Hướng Vãn Vãn tắm rửa xong chưa được bao lâu thì lại có tiếng gõ cửa.
Vốn tưởng Cận Tập Ngôn lại tới tìm, cô lười biếng dựa vào cửa lau tóc, nghĩ đến lúc trước Cận Tập Ngôn nói sẽ không dạy thêm cho cô trừ khi heo nái cũng biết trèo cây, vì vậy cô hài hước nói: “Anh thừa nhận anh là heo đi rồi em sẽ mở cửa cho anh.”
Tiếng gõ cửa lập tức dừng lại.
Sau một hồi im lặng.
Giọng nói của Mã Dao từ ngoài cửa truyền vào: “Không biết là mẹ thì có đủ tư cách để con phá lệ mở cửa hay không nhỉ?”
“…..”
Nụ cười trên mặt Hướng Vãn Vãn cứng đờ lại, thu lại khí thế, ngoan ngoãn mở cửa cho mẹ: “Mẹ ạ ~ Vừa rồi con không biết là mẹ tới, còn tưởng là Cận Tập Ngôn cơ.”
“Ồ?” Mã Dao nhướng mày liếc cô một cái, trong mắt mang theo tia trách cứ đi về phía sofa: “Bình thường con cũng bắt nạt Tập Ngôn như vậy?”
“Làm gì có chuyện đó ạ.” Hướng Vãn Vãn đi theo bà ngồi xuống: “Bình thường đều là anh ấy bắt nạt con, con chưa từng bắt nạt anh ấy đâu.”
“Ồ” Mã Dao gật đầu, nhưng vẻ mặt lại không có chút tin tưởng nào.
“Mẹ, mẹ đến bệnh viện làm gì thế ạ?” Hướng Vãn Vãn thay đổi chủ đề.
Không biết vì sao, mặc dù mẹ cô có vẻ bình thường, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy tâm trạng của bà có chút thất thường.
Ngay khi Hướng Vãn Vãn đang tự hỏi liệu có phải do cô sắp đính hôn nên mẹ không quen không, thì Mã Dao đã nói: “Sức khỏe của ông nội Cận đã tốt hơn rồi, mẹ đang làm thủ tục phục chức ở đó.”
“Phục chức? Mẹ, mẹ có phải muốn quay về bệnh viện làm việc không?” Hướng Vãn Vãn kinh ngạc nhìn mẹ, nhưng không bao lâu thì cô cau mày lại, như nghĩ tới gì đó, lo lắng nói: “Nhưng mà…..”
Mã Dao từng là trưởng khoa nội của bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố A, bà rất nổi tiếng, không chỉ có năng lực mà còn rất tốt bụng. Tất cả các bệnh nhân và đồng nghiệp đều yêu mến bà.
Nhưng kể từ khi Hướng Vãn Vãn học lớp 11, hành vi cờ bạc của Hướng Đại Vĩ càng trở nên mất kiểm soát. Mã Dao không cho ông ta tiền, ông ta liền ngày nào cũng đến bệnh viện bà làm để quậy phá, khiến Mã Dao phải xin tạm nghỉ việc để giải quyết chuyện này.
Ông nội Cận lúc đó cũng đang là bệnh nhân của bà, biết chuyện này và biết thêm bà phải nuôi con một mình, ông đã giúp bà một tay, đó là lý do vì sao Mã Dao làm việc trong nhà họ Cận.
Cận gia là một gia đình có quyền lực ở thành phố A, không dễ dàng để Hướng Đại Vĩ có thể đến gây sự. Ngoài ra ông nội Cận còn tìm người đi đánh ông ta, lúc đó Hướng Đại Vĩ mới thu liễm lại. Ngoài mặt thì không hề tìm hai mẹ con gây rắc rối nữa, cho đến khi căn nhà kia bị bán đi….
Sau đó, Mã Dao và Hướng Đại Vĩ ly hôn….Tuy rằng hai người đã ly hôn, nhưng với tính cách của Hướng Đại Vĩ, nếu ông ta biết bà quay lại làm ở bệnh viện, không ai biết được ông ta có thể làm ra chuyện gì.
Hướng Vãn Vãn càng nghĩ càng cau mày.
Biết con gái đang lo lắng gì, Mã Dao xoa đầu cô: “Vãn Vãn, Hướng Đại Vĩ phạm tội, bị bắt vào tù rồi.”
Bà nói chậm rãi, giọng nói có chút nhẹ nhõm và thêm chút bồi hồi.
Hướng Vãn Vãn sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Mã Dao, cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên môi bà, cô nắm lấy tay bà, đôi mắt đỏ hoe: “Vào tù?”
Mã Dao gật đầu, hốc mắt cũng dần đỏ ửng lên: “Ừm, ông trời cuối cùng cũng có mắt.”
“Tốt quá.” Hướng Vãn Vãn ôm chặt lấy bà, lặp lại: “Tốt quá rồi.”
Hai mẹ con đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm, không ai lên tiếng, ôm nhau thật lâu sau tâm tình mới dần ổn định lại.
Mã Dao buông Hướng Vãn Vãn ra: “Ngày mai là lễ đính hôn rồi.”
Hướng Vãn Vãn lau nước mắt, sau đó nghịch ngợm chớp mắt: “Đúng ạ. Mẹ không nỡ rời xa con đúng không?”
Mã Dao cười: “Ước mơ của con thành hiện thực rồi, mẹ không phải nên vui mừng cho con sao?”
“Cái gì ước mơ thành hiện thực ạ?”
“Con đừng tưởng mẹ không biết. Khi con đến Cận gia, ánh mắt con nhìn Tập Ngôn mẹ đã cảm thấy sai sai rồi. Mẹ còn có thể không biết sao, con ấy, từ nhỏ đã thích các anh đẹp trai, Tập Ngôn tính cách có hơi lạnh lùng, nhưng không ngờ vẫn bị con theo đuổi được.”
Hướng Vãn Vãn: “Con theo đuổi anh ấy?”
Mặc dù ngay từ đầu đúng là cô có ý đồ xấu đó với anh, nhưng sau đó, rõ ràng là Cận Tập Ngôn có ý đồ xấu với cô mà.
Mã Dao: “Đừng tưởng mẹ không biết, lúc đó con cả ngày đều quay xung quanh con trai nhà người ta.”
“….”
Hướng Vãn Vãn không nói nên lời.
Mã Dao thở dài: “Tập Ngôn là một chàng trai tốt, người nhà cậu ấy cũng rất tốt, sau này hai con phải sống với nhau vui vẻ hạnh phúc, như vậy mẹ cũng yên tâm.”
Hướng Vãn Vãn nhìn mẹ, không biết nói gì để xóa cái danh “nữ sắc lang” mà mẹ gán cho mình.
Lúc này, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa.
Mẹ đang ngồi đây, rất rõ ràng là ai đang bên ngoài kia gõ cửa. Hướng Vãn Vãn ngồi trên ghế sofa, không muốn ra mở cửa.
Mã Dao đẩy nhẹ vào chân cô: “Tập Ngôn đến tìm con đúng không? Sao còn chưa đi mở cửa đi.”
“Vâng.” Hướng Vãn Vãn đi đến cửa, nhẹ nhàng mở ra, và chỉ he hé một khoảng nhỏ.
Cận Tập Ngôn có lẽ không biết mẹ cô đang ở trong phòng. Theo sự hiểu biết của cô, sau những gì cô đã làm vừa rồi với anh, một khi cô mở cửa, người này nhất định sẽ không ngoan ngoãn để yên.
Có thể vừa bước vào ngay lập tức đè cô lên cửa hôn, bộc lộ ngay bản chất của cầm thú của mình.
Hướng Vãn Vãn đã lên kế hoạch để xóa tan ấn tượng “nữ sắc lang” mà cô để lại cho mẹ.
Cô cố ý không nhắc đến việc mẹ mình đang ở đây, thò đầu ra cửa, nói: “Em sắp đi ngủ rồi, anh tìm em có việc gì ạ?”
Cận Tập Ngôn không xông vào như cô tưởng tượng, giọng điệu còn rất dịu dàng và kiên nhẫn: “Vãn Vãn, anh muốn nói với em về lịch trình ngày mai, có tiện cho anh vào ngồi một chút không?”
Đây là lần cư xử lịch sự nhất của Cận Tập Ngôn kể từ khi hai người quen nhau. Hướng Vãn Vãn nhanh chóng đoán ra, người đàn ông này chắc chắn đã biết mẹ mình đang ở trong phòng rồi.
Cô càng không vui, ấn cửa muốn đóng sập lại: “Đã đến giờ đi ngủ rồi, anh mau về đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.”
Cận Tập Ngôn cụp mắt xuống, âm thanh có chút mất mát: “Được, đều nghe em.”
Hướng Vãn Vãn cảm thấy trong lòng rét lạnh, ngay khi cô chuẩn bị phản công thì đã bị ai đó gõ vào đầu.
Mã Dao không vui nhìn cô: “Con làm gì vậy? Tập Ngôn có chuyện muốn nói với con, sao lại không mở cửa cho cậu ấy vào?”
Hướng Vãn Vãn che đầu: “Mẹ, mặc dù ngày mai con với anh ấy đính hôn, nhưng mẹ không cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng một phòng sẽ không tốt sao?”
Bởi vì cửa chỉ hơi hé nhỏ, chỉ có Hướng Vãn Vãn đứng ở khe cửa mới có thể nhìn thấy Cận Tập Ngôn từ bên trong.
Khi cô vừa nói xong, Cận Tập Ngôn nhướng mày nhìn cô với vẻ không hài lòng, nhưng khi Mã Dao mở cửa ra, khuôn mặt anh lại biến thành tràn đầy sự tiếc nuối.
Hướng Vãn Vãn nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt anh, trong lòng cô rất ngạc nhiên, không phải người ta nói phụ nữ còn trở mặt nhanh hơn lật sách sao, cô thấy Cận Tập Ngôn cũng không thua kém phụ nữ đâu.
Mã Dao nhìn hai người họ, sau đó chuyển ánh mắt sang khuôn mặt Cận Tập Ngôn.
Hướng Vãn Vãn cũng nhìn theo, làm mặt quỷ với anh, không có âm thanh còn cực kỳ ngả ngớn nói với anh một câu: “Làm sao ~, xem anh có thể làm gì được em~~~”
Nhưng không ngờ rằng….
Mã Dao lại gõ vào đầu cô, nói với Cận Tập Ngôn: “Tập Ngôn, Vãn Vãn từ nhỏ đã thích trai đẹp, đặc biệt là đẹp trai như cháu. Cháu chú ý an toàn đấy, đừng chiều nó quá.”
Hướng Vãn Vãn nhìn bà đầy hoài nghi.
“Vâng ạ.”
Cận Tập Ngôn gật đầu và nhẹ nhàng đáp lời. Kết hợp với vẻ mặt hiện giờ của anh, chữ “Vâng” ngông cuồng ngày nào giờ có vẻ rất ngoan ngoãn và có chút không phù hợp lắm.
Điều này khiến Mã Dao đột nhiên nghĩ đến cảnh ba vô tình gặp phải khi thấy hai người này học thêm với nhau.
Cô con gái nhà mình thì cười toe toét như lưu manh còn cố tình bắt bẻ người ta, trong khi cậu thiếu gia lạnh lùng khi xưa lại rất kiên nhẫn để giảng cho cô nghe bài tập mà không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
Sau lần đó, ấn tượng trước đây của Mã Dao về Cận Tập Ngôn đã thay thế hoàn toàn bằng hình tượng ngoài lạnh trong nóng.
Bà lo lắng nói: “Nếu Vãn Vãn có bắt nạt con, con cứ nói với dì.”
Cận Tập Ngôn nhìn Hướng Vãn Vãn, sau đó hơi cúi đầu: “Vãn Vãn rất tốt, rất đáng yêu.”
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào hành động xứng đáng có thể đoạt giải Oscar của người đàn ông, không thể nào tìm được cách phản bác.
Khi cô còn đang bàng hoàng kinh ngạc, thì lại bị Mã Dao lườm một cái.
Con gái nhà mình có đức hạnh gì, Mã Dao hiểu rất rõ ràng.
Nhìn thì rất đáng yêu, nhưng thực ra lại rất nghịch ngợm, rất hay bắt nạt các bạn, từ nhỏ đến lớn chính là một hỗn thế ma vương. Cận Tập Ngôn trong mắt bà hoàn toàn là một chàng trai hiểu chuyện, chỉ là không biết cách biểu đạt cảm xúc mà thôi, nếu bị bắt nạt cũng sẽ không nói lời nào.
Mã Dao nghiêng người để Cận Tập Ngôn đi vào, sau đó định đi ra ngoài: “Hướng Vãn Vãn, đừng để mẹ nhìn thấy con bắt nạt Tập Ngôn nhé.”
Thấy khuỷu tay của mẹ hướng ra ngoài, Hướng Vãn Vãn bùng nổ: “Mẹ, ai nói con bắt nạt anh ấy? Con bị anh ấy bắt nạt thì có!”
“Tập Ngôn có thể bắt nạt được con sao?” Mã Dao không tin.
“Sao lại không thể chứ!” Chỉ là cái “bắt nạt” đó, cô không dám nói ra, Hướng Vãn Vãn lặp lại: “Dù sao thì cũng là anh ấy bắt nạt con.”
Cận Tập Ngôn không hề phản bác, gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn không bắt nạt cháu, đều là cháu bắt nạt cô ấy thôi.”
Anh nói với một vẻ mặt rất chân thành.
Sự tương phản giữa hai người ngày càng lớn, Mã Dao càng tin rằng con gái mình thường xuyên bắt nạt con trai người ta.
Thấy con gái đang khí thế bừng bừng, thậm chí Mã Dao còn cảm thấy, chuyện hai người đính hôn, có lẽ là do con gái mình mạnh mẽ ép buộc. Cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.
Đột nhiên cảm thấy không yên tâm, Mã Dao hỏi: “Tập Ngôn, chuyện đính hôn của con và Vãn Vãn có phải là vì nó quấn lấy ép buộc con không?”
Hướng Vãn Vãn: “?????”
Rõ ràng bọn họ đính hôn là vì Cận Tập Ngôn cưỡng ép dụ cô cô mà???
Chỉ là nhìn vẻ mặt của mẹ lúc này, Hướng Vãn Vãn biết dù cô có nói gì thì bà cũng không tin. Cô nhìn chằm chằm vào Cận Tập Ngôn với ánh mắt sắc bén, ra hiệu cho anh đừng có mà đi quá xa.
Trong mắt Mã Dao, ánh mắt này trở thành một sự đe dọa trắng trợn.
Mã Dao nhéo mặt cô, quay mặt cô sang một hướng khác.
Nhưng không ngờ, Cận Tập Ngôn đang lễ phép lịch sự đứng bên cạnh nhìn thấy động tác của bà, lập tức tiến lên đỡ đấy đầu của Hướng Vãn Vãn, ánh mắt đang dịu dàng lại đột nhiên trở nên không hài lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với Mã Dao:
“ Dì, từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng mong muốn bất cứ thứ gì, nhưng từ lúc gặp được Vãn Vãn, cô ấy đã trở thành một nửa tương lai mà cháu mong muốn phải có được. Đính hôn với Vãn Vãn là tâm nguyện duy nhất của cháu. Cháu sẽ đối tốt với cô ấy cả đời, nên dì đừng lo lắng, cứ yên tâm giao cô ấy cho cháu.”
Trên đời này, phàm là những chuyện hứa hẹn cả đời, thì hầu hết đều sẽ phai nhạt theo thời gian.
Lời nói của Cận Tập Ngôn rất đơn giản, nhưng lại khiến Mã Dao rất kinh ngạc.
Nếu lời này từ miệng người khác nói ra, bà có thể không tin. Nhưng những lời này phát ra từ miệng Cận Tập Ngôn, thì bà lại tin tưởng chàng trai trước mặt này sẽ đối xử tốt với con gái mình.
Bà nhất thời không biết nên nói gì, xoa cái đầu đang mơ màng của con gái: “Hai đứa cứ từ từ nói chuyện, nghỉ ngơi sớm chút nhé, bận rộn cả ngày nay mẹ cũng mệt rồi, mẹ về ngủ trước đây.”
Sau khi Mã Dao rời đi, Hướng Vãn Vãn vẫn đang đắm chìm trong lời nói của Cận Tập Ngôn.
Đây là lần đầu tiên cô được nghe lời bày tỏ nghiêm túc như vậy của anh, cô ngây người nhìn, thậm chí không phát hiện sau khi Mã Dao rời đi, người đàn ông này đã đóng cửa phòng ngủ lại, không chỉ khóa cửa, còn khóa một cái khóa mà từ bên ngoài cũng không mở được.
Đến khi cô ý thức lại thì đã bị Cận Tập Ngôn dẫn đến ngồi trên sofa.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhàn nhạt nhưng không giấu được vẻ kích động: “Chơi vui không?”
Hướng Vãn Vãn: “…..”
Cô đã quên mất những gì vừa rồi cô đã làm với anh.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, vị cứu tinh duy nhất cũng đã rời đi, Hướng Vãn Vãn hoàn hồn lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Ánh mắt cô không tự chủ được quét qua eo anh, điều cô nhớ sâu sắc nhất chính là……lúc cô lừa anh rời đi…..vật n@m tính phía dưới vẫn đang bừng bừng khí thế.
Người đàn ông lúc này trông rất bình tĩnh. Chính là sự bình tĩnh trước cơn giông bão.
Hướng Vãn Vãn không thể không nuốt nước bọt.
Cận Tập Ngôn luồn ngón tay qua dây áo ngủ của cô: “Bộ quần áo này rất vừa vặn với em.”
Hướng Vãn Vãn nắm lấy chặt lấy tay anh, tâng bốc: “Chính là anh trai có mắt nhìn tốt.”
“Ừm.” Đôi mặt đang rũ xuống của người đàn ông khẽ nâng lên, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt vốn trong sáng giờ đang tối sầm lại, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Chỉ là không biết chất lượng như thế nào.”
Chuông báo động trong đầu cô vang lên, Hướng Vãn Vãn lắp bắp: “Chất lượng….tất nhiên là chất lượng cũng rất tốt.”
“Thật sao?” Cận Tập Ngôn nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, ngón trỏ quấn quanh thắt lưng dài hai bên của bộ đồ ngủ, ánh mắt âm trầm nhìn cô: “Chất lượng tốt hay không thì phải thử mới biết. Em cảm thấy có đúng không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Vãn Vãn: “…..”
Cận Tập Ngôn: “Sẽ không bùng nổ trong im lặng, mà anh sẽ bi3n thái trong im lặng.”