. Ánh mặt trời vàng rực rơi xuống, chiếu rọi trên lưỡi đao lạnh như băng, thoáng chốc từ thân đao phát ra ánh hàn mang chói mắt.
Đang lúc đó, Mã Dược chợt cất tiếng gào thét dội cả trời xanh
"Ngu công cường tráng cũng có lúc yếu đi, sư tử dũng mãnh cũng có lúc già đi. Quân đội thiện chiến cũng có lúc bị đánh bại, thời đại thuộc về Hán quân đã kết thúc! Các huynh đệ, toàn thể các huynh đệ Tám trăm lưu khấu, dùng mã đao trong tay các ngươi. Đi nói cho bọn hắn biết, nói cho bọn từng kiêu ngạo này, từng một đời bất khả chiến bại, từng tự nhận là người thiên hạ vô địch, cái gì mới thật sự là vũ dũng, cái gì mới thật sự là vô địch, giết …"
"Cáp "
Mã Dược hét lớn một tiếng, giục ngựa phi lên phía trước. Đồng thời tay cầm mã đao trong tay vung mạnh về phía trước.
"Ngao ngao ngao.. "
Tiếng la hét reo hò như bài sơn đảo hải thoáng chốc rộ lên, một ngàn lưu khấu sau khi tung người lên ngựa thì rối rít giục ngựa phi lên phía trước.
Chiến mã chồm lên, lao về phía trước mãnh liệt như nước thủy triều. Vó ngựa vô tình cuồng loạn dẫm nát mặt đất đầy cỏ xanh, dẫm lên vô tận lá cây héo úa, mưa bay đầy trời. Tiếng chiến mã thở phì phò, tiếng vó ngựa đóng đinh sắt lạnh như băng cùng tiếng lưu khấu tru lên như phát cuồng. Thoáng chốc đan vào thành một mảnh, liên tục không thôi…
Một góc trời chiều cuồn cuộn bụi mù cùng mã đao trên không trung lạnh như băng bay múa, sát cơ vô tận điên cuồng giữa trời đất, …
...
"Trường mâu thủ, ta cần hai ngàn quân trường mâu …"
Trước trận tiền của quan quân, Tư mã vốn từng bị Thuần Vu Quỳnh đánh một cái roi ngựa điên cuồng hét lên, rít gào thê lương nhưng tiếc nuối là chỉ có hơn một trăm tên quan quân cầm mâu tiến lên, hơn một trăm cây trường mâu bị lửa lớn thiêu thành màu đen thui khó khăn lắm mới đứng thành một hàng. Nhưng ở trước trận tiền thiết kỵ cuồn cuộn mà đến lại có vẻ nhỏ bé và yếu ớt.
"Cung tiến thủ, ta cần năm trăm tên cung tiến thủ."
Đứng trước trận tiền, con mắt Tư mã như muốn vỡ ra, lại gào thét thê lương tuy nhiên căn bản là không ai đáp lại. Cung tiến thủ được biên chế thuộc về hậu quân, khi hành quân đều đi sau cùng. Trận đại hỏa ngập trời tại hiệp cốc Hổ lao nọ đã thiêu cháy tất cả quan quân cung tiến thủ hầu như không còn ai.
"Trời xanh ơi" đứng trước trận tiền, Tư mã bi ai kêu lên một tiếng, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia thâm trầm tuyệt vọng, buồn bã nói "Tất cả huynh đệ nghe đây. Lập tức kết thành thế trận phòng ngự hình tròn. Tử chiến không lùi, cho dù phải dùng tay bóp, dùng miệng cắn cũng phải đem tặc khấu bóp cho chết, cắn cho chết. Đây là danh dự của Quan quân Đại Hán, tử chiến. "
"Tử chiến "
"Tử chiến "
"Tử chiến"
Thanh âm tuyệt vọng, bi tráng trước trận của Tư mã cũng lây nhiễm đến số quan quân tướng sĩ còn sót lại. Nỗi sợ hãi và bất an từ từ thối lui, thần sắc quyết tử từ trong con ngươi bọn họ dấy lên, từng trận kích động và nhiệt huyết kịch liệt lan ra trong khắp trận tuyến của quan quân. Đây là con đường cùng của Hán quân, thà chết không lùi.
...
"Còn muốn liều mạng sao?"
Mã Dược cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm cái mặt nạ hình mặt quỷ của mũ sắt trên đầu, nặng nề kéo xuống. Chỉ một thoáng sau, cả khuôn mặt bị cái lồng chụp bằng sắt lạnh như băng bao bọc bên trong. Từ hai khe hở đen ngòm, có cặp ánh mắt lạnh như băng bắn ra. Mã Dược đưa mã đao sang tay trái, tay phải cầm một cây thương đầu ba cạnh sắc bén.
"Hây, phi thương giương lên".
Trong tiếng vó ngựa cuồng loạn, âm thanh nộ hống thê lương của Mã Dược vang lên. Đám lưu khấu vội vàng đưa đao sang tay trái, tay phải rút thương ra, đưa lên bên tai, bày ra tư thế chuẩn bị ném.
"Giết".
Mã Dược hét lớn một tiếng, phi thương trong tay hung hăng ném về phía trước. Phi thương trầm trọng nặng nề run lên tạo thành âm thanh "Ông ông", thoáng chốc bay theo một quỹ tích quỷ dị trên không trung, hướng thẳng tới Tư mã đang đứng như núi trước trận tiền quan quân.
"Ông ông ông…"
Trong tiếng chiến âm liên miên, mấy trăm phi thương thoáng cái bay lên không trung, tạo thành từng đường vòng cung thật đẹp nhằm hướng quan quân trong trận lạnh lẽo ghim xuống.
"Phốc"
Tư mã đứng trước trận một kiếm chém ra muốn hất phi thương đi nhưng phi thương thật sự là quá nhanh, hàn quang chợt lóe lên thì đã xuyên vào cơ thể. Hắn ra sức chém một kiếm mặc dù chém trúng đầu thương nhưng cũng chỉ có thể tước đi một đoạn đầu thương, mũi thương sắc bén thoáng chốc đã đâm thủng trọng giáp, xuyên thấu ra phía sau lưng.
"A …" Tư mã cúi đầu nhìn ngực, lộ ra vẻ cuồng loạn, vung kiếm chỉ Mã Dược thét: "Ta muốn giết ngươi "
"Toa "
Mã Dược vươn tay ra, một đầu thương phá không bay tới.
"Phốc"
Hàn quang chợt lóe. Đầu thương sắc bén hung hăng ghim vào lồng ngực Tư mã, Tư mã đang chạy nhanh chợt thân hình giống như đụng phải một bức tường vô hình bằng không khí dừng lại.
"Sa"
Hàn quang lóe lên, Mã Dược thúc ngựa giết tới, mã đao sắc bén đi theo đầu thương lạnh như băng trảm tới, khinh phiêu phiêu xẹt qua cổ Tư mã, một vòi máu phun ra, đầu lâu bay lên.
"Rầm rập"
Vó ngựa chồm lên, mã đao cuồng vũ, thiết kỵ cuồng loạn uy thế không thể ngăn cản cuốn tới, tựa như một cơn sóng cao ngất tận trời, hung hăng đập vào phòng tuyến không chắc chắn của quan quân. Mỗi một thiết kỵ toàn thân mang trọng giáp tựa như một thanh đao dóc xương sắc bén, dễ dàng xé tan trận hình của quan quân. Cả chiến trường tựa như nồi nước sôi, thoáng chốc đã loạn cả lên.
Huyết quang tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên. Trong đao quang kiếm ảnh, bóng nhân mã tung hoành,, giữa khoảng không gian trời đất không có thanh âm gì khác chỉ có âm thanh sát phạt thảm thiết. Kịch liệt đến nỗi khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Hí hí …"
Chiến mã hí lên một tiếng bi thảm rồi ầm ầm ngã xuống, nặng nề quăng tặc binh trên lưng xuống. Không đợi hắn đứng lên, một tên quan quân tiến lên đây, hàn quang chợt lóe, cương đao lạnh như băng vô tình chém xuống, đầu tặc binh lập tức rơi xuống.
"Cách đát đát …"
"Hàng phốc.."
"Hô.. "
Thanh âm vó ngựa sắt kịch liệt cùng tiếng chiến mã thở dốc trầm trọng vang lên gần trong gang tấc. Tên quan quân nọ chưa kịp xoay người đột nhiên cảm thấy ngực lạnh lẽo, tất cả sức mạnh lật tức giống như thủy triều từ trong cơ thể hắn rút đi, cả thế giới chợt an tĩnh lại. Trong con ngươi hắn toát ra vẻ tuyệt vọng bi ai. Hắn quay đầu lại thấy một con ngựa chạy sát qua va. Trong tay kỵ sĩ cầm một thanh mã đao sắc bén, trong không khí có một chuỗi huyết châu đang lăng không bay lên.
"A á "
Tên quan quân thê lương kêu lên hai tiếng. Lồng ngực che giáp đột nhiên vỡ ra. Trong làn máu huyết bắn ra, thân hình hùng vĩ lảo đảo rồi chán nản ngã xuống đất.
"Chống ta phải chết. "
Hứu Chử hét lớn một tiếng, ánh mắt thoáng ngưng trệ hiện ra thần sắc trống rỗng nhưng tràn đầy sát cơ. Trường đao trầm trọng giơ lên cao quá đầu kèm theo sát cơ cuồng bạo chém tới.
"A"
"Hí hí hí… "
Thuần Vu Quỳnh hú lên một tiếng, hai cánh tay nhất thời mềm nhũn buông thõng xuống, trường đao trong tay cũng không nắm được, chán nản rơi trên mặt đất. Càng làm cho người ta hoảng sợ là ngựa do Thuần Vu Quỳnh cưỡi ngẩng đầu kêu lên một tiếng bi thảm, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống, không đỡ được một đòn ra oai của Hứa Chử!
"Để mạng lại".
Hứu Chử quát lên một tiếng, sát cơ trong con ngươi hiện ra lạnh như băng, thúc ngựa tiến lên.
Thuần Vu Quỳnh hồn vía lên mây, ngẩng đầu phát lên một tiếng tru như sói, liên tiếp lăn đi ba vòng: rồi chui vào một cái bụi rậm cao cao rồi hướng về phía trước chạy đi.
"Hứa Chử!" có tiếng người gọi giật lại, đang thúc ngựa tiến lên Hứa Chử giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Mã Dược cả người đầy máu, phảng phất như mới từ ao máu đi ra, mặt nạ đen như lệ quỷ. Từ hai lỗ đen trên mặt nạ toát ra hai đạo ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Không cần đuổi theo, phế vật kia giữ lại tốt hơn, hắn có thể trốn về thành Lạc Dương tuyên truyền với quan quân và dân chúng về sự vũ dũng của Tám trăm lưu khấu chúng ta, hắc hắc hắc.
Hứa Chử thu đao, cúi đầu nghiêm nghị nói: "Tuân lệnh."
Mã Dược âm lãnh liếc Thuần Vu Quỳnh đang chật vật chạy một cái, thản nhiên quay đầu lại, sự chống cự của quan quân đã hoàn toàn tan rã, mặc dù vẫn còn không ít quan quân tướng sĩ liều chết chống cự nhưng bọn họ đã bị thiết kỵ của lưu khấu phân cắt thành vô số nhóm nhỏ. Không thể tái tổ chức mà chống cự lại nữa, không ít quan quân cũng đã đánh mất ý định chống cự, chật vậtbỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Binh bại như núi đổ. Số quan quân trung ương đế quốc Đại Hán còn lại rốt cục không có cách nào vãn hồi thế tan vỡ, theo số quan quân bị tiêu diệt nọ mà ầm ầm sụp đổ. Còn đâu danh dự của Đế quốc Đại Hán, còn đâu tôn nghiêm của thiên tử Đại Hán! Đế quốc Đại Hán kéo dài hơn bốn trăm năm, đích xác khí số đã hết.
...
Phía đông nam cách Lạc Dương khoảng hai mươi dặm, Liêu Hóa suất lĩnh tám trăm khinh kỵ hộ tống lương thảo nặng nề tiến vào Hổ Lao. Giả Hủ thân thể yếu nhược cùng hơn trăm tên thương binh lưu khấu ngồi trên xe trâu chậm rãi đi tới.
"Báo"
Một con chiến mã phi như bay từ hướng Hổ Lao quan chạy đến.
Liêu Hóa nhìn Giả Hủ ngồi cách đó không xa, cất cao giọng nói: "Nói đi!"
"Bẩm báo đầu lĩnh, đánh một trận Hổ Lao quan, hơn một vạn quan quân chết trong lửa thiêu, số còn sót lại rút lui ra ngoài cốc vừa lúc gặp phục kích của quân ta, toàn quân bị tiêu diệt, quân ta thu được toàn thắng!"
Giả Hủ nghe vậy giật mình cả kinh, thoáng chốc giương tai ngưng thần yên lặng lắng nghe.
"Hảo! Thật tốt quá!" Liêu Hóa phấn khích vỗ tay, mắt lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh lùng nói. "Có phải là quân tinh nhuệ Đại Hán do Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung suất lĩnh không?"
Thám mã đáp: "Đúng vậy."
Giả Hủ rùng mình run lên một cái, lại càng thất kinh! Dĩ nhiên là quan quân tinh nhuệ nhất của Đại Hán do Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung suất lĩnh, Mã Dược chỉ dựa vào hơn một ngàn kỵ binh mà có thể tiêu diệt hơn vạn tinh binh của Đế quốc Đại Hán, việc này liệu có thể không? Giờ khắc này, Giả Hủ cảm thấy như thể rơi vào hầm băng, lạnh lẽo cơ hồ hít thở cũng khó khăn.
...
Cửa Đông thành Lạc Dương, một đám tàn binh bại tốt chừng bốn năm trăm người hò hét chạy đến, quan quân trên thành lầu lập tức cảnh giác, huýt vang tiếng còi cảnh giác. Nghe tiếng còi vang lên, giáo úy Ngũ Quỳnh canh cửa thành đang ở trong địch lâu mơ màng buồn ngủ vội cả kinh, đội khôi giáp vào rồi vọt ra, lạnh lùng nói: "Tặc binh ở đâu?"
Tiểu giáo túc đưa một ngón tay chỉ xuống thành, trầm giọng nói: "Đại nhân nhìn kia."
"Ừ!?"
Ngũ Quỳnh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mấy trăm tên loạn binh hỗn loạn chạy đến, không thèm để ý đến quan quân thủ thành trên lầu đã kéo căng cung tên mà trực tiếp chạy vội đến điếu kiều.
"Mở cửa thành, mau mau mở cửa thành ra…" một người trong đó ngửa đầu hô to, "Đại Hán Tả trung lang Thuần Vu Quỳnh ở chỗ này, sao không mở cửa thành ra?"
"Ngũ Quỳnh! Ngũ Quỳnh ở đâu?"
Tướng quân đứng trước đám bại quân, bộ dáng như người đứng đầu ngẩng đầu hét lớn.
"Thuần Vu Quỳnh tướng quân!?"
Ngũ Quỳnh thoáng chốc hít một ngụm lãnh khí đưa mắt nhìn, người đứng ở phía trước nhất hắn cũng nhận ra được. Đúng là Thuần Vu Quỳnh, không khỏi giật mình nói: "Thuần Vu tướng quân, ngươi không phải ở Dĩnh Xuyên cầm binh sao, sao lại trở về Lạc Dương mà bộ dáng chật vật như vậy?"
Thuần Vu Quỳnh tức giận thở không thông nói: "Mau mau mở cửa thành ra, ta có quân tình khẩn cấp thượng bẩm thiên tử, nếu làm chậm quân tình ngươi không chịu nổi đâu."
Ngũ Quỳnh sờ sờ chòm râu nhỏ trên mô, vung tay lên trầm giọng nói: "Hạ điếu kiều, mở cửa thành"
Nửa canh giờ sau, tại chỗ ở của Trung thường thị Túc Thạc.
Thuần Vu Quỳnh quỳ rạp xuống trước mặt Túc Thạc, khóc lớn nói: "Túc công, túc công ơi.. "
Túc Thạc tâm kinh đảm chiến nhìn Thuần Vu Quỳnh, chợt nhìn thấy Thuần Vu Quỳnh bộ dáng chật vật như vậy, không dám tiến lên đở lấy, chỉ ngưng giọng nói: "Thuần Vu tướng quân, không cầm binh Dĩnh Xuyên, như thế nào lại quay về Lạc Dương hơn nữa lại khổ sở như vậy?"
Thuần Vu Quỳnh khóc nói: "Nghịch tặc Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung cùng tặc khấu tư thông tin tức, cấu kết với nhau, thiết lập mai phục gần Hổ Lao. Mạt tướng tuy có phát hiện, nhưng bộ hạ đều là thân tín của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung nên không nghe quân lệnh. Lấy hơn vạn đại quân đồn trú mà không đối phó nổi, Triệu Dung tướng quân cũng chết trận đương tràng, mạt tướng vốn muốn chết trận sa trường báo ân triều đình nhưng nghĩ đến ân Túc công đề bạt lại sợ hai gã nghịch tặc Chu, Hoàng Phủ chỉ lộc vi mã (chỉ hươu bảo ngựa - tích cũ của Tần nhị thế và Triệu Cao), điên đảo trắng đen, cho nên nhẫn nhục trộm sống, suất lĩnh mấy trăm thân binh về Lạc Dương thông báo chân tướng cho Túc công, khẩn thỉnh Túc công trị mạt tướng về tội cầm binh vô năng."
Túc Thạc nghe vậy bật mạnh dậy, sửng sốt trong chốc lát rồi lại chậm rãi co người ngồi xuống, trong lúc nhất thời ánh mắt ngốc trệ ngây dại....
"Túc công! Túc công ngươi làm sao vậy?"
Thuần Vu Quỳnh thấy thế không khỏi lấy kinh hãi.
"Ách ~ "
Túc Thạc thở dài, con ngươi rốt cục chuyển động, tinh thần phục hồi trở lại.
Chợt, Túc Thạc lại đứng vụt lên, một cước đem Thuần Vu Quỳnh dậm xuống, chỉ vào lổ mũi mắng: "Hơn vạn tinh binh mà một trận bị diệt hết, ngươi là cái dạng tướng quân gì thế? Đây chính là bách chiến chi sư, quân tinh nhuệ nhất của Đế quốc Đại Hán, chính là lợi khí của đất nước, là trụ cột của triều đình, là căn bản của quốc gia. Ngươi có biết hay không! Ngay cả: mười mấy vạn thiết kỵ man di cũng chỉ một trận bị tiêu diệt, nhưng đến ngươi chỉ huy, thậm chí là thua trong tay mấy ngàn kỵ binh lưu khấu. Chẳng những là bại mà hơn nữa là toàn quân bị diệt, ngươi ngươi ngươi ngươi…, cái đồ vô dụng này không còn dùng được nữa rồi! Uổng cho ta đã coi trọng ngươi như thế".
Thuần Vu Quỳnh khóc nói: "Trong quân đều là thân tín của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, bọn họ bởi vì mạt tướng thay thế hai người đó mà ghi hận trong lòng. Lúc lâm chiến không tuân quân lệnh, do lòng quân ly tán nên đánh một trận mà bị diệt".
"Con mẹ nó, mi còn là Hán tử không!" Túc Thạc nhìn lên, tát Thuần Vu Quỳnh hơn mười cái rồi nghiến răng mắng. "Đừng tưởng rằng ta không biết mưu mô của ngươi! Ngươi không phải là sợ bị trị tội, đem toàn bộ tội lỗi hất lên người Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, không phải là muốn gỡ tội sao? Hừ hừ, ta hôm nay sẽ trị tội ngươi."
Túc Thạc đang bốc hỏa lên đầu mắng Thuần Vu Quỳnh thì một tên tiểu hoạn quan đột nhiên vội vã chạy vào bẩm báo nói: "Túc công công, Trương công công mời ngài qua phủ gặp nhau, có việc gấp cần thương lượng."
"Biết rồi" Túc Thạc không nhịn được phất phất tay chỉ vào lổ mũi Thuần Vu Quỳnh nói, "Ta quay về sẽ tính sổ với ngươi."
Nói xong. Túc Thạc phất ống tay áo bỏ đi.
Đưa mắt nhìn Túc Thạc giận dữ rời đi, Thuần Vu Quỳnh ba hồn bảy vía bay đi hết, chỉ cảm thấy tiền đồ mờ mịt, vắt hết óc mới nghĩ ra kế gỡ tội lại bị Túc Thạc nói ba câu vạch rõ. Ở lại Lạc Dương chỉ có thể có đường chết, lúc này không đi thì còn đợi khi nào? Nghĩ tới đây, Thuần Vu Quỳnh cuống quít bò dậy, thừa dịp trời còn tối bò ra ngoài cửa hoang mang mà chạy.
...
Chỗ ở của Trương Nhượng, Thập thường thị lại tề tụ trong mật thất. Kể từ khi đảng phái của Hà Tiến thất thế, phe đảng Thập thường thị hoàn toàn khống chế triều chánh, Hán Linh Đế ở trong cấm cung, cơ hồ là cắt đứt liên lạc, hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Cơ hồ toàn thành như con rối trong tay bọn họ. Trương Nhượng, Triệu Trung dựa vào sủng hạnh của Linh Đế, muốn làm gì thì làm. Đối với quan viên trong triều tiến hành một lần đại thanh tẩy, quan viên vốn ủng hộ phe đảng Hà Tiến không phải bị hạ ngục thì cũng bị biếm chức đuổi về quê, cho dù là tứ thế tam công Viên thị, thế lực cũng không lớn bằng lúc trước.
Viên Phùng, Viên Ngỗi mặc dù chưa bị định tội bỏ tù nhưng không ai không biết hai người đã mất đi sự ảnh hưởng đối với triều chánh.
Thập thường thị mặc dù đánh ngã phe đảng Hà Tiến nhưng áp lực của Tám trăm lưu khấu cũng toàn bộ đè lên vai bọn họ, đây chính là gánh nặng không nhỏ.
Trương Nhượng nhìn Túc Thạc hỏi: "Túc công, mới vừa nghe giáo úy canh cửa thành Ngũ Quỳnh tấu báo, Thuần Vu Quỳnh đã quay về Lạc Dương, có việc gì ư?"
Túc Thạc chán nản thở dài nói: "Thật sự là có việc."
"Thế à?" Trương Nhượng phấn chấn nói, "Thuần Vu Quỳnh công phá Hổ Lao nhanh như vậy, đã hồi sư về Lạc Dương rồi ư?"
Túc Thạc bi ai thở dài nói: "Trương công. Ngươi đánh giá quá cao năng lực của Thuần Vu Quỳnh rồi, hơn một vạn tinh nhuệ chi sư đã bỏ mạng ở Hổ Lao quan, Thuần Vu Quỳnh trở về nhưng đại quân nọ thì không có trở về."
"Cái gì!?" Không chỉ có Trương Nhượng mà ngay cả Triệu Trung, Cao Vọng, Quách Thắng đều cả kinh đứng bật dậy, thất thanh nói, "Hơn vạn đại quân toàn quân bị tiêu diệt"
Túc Thạc gượng nói: "Đúng vậy."
Trương Nhượng thoáng chốc cũng hít một hơi lãnh khí, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
...
Ở nơi vô tận sợ hãi và chờ đợi này, hai ngày đã trôi qua. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Sáng sớm ngày thứ ba, đông môn Lạc Dương.
Khắp nơi đều là đêm tối, một tên quan quân tiểu tốt há mồm ngáp ngáp từ sau thành bò lên, đem hồng anh thương trong tay kẹp vào nách, đưa tay cởi khố nhằm vào ụ thành bắt đầu đái, trong lúc đái còn không quên nhìn ra phía ngoài thành một cái, sau đó quay đầu tiếp tục thở ồ ồ.
Sau mấy hơi thở, âm thanh nước chảy liên tục không dứt đột nhiên dừng lại, tên tiểu tốt vừa quay đầu thoáng nhìn ra ngoài thành một cái thì trong mắt hắn không khỏi tràn đầy vẻ hoảng sợ. Tự hồ là thấy quỷ hoặc là huyễn tượng đáng sự chỉ có ở trong cơn ác mộng mới có thể nhìn thấy, tiểu tốt quay đầu lại thê lương tru lên.
"Người đâu, mau tới đây…"
Tên tiểu tốt hoảng sợ tru lên, thoáng chốc đã kinh động đám quan quân tướng sĩ đang ngủ trên tường thành, tiếng lầu bầu bất mãn thoáng chốc vang lên khắp nơi.
"Trời còn chưa sáng, gọi cái gì mà gọi?"
"Còn kêu nữa là lão tử đem đầ̀u của ngươi cắt xuống bây giờ."
"Quỷ gọi, quỷ gọi cái gì? Có tin lão tử một thương đâm chết ngươi hay không?"
"Kêu nữa! Kêu một lần nữa lão tử đem ngươi ném đi bây giờ."
Tên tiểu tốt vừa quay đầu lại nhìn ngoài thành, cả người tóc gáy đều dựng đứng lên, hồng anh thương vẫn kẹp trong nách nhưng tiểu gia hỏa kéo ra để đi tiểu thì vẫn để quên ở ngoài khố, quên cả thu vào. Phía trên hai hàm răng không ngừng run lên, ngay cả nói cũng trở nên không rõ ràng, run giọng nói: "Không không phải, là là cái gì đen đen...kia"
"Hác Tiểu Tam, con mẹ ngươi, có phải là đã nổi điên hay không? Mới sáng sớm thế này mà đã thấy quỷ ư, mẹ kiếp.
Một tên quan quân vóc người hùng tráng hùng hùng hổ hổ ngồi dậy đá hắn một cái. Ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua khu vực trống ngoài thành, sau đó như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt, nhưng một khắc sau, viên quan quân nọ cả kinh giật bắn người nhảy dựng lên, chỉ một thoáng, tiếng tru như sấm nổ vang dội trên đầu thành.
"Địch tấn công! Đứng lên. Con mẹ nó, đứng lên… "
Vừa nghe là địch tập kích. Đám quan quân vốn đang mơ màng buồn ngủ lập tức vùng dậy, hò hét loạn lên cầm binh khí vọt tới phía sau ụ thành, sau đó núp ở sau tường nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bầu trời phía đông thoáng đã hơi lộ ra ánh rạng nhưng tổng thể vẫn mờ mịt mênh mông, cảnh tượng khu vực hoang dã ngoài thành rõ ràng không còn gì phải tranh cãi.
Chỉ một thoáng. Trên thành lầu vang lên tiếng hít thanh khí.
Quân trận!
Quân trận nghiêm cẩn!
Nhưng là, đó là quân trận của các quân nhân đã bỏ mình!
Phía ngoài đông môn Lạc Dương, các cỗ thi thể được sắp hàng gọn gàng, từ tầm một tên bắn kéo xa đến chỗ thị lực khó có thể nhìn được đều đầy là thi thể, đông đúc, nằm ngay ngắn, san sát đều là thi thể. Không có ai biết thi thể này từ đâu mà đến, sao lại có xuất hiện ngoài thành Lạc Dương. Giờ khắc này, tất cả quân sĩ trên thành lầu từ chỗ sâu trong linh hồn đều cảm thấy không khỏi lạnh buốt.
Trong bầu không khí nghẹt thở đó, giáo úy canh cửa thành Ngũ Quỳnh nghe thấy cấp tốc chạy tới.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ. Vừng dương sáng đỏ vạn đạo hào quang chiếu rọi vào khu vực hoang dã trống trải ngoài thành Lạc Dương. Chiếu lên hàng hàng thi thể lạnh như băng nọ, Ngũ Quỳnh và quan quân trên thành lầu lúc này mới phát hiện ra đó là các thị thể bị thiêu cháy, có thi thể trên người chỉ còn sót lại khải giáp, qua điểm ấy có thể mơ hồ nói lên một điều những thi thể này trước đây từng là quan quân.
"Có người, kia có người sống!"
Một tên tiểu tốt mắt tinh hoảng sợ la lên. Thoáng chốc mọi người đều chú ý, vội vàng đem ánh mắt nhìn theo chỗ hắn chỉ. Quả nhiên….
Ở phía cuối cùng thi trận có một cây huyết sắc đại kỳ đang đón gió tung bay. Cây huyết sắc đại kỳ này đang nằm trong tay một gã đại hán trông như hung thần ác sát Bên cạnh gã đại hán bên này còn có một gã khác đồng dạng hung ác, trước mặt hai gã ác hán này là một thân ảnh trẻ tuổi hùng vĩ ngạo nghễ đứng đó.
Mã Dược hít sâu một hơi lãnh khí, giơ chân trái lên bước qua một cỗ thi thể lạnh như băng, đi lên phía trước một bước dài. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến phi phong (áo choàng) phía sau hắn bay lên phần phật, lộ ra bóng người đỏ sậm đón nhận ánh sáng mặt trời rực rỡ, cảnh tượng trông vô cùng thê diễm giống như huyết nhiễm.
"Xạo xạo"
Yên tĩnh, không khí tịch mịch khiến người ta nghẹt thở. Hơi hớm quỷ dị vô tận tràn ngập trong và ngoài thành lâu, chỉ có thanh âm cước bộ đạp trên cát phát ra tiếng xào xạo, ba đạo thân ảnh hùng vĩ cùng một cây huyết sắc đại kỳ nương theo sau, bước qua thi trận sắp hàng chỉnh tề, bước tới cửa thành Lạc Dương.
Trên thành lầu Lạc Dương, tất cả quan quân tướng sĩ đều nín thở, ngoài tiếng thở dốc thô trọng cùng với với thanh âm hít vào thì không còn thanh âm nào khác.
Đến trước cửa thành tầm một mũi tên bắn, Mã Dược dừng lại.
"Đông "
Ác hán Điển Vi cầm đại kỳ trong tay nọ nặng nề hướng trên mặt nện xuống, cột cờ cắm thật sâu vào mặt đất lạnh như băng, phát ra một âm thanh trầm buồn. Nhưng giống như một cái chùy nặng, nặng nề đập vào trái tim tất cả quan quân tướng sĩ thành trên lầu. Bọn họ đều là tân binh, chưa từng trải qua chiến trận nên sớm đã bị một màn ngoài thành làm cho sợ hãi tè ra quần.
"Trong vòng ba ngày phải hạ khí giới đầu hàng! Nếu không, các ngươi sẽ giống bọn họ" Mã Dược dùng một ngón tay chỉ đống thi thể trên mặt đất, miệng phun ra một câu, lạnh như băng "Bọn họ từng là dũng sĩ thiện chiến nhất đế quốc Đại Hán, nhưng hiện tại bọn họ chỉ là một cỗ thi thể lạnh như băng."
Bao gồm giáo úy canh cửa thành Ngũ Quỳnh, tất cả quan quân tướng sĩ thoáng chốc cụp mắt xuống, thanh âm như chém sắt chặt đinh nọ trực tiếp xuyên vào tai từng người. Khí tức âm lãnh từ thân hình người trẻ tuổi hùng vĩ nọ nhập vào cơ thể. Phía sau người trẻ tuổi nọ là hàng ngàn hàng vạn cỗ thi thể sắp hàng chỉnh tề, như tạo thành lời chú thích cho bối cảnh thê lương này.
Uy hiếp. Là uy hiếp trắng trợn!
Trong kinh kỳ, dưới chân hoàng thành bị tặc khấu uy hiếp trắng trợn như thế!
Xa xa, cách đó vài dặm trong ánh bình minh bàng bạc, Giả Hủ và tất cả quan quân tù binh, bao gồm cả phụ thân Đại tướng quân Hà Tiến là Hà Chân may mắn được nhìn thấy cảnh tượng vô tiền khoáng hậu như thế. Trong con ngươi Giả Hủ toát ra vẻ âm trầm chưa bao giờ có, một luông gió lạnh thổi qua, Giả Hủ nhịn không được co hai vai lại, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, không phải trên thân thể mà là trong tâm hồn.