“Anh mua mà, không…không cần thử cũng biết chất lượng tốt.” Hướng Vãn Vãn cẩn thận nắm lấy tay anh, cầm tay đang để trên thắt lưng váy mình xuống, trực quan đo khoảng cách giữa cô và cửa phòng ngủ. Cuối cùng, cô rướn người về phía trước và nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Cận Tập Ngôn cũng để cô hôn mình, nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Thấy anh không phản ứng lại, Hướng Vãn Vãn ủy khuất buông ra, bĩu môi: “Anh trai, anh không thích hôn em sao? Sao còn không nhắm mắt lại?”
“Em thích?”
“Đương nhiên là thích rồi, em thích nhất luôn.”
“Anh nhớ rồi.” Cận Tập Ngôn nghiêm túc nhìn cô một cái, nhắm mắt lại.
Hàng mi cong và dài khẽ rung rung, nhìn rất mê hoặc.
Hướng Vãn Vãn không nhịn được liền muốn hôn anh.
Chỉ là lý trí nói cho cô biết, ánh mắt cuối cùng anh nhìn cô lúc nãy, chính là mang hàm ý xác định “hôm nay em tới số rồi đấy.”
Hít sâu một hơi, Hướng Vãn Vãn nhẹ nhàng đứng dậy, vừa bước chân ra khỏi ghế sofa, liền chạy nhanh về phía cửa phòng ngủ.
Đáng tiếc, vừa mới chạy tới cửa, liền bị một bàn tay đè chặt lại.
Người đàn ông ghé sát vào tai cô: “Loại chuyện này, em thích làm ở cửa sao?”
Hơi thở ấm áp xâm nhập vào tai, nhưng Hướng Vãn Vãn rét lạnh, quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông từ từ đè cô xuống, vẻ mặt thoải mái, giống như mèo vờn chuột, không vội ăn thịt mà trước tiên khiêu khích thần kinh của chuột.
Cùng với câu nói không phải tiếng người kia nữa.
Hướng Vãn Vãn hèn rồi.
Cô xoay người ôm lấy eo CTM như một con mèo nhỏ, dụi mặt vào ngực anh, nũng nịu nói:”Anh ơi, chân em vẫn còn mềm, không thích hợp để làm tiếp.”
“Chân mềm?” Cận Tập Ngôn nhìn xuống chân cô.
“Vâng, chân vẫn mềm.” Hướng Vãn Vãn gật đầu, nghiêm túc nói.
“ Lễ đính hôn ngày mai đối với em rất quan trọng, em muốn biểu hiện thật tốt. Nếu chân mềm rồi nhất định sẽ ảnh hưởng tới biểu hiện ngày mai, hay là anh trai về phòng trước đi? Em buồn ngủ rồi.”
Dứt lời, cô lại nói: “Một giấc ngủ ngon thì ngày mai sẽ có một tinh thần tốt, ngày mai sẽ cùng anh trai trải qua một lễ đính hôn tuyệt vời.”
Hướng Vãn Vãn trong lòng đã âm thầm tính toán, dù sao đính hôn cũng là chuyện mà Cận Tập Ngôn tâm tâm niệm niệm, thậm chí vì vậy mà còn tính kế cô, vậy nên chắc bản thân anh cũng hy vọng nó diễn ra một cách hoàn hảo.
Cô cảm thấy nếu lấy điều này làm cái cớ, Cận Tập Ngôn sẽ tha thứ cho hành vi vừa rồi của mình.
Nhưng không ngờ được, người đàn ông đã ôm lấy cả người cô nhấc dậy, quấn hai chân cô vòng qua eo anh, đặt cô ngồi lên chiếc tủ nhỏ cạnh cửa.
Chiều cao của chiếc tủ vừa vặn ngang thắt lưng người đàn ông. Hướng Vãn Vãn đột nhiên bị nhấc lên, có chút choáng váng, hai chân quấn lấy chặt hơn.
Bàn tay rảnh rỗi của anh nhẹ nhàng trượt từ dưới chân cô lên tới eo.
Vẻ mặt bình thản.
Hướng Vãn Vãn: “Anh….anh, anh cảm thấy thế nào? Lời em nói rất có lý đúng không?”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn đặt tay lên thắt lưng cô.
Vào thời điểm nhạy cảm này, Hướng Vãn Vãn rất nhạy cảm với những thứ có thể dùng để trói buộc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cứng đờ lại vì sợ hãi.
Cô cảm thấy người đàn ông này đang kéo dài thời gian.
Cô đưa tay giật lấy thắt lưng, giấu ra sau lưng, muốn tránh cho anh nhìn thấy thì sẽ nghĩ bậy.
Ngay khi cô giấu chiếc thắt lưng đi, cô đã bị một đôi tay lo lớn tóm lấy.
Cận Tập Ngôn: “Em nói rất có lý.”
Hướng Vãn Vãn tâng bốc: “Vẫn là anh trai hiểu lí lẽ.”
Cô vừa dứt lời thì “Xoẹt—-”, tiếng vải bị xé rách.
Hai tay phía sau cô được trói lại bằng mảnh quần áo bị xé.
Cận Tập Ngôn ngước mắt lên, lộ ra đôi mắt sâu âm trầm.
Hướng Vãn Vãn sợ đến mức lắp bắp: “Anh trai….anh không phải……cảm thấy lời nói của em có lý sao? Nếu có lý thì anh về phòng ngủ đi, em cũng buồn ngủ rồi.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, đừng lo cho anh.”
“….”
Hướng Vãn Vãn kinh hoàng nhìn anh.
Vì vậy, để cô nghỉ ngơi, không cần lo cho anh là có ý gì???
Không phải là những gì mà cô đang nghĩ chứ???
Trước khi Hướng Vãn Vãn có thể hiểu tại sao, thì một cơn đau ập đến khiến cô thở hổn hển.
Không nói lời nào liền cắn một cái vào vai anh.
Người nào đó dường như không cảm thấy đau, động tác chuyển động kịch liệt của anh vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong phòng ngủ tối tăm, hai người quấn lấy nhau, những tiếng r3n rỉ nũng nịu xin tha của người phụ nữ kết hợp với tiếng thở dồn dập của người đàn ông khiến người khác không khỏi đỏ mặt.
Từ cửa phòng đến ghế sofa, từ sofa đến ban công, cuối cùng là lăn đến giường.
Một đêm này, Hướng Vãn Vãn đã trải nghiệm sâu sắc cuộc sống hạnh phúc khi tận hưởng cả quá trình mà không cần động tay động chân, vì hạnh phúc đến mức cô không biết mình đã ngất đi từ lúc nào.
Trước khi ngất đi, cô chỉ có một suy nghĩ.
Cầm thú chính là không dễ trêu chọc vào.
Và cô sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nên gột rửa tâm hồn để trở thành người tốt thôi.
*
Sáng hôm sau, Hướng Vãn Vãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô bực mình muốn lật người nhưng không thể động đậy.
Cận Tập Ngôn đang ôm chặt cô vào lòng, điện thoại cũng không ngừng kêu, anh nhắm mắt cũng không có ý định mở ra, cũng không có ý định trả lời điện thoại.
Toàn thân đau nhức, mà cô vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng tiếng chuông điện thoại thì vẫn reo liên hồi bên tai.
Hướng Vãn Vãn theo bản năng với tay lấy điện thoại và ấn nghe.
Thâm âm của cô khàn khàn vì túng dục quá độ: “Alo…”
Khi cô vừa dứt lời, lập tức có một giọng nói liên thanh vang lên từ đầu bên kia: “Tập Ngôn! Con đi đâu rồi? Khách khứa đã đến khách sạn hết rồi, sao con và Vãn Vãn còn chưa…..”
Trần Mỹ Tâm chưa kịp nói hết câu, bà chợt nhận ra giọng nói mình vừa nghe được trên điện thoại là một giọng nữ, vẫn còn mang theo chút mơ màng.
Bà sững sờ lấy điện thoại từ bên tai đưa ra trước mặt, tên người gọi cho thấy rõ ràng là đứa con trai nhỏ của bà mà….
Trần Mỹ Tâm vốn đang lo lắng vì hai người vẫn chưa đến, vì vậy bà đột nhiên nở một nụ cười kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi đầu bên kia: “Vãn Vãn?”
Hướng Vãn Vãn sững sờ, cô chỉ biết dường như có ai đang gọi mình, giọng nói đó giống như mẹ của Cận Tập Ngôn, cô thì thầm: “Dì ạ.”
“Đã bảo đừng gọi là dì nữa mà!” Trái ngược với sự háo hức vừa rồi, Trần Mỹ Tâm nói với giọng điệu ân cần, như thể hai người họ đến muộn chút nữa cũng không sao: “Mệt đúng không con? Con với Tập Ngôn cứ nghỉ ngơi thêm đi! Không cần vội vàng, có mẹ ở đây, trấn an khách khứa là chuyện nhỏ thôi!” Bà vừa nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Không còn tiếng chuông làm ồn nữa, Hướng Vãn Vãn cầm điện thoại và dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Đang định đánh cờ với Chu Công thì cô chợt nhớ ra điều gì đó, mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Điện thoại này không phải của cô.
Chữ được hiển thị trên cuộc gọi gần nhất – Mẹ.
Hướng Vãn Vãn: “…”
Hồi tưởng lại cuộc điện thoại vừa rồi, rõ ràng là mẹ anh đã hiểu nhầm điều gì đó rồi.
Không còn tâm trạng muốn ngủ nữa, Hướng Vãn Vãn trở mình và muốn ngồi dậy khỏi giường, nhưng bị người bên cạnh ôm chặt đến không động đậy được gì.
Ngay cả sau khi nghe thấy chuông điện thoại reo và cô trả lời điện thoại, Cận Tập Ngôn vẫn nhắm nghiền mắt ngủ một giấc sâu.
Hướng Vãn Vãn nhìn anh chằm chằm.
Nếu không phải tại anh, cô sẽ không vô tình nghe nhầm điện thoại, mẹ anh cũng sẽ không hiểu nhầm hai người.
Nghĩ đến đây, Hướng Vãn Vãn không nhịn được đá anh một cái. Người đàn ông bị đá cau mày lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khó chịu khi bị làm phiền, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt hầm hừ tức giận của Hướng Vãn Vãn thì ánh mắt liền biến thành dịu dàng ấm áp.
Cận Tập Ngôn ôm chặt lấy cô, hai người trong chớp mắt dính sát vào nhau không kẽ hở.
Giọng anh đầy sự ngái ngủ: “Sao em không ngủ thêm lát nữa?”
Hướng Vãn Vãn chế giễu: “Chất lượng giấc ngủ của anh tốt thật đấy.”
Sự không hài lòng này đến từ đâu cũng không giải thích được.
Cận Tập Ngôn theo bản năng muốn lấy lòng cô, liền cọ môi vào mặt cô: “Không phải tối qua quá vất vả sao.”
Buổi sáng là khoảng thời gian tương đối nhạy cảm với đàn ông.
Hai người đột nhiên ôm nhau thân mật, nhìn khuôn mặt cô, sự tự chủ yếu ớt của anh lại càng trở nên tan rã.
Vừa dứt lời, môi anh liền hướng về phía môi cô hôn xuống.
Tay chân Hướng Vãn Vãn đều đang bị hạn chế không thể động đậy, cảm thấy bầu không khí lại xoay chuyển theo một hướng ngày càng ái muội, cô liền đẩy mạnh anh ra, ngồi bật dậy ném điện thoại di động ra trước mặt anh: “Đều tại anh.”
“Hửm?” Cận Tập Ngôn tiện tay ném điện thoại đi, nó liền lăn xuống gầm giường, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai.
Ánh mắt anh rơi vào những vết dâu tây đỏ thẫm trên làn da trắng nõn của cô gái nhỏ, do động tác ngồi dậy lộ ra ngoài chăn càng trở nên đặc biệt hút mắt. Ánh mắt anh dần trở nên tối sầm lại, anh kéo cô lại gần: “Anh làm sao?”
Hướng Vãn Vãn: “Mẹ anh gọi điện tới.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn hững hờ đáp lại, ngón tay nhẹ nhàng x0a nắn vòng eo nhỏ của cô, ánh mắt ngày càng âm trầm hơn.
Thấy anh lại sắp hóa sói rồi, Hướng Vãn Vãn liền hất tay anh ra, vì xấu hổ nên cô tát anh một cái rất mạnh, cả phòng ngủ vang lên tiếng tát.
Động tác của người đàn ông dừng lại, bị cô đột nhiên tức giận có chút khó hiểu: “Em sao vậy?”
“Mẹ anh gọi đến, em nghe rồi.” Hướng Vãn Vãn trừng mắt nhìn anh.
“Mẹ anh chắc chắn là đã hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm?” Cận Tập Ngôn nghi ngờ nhìn cô, sau đó nhéo má cô: “Gọi mẹ!”
Hướng Vãn Vãn kéo chăn ra và quấn quanh người: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Đây cũng là việc nghiêm túc.” Cận Tập Ngôn thất vọng liếc nhìn cảnh xuân sắc bị chăn che lại: “Hôm nay chúng ta đính hôn rồi, sau này đừng nói cái gì cũng “mẹ anh” nữa.”
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mẹ vừa gọi điện thoại tới hỏi chúng ta đang ở đâu. Mà anh còn đang ngủ rất ngon nữa đấy.”
Hướng Vãn Vãn trên mặt lộ vẻ tức giận, anh nghĩ mẹ đã nói gì đó mới khiến cô tức giận như vậy, nên anh nghiêm túc hỏi: “Mẹ đã nói cái gì?”
Hướng Vãn Vãn: “Mẹ hiểu nhầm chúng ta.”
Cận Tập Ngôn: “Hiểu nhầm cái gì?”
Giữa hai ch@n còn đang đau nhức chứng tỏ tối qua hai người đã kịch liệt như thế nào, Hướng Vãn Vãn trợn mắt nhìn anh, lúc sau mới nói tiếp: “Em nghe điện thoại của anh, mẹ cho rằng em và anh đã xảy ra chuyện gì đó. Hôm nay là ngày đính hôn rồi mà lúc này vẫn còn ở trên giường, mẹ nhất định sẽ cảm thấy em là hồ ly tinh.”
“Vậy chúng ta đã làm gì mà hiểu nhầm?” Cận Tập Ngôn nhướng mày: “Hồ ly tinh cũng không sai. Nhưng mà, là do anh biểu hiện không đủ tốt nên em mới không muốn thừa nhận?”
Vẻ mặt người đàn ông có vẻ nếu như cô dám gật đầu, nhất định sẽ khiến cô không xuống nổi giường. Hướng Vãn Vãn cảm thấy nói chuyện với anh như đàn gảy tai trâu vậy, không có điểm chung nào cả,
Cô không nói nên lời nên ném chăn lên đầu anh, quay người chạy vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng chạy trốn mất dạng của cô, Cận Tập Ngôn nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ mình.
Trần Mỹ Tâm: “Con trai à, sao thế? Không phải là để cho hai đứa nghỉ ngơi tiếp sao?”
Cận Tập Ngôn: “Mẹ vừa gọi điện thoại tới nói chuyện này?”
Trần Mỹ Tâm: “Đúng rồi, Vãn Vãn nhận điện thoại, mẹ nghe giọng con bé….”
Giọng nói đầu dây bên kia trở nên nhỏ lại, nhưng bà vẫn không nén được hưng phấn, Trần Mỹ Tâm hóng hớt nói: “Con trai, từ qua đến nay hai đứa vẫn luôn ngủ cùng nhau?”
Cận Tập Ngôn liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, rõ ràng vừa rồi mẹ nhất định đã nói cái gì đó, mới khiến cô gái nhỏ xấu hổ.
“Vâng.”
Trần Mỹ Tâm thở dài: “Con trai, con thật tuyệt vời!”
“Mẹ.” Nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm, Cận Tập Ngôn mím môi: “Cô ấy da mặt mỏng, mẹ bình thường lại chút.”
Cận Tập Ngôn nói xong liền cúp điện thoại.
Không biết Trần Mỹ Tâm đã bị con trai cúp điện thoại bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này bà không hề tức giận thậm chí còn rất vui vẻ quay người đi về phía sảnh khách sạn, tiếp đón nồng nhiệt những vị khách đến dự tiệc đính hôn.
Hướng Vãn Vãn vừa tắm xong, khoác áo choàng lắm lên thì có tiếng gõ cửa.
Cận Tập Ngôn: “Vợ ơi, điện thoại.”
Nghe thấy cách xưng hô của anh, Hướng Vãn Vãn đỏ bừng mặt, kéo cửa ra.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần, nửa thân trên vẫn để trần, uể oải dựa vào cửa phòng tắm, trông rất khêu gợi.
Đối với nhan sắc của anh, Hướng Vãn Vãn vừa nhìn là không chống đỡ được, vì vậy cô đã nhanh tay giật chiếc điện thoại trên tay anh, đóng sầm cửa lại.
Nhìn người gọi đến là Tần Thư, cô cảm thấy có chút kỳ quái. Hai người sau khi tốt nghiệp xong vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, nhưng mỗi lần gọi đều là buổi tối.
Bình thường vào lúc này, cô và Tần Thư đều đang lên lớp nên sẽ không gọi điện cho nhau.
Điều kiện để cô đồng ý đính hôn chính là làm một buổi lễ kín đáo một chút, trừ người nhà biết thì cô cũng không nói với ai.
Cô ấn nghe với tràn đầy nghi ngờ, Hướng Vãn Vãn còn chưa có thời gian để hỏi cô ấy gọi tới làm gì.
Thì đã truyền tới âm thanh trách móc của Tần Thư.
“Mình nói này Vãn Vãn, tham gia lễ đính hôn của cậu cũng thật không dễ dàng gì nha! Bà đây đã tới hai tiếng rồi mà toàn được mẹ chồng của cậu tiếp đãi, đến một góc áo của cậu cũng không nhìn thấy!”
Hướng Vãn Vãn sửng sốt: “Cái gì? Làm sao cậu biết mình đính hôn?”
Tần Thư có chút kích động: “ Này Hướng Vãn Vãn, cậu nói như vậy là không hề có ý định thông báo cho mình biết cậu đính hôn sao?”
“Chỉ là hai nhà ăn cơm uống rượu với nhau thôi mà. Nói cho cậu biết để làm gì?”
“Hai nhà ăn cơm uống rượu với nhau?” Tần Thư liếc nhìn đám đông chật ních người ở khách sạn lớn nhất thành phố A, không thể tin được nói: “Chắc là cậu không biết nhỉ? Anh chàng đẹp trai nhà cậu hôm qua đã mời tất cả học sinh lớp 12 chúng ta, đến cả thầy cô giáo cũng không sót một ai.”
Hướng Vãn Vãn kinh ngạc: “Cái gì??!!”
Tần Thư ở đầu dây bên kia rõ ràng nói: “Khó trách hôm qua lúc mời chúng mình còn đặc biệt dặn dò không được gửi tin nhắn, không được gọi điện quấy rầy cậu. Thì ra là muốn tạo bất ngờ cho cậu nha.”
“….”