Tửu lượng của Tư Niệm nói tốt cũng không tốt, nói không tốt thì lại tốt hơn Nguyễn Huỳnh một chút.
Trong phòng bao đã uống mấy ly, khi đến quầy bar lại gọi thêm hai ly uống hết, lúc cô muốn gọi ly thứ ba, người vẫn luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Cho cô ấy một ly nước lọc.”
Tư Niệm: “...”
Cô hơi ghét bỏ nhìn Chu Hạc Thư một cái: “Giáo sư Chu, nước lọc thì ở nhà tôi cũng có thể uống được.”
Mí mắt của Chu Hạc Thư đều không động đậy, anh lạnh nhạt nói: “Lục Ngộ An nói đêm nay bạn gái cậu ấy không rảnh quan tâm đến cô, bảo tôi trông chừng cô một chút.”
Nghe thấy lời này, Tư Niệm nghi hoặc nhìn anh: “Anh nghe lời bác sĩ Lục đến thế à?”
Chu Hạc Thư: “Cậu ta là bác sĩ.”
Trong phút chốc này, Tư Niệm không hiểu ý tứ sâu xa khi Chu Hạc Thư nói Lục Ngộ An là bác sĩ. Cô chậm rãi ồ một tiếng: “Anh ta gọi anh là anh đến ngay à?”
Chu Hạc Thư: “Cậu ta nợ tôi một ân huệ.”
Tư Niệm nghẹn lời, hoang mang nói: “Không phải các anh là bạn bè sao?”
“Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.” Chu Hạc Thư ngước mắt nhìn cô: “Nghe nói tới chưa?”
Tư Niệm không muốn nói chuyện nữa.
Bartender đẩy nước lọc đến trước mặt Tư Niệm, Tư Niệm không thể không nhận, nói lời cảm ơn.
Uống nhiều rượu quả thật dạ dày không thoải mái lắm, cô bưng nước ấm, không nhìn Chu Hạc Thư nữa, nhẹ nhàng uống gần nửa ly. Uống xong được một lúc, cô cảm thấy cả cơ thể đều dễ chịu hơn một chút.
Yên tĩnh nghe thêm hai bài nữa, Tư Niệm nhận được tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi tới, nói cô ấy và Lục Ngộ An đi trước, bảo cô về nhà sớm.
Tư Niệm rũ mắt, trả lời cô ấy: “Được, cậu và bác sĩ Lục cố gắng trải qua thế giới hai người đi.”
Nguyễn Huỳnh: “Không thành vấn đề.”
Trả lời tin nhắn xong, Tư Niệm nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hạc Thư: “Giáo sư Chu.”
Chu Hạc Thư rũ mắt, lông mi dài cong lên cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của cô, cô nhìn vào nó, có chút không nỡ dời đi: “Cái gì?” Anh mở miệng, giọng nói rất thấp, không có cảm xúc quá đặc biệt.
Tư Niệm nhìn mắt anh, lời nói đến khóe miệng bỗng nhiên không thành câu.
Cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Cuối tuần anh có phải đi dạy không?”
“...”
Chu Hạc Thư liếc cô một cái: “Bây giờ hẳn là bộ giáo dục cũng không cho phép học sinh cấp cấp học bù vào cuối tuần đâu nhỉ?”
Tư Niệm nghẹn họng, hậm hực nói: “Hình như vậy.”
Chu Hạc Thư nhìn vẻ mặt khó xử của cô, anh im lặng nhếch môi ở nơi Tư Niệm không nhìn thấy.
Hai người một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Qua một lúc nữa, Chu Hạc Thư chủ động nói: “Đi chưa?”
Tư Niệm hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn đưa tôi về à?”
Sắc mặt Chu Hạc Thư nhàn nhạt, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế chân cao, giọng diệu lạnh nhạt: “Đám người Lục Ngộ An đi rồi.”
Đưa Tư Niệm về là nhiệm vụ bọn họ giao cho anh.
Tư Niệm ồ một tiếng, có chút phiền muộn: “Anh thật sự nghe lời bác sĩ Lục đến quá đáng.”
Nghe vậy, Chu Hạc Thư ngước mắt lên, không tiếp lời.
Ánh trăng trong sáng, bóng đêm nồng đậm.
Đi ra khỏi quán bar ồn ào náo động, Tư Niệm và Chu Hạc Thư đi trên con đường không có bóng người. Giờ cao điểm qua đi, lúc này trên đường ít xe ít người, một cơn gió thổi tới cũng lạnh lẽo.
Tư Niệm khép áo khoác vừa mới mặc vào, bao bọc bản thân mình cực kỳ chặt chẽ.
Khóe mắt Chu Hạc Thư liếc qua, anh bình tĩnh đi đến vị trí đầu gió, có chút ít còn hơn không, thay cô cản gió.
Úc Đình Quân có sắp xếp tài xế đưa bọn họ về, Chu Hạc Thư đưa chìa khóa xe cho tài xế trước, hỏi Tư Niệm một câu: “Ngày mai để người của quán bar đưa xe của cô về nhé?”
Tư Niệm không có ý kiến.
Ngồi vào hàng ghế sau, Tư Niệm giả vờ tự nhiên mà nhìn một vòng.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe của Chu Hạc Thư, cô biết anh lái xe gì, không đắt nhưng cũng không rẻ, kiểu màu đen lạnh lùng, có chút giống với tính cách của anh.
Giống như vậy, trong xe cũng không có bất cứ trang trí dư thừa nào chỉ là chỗ đầu quạt phía trước ghế phụ có cài một con rối nhỏ rất đáng yêu.
Tư Niệm uống rượu không nhiều, nhìn một vòng thì đầu hơi choáng.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói nhiều với Chu Hạc Thư.
Cho đến trước mắt, thật ra cô vẫn chưa tìm được chỗ đột phá trong cuộc nói chuyện bình thường với Chu Hạc Thư, rất nhiều lý do mà cô nghĩ ra đều sẽ bị Chu Hạc Thư làm nghẹn lại một cách khó hiểu.
Tài xế lái xe rất ổn định, trong lúc không thể nhận thấy, Tư Niệm đã ngủ thiếp đi.
Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Chu Hạc Thư nghiêng đầu, ánh mắt của anh dừng lại, rơi trên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.
Bỗng dưng, phía trước có chiếc xe điện chợt lao thẳng qua, tài xế thắng gấp.
Tư Niệm nhíu mày, không bị đánh thức.
Chu Hạc Như nhíu mày, ngước mắt nhìn tài xế qua gương chiếu hậu, lạnh giọng nói: “Lái chậm một chút.”
“...”
-
Tư Niệm ngủ một giấc này đến khi tới cửa tiểu khu mới dậy.
Lúc cô mở mắt ra, Chu Hạc Thư vẫn ngồi bên cạnh, cúi mặt xuống xem điện thoại. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Hạc Thư đã nói: “Dậy rồi à.”
Tư Niệm: “... Ừm.”
Cô dụi mắt, có chút ngại ngùng: “Có phải tôi ngủ rất lâu không.”
Chu Hạc Thư nhìn thời gian trên điện thoại, nhạt giọng nói: “Không lâu, nửa tiếng thôi.”
“...”
Tư Niệm nghẹn lời, thật lòng cảm thấy, chỉ cần Chu Hạc Thư nói nửa câu đầu là được, nửa câu sau anh thật sự không cần phải bổ sung.
Oán thầm vài câu trong lòng, Tư Niệm mặt dày nói: “Ồ, vậy thì làm chậm trễ thời gian của giáo sư Chu rồi.”
Chu Hạc Thư liếc nhìn cô một cái rồi đẩy cửa xe đi ra.
Tư Niệm mờ mịt, cũng vội vàng xuống xe.
Bên ngoài là gió lạnh thấu xương, đêm khuya có vẻ nặng nề, thật sự có chút lạnh.
Tư Niệm hắt hơi, Chu Hạc Thư đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Tôi vốn dĩ cũng không say.” Tư Niệm mạnh miệng nói.
Chu Hạc Thư: “Vậy là tốt rồi.”
Anh quan sát vẻ mặt Tư Niệm, bảo đảm ánh mắt cô rõ ràng, trông cũng không giống như chếnh choáng, giọng nói mát lạnh: “Về đi.”
Tư Niệm: “...”
Về đến nhà, Tư Niệm vốn muốn tìm mấy người Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời, phàn nàn với bọn họ về việc Chu Hạc Thư không đủ phong độ ga lăng, cũng không đưa cô tới cổng nhà rồi hẵng đi.
Nhưng nghĩ đến quá nửa đêm, người ta có đôi có cặp, cô lại nhịn.
Đa số thời điểm, bóng đèn cũng phải có ánh mắt và sự thông minh thì mới khiến người ta thích được.
Hôm sau, lúc Tư Niệm phàn nàn với hai người, hai người đều bày tỏ sự tán thành đối với cách làm của Chu Hạc hư.
Nguyễn Huỳnh nói cho Tư Niệm biết: “Giáo sư Chu có thể đưa cậu đến cửa tiểu khu, lại không đánh thức cậu dậy xuống xe đã là rất phong độ ga lăng rồi.”
Tư Niệm: “Đâu có.”
Cô nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Lúc đó chẳng lẽ bác sĩ Lục cũng làm vậy với cậu à?”
“...” Nguyễn Huỳnh chớp mắt, đang muốn nói chuyện thì Khương Thanh Thời nói trúng một câu: “Tình huống của hai người các cậu không giống nhau, bác sĩ Lục và Huỳnh Huỳnh thì bác sĩ Lục là người theo đuổi, chắc chắn anh ấy muốn có thêm thời gian ở cùng với Huỳnh Huỳnh, nhưng cậu và giáo sư Chu không phải là cậu muốn theo đuổi người ta sao?”
Khương Thanh Thời cực kỳ thành khẩn: “Sao cậu còn trông cậy vào việc giáo sư Chu chủ động vậy?”
Nghe xong lời này, Tư Niêm nhụt chí kêu lên: “Đáng ghét, sao theo đuổi người khác lại khó như vậy chứ.”
Nguyễn Huỳnh buồn cười: “Làm sao, muốn đánh trống lui quân rồi hả?”
“Sao có thể chứ.” Tư Niệm khẽ hừ: “Tớ là người dễ nhận thua như vậy sao?”
Khương Thanh Thời: “Nói như vậy là cậu có kế hoạch rồi hả?”
Tư Niệm: “Cậu nói tớ đến trường học tình cờ gặp giáo sư Chu thì có được không?”
Nguyễn Huỳnh: “Tớ giúp cậu lén hỏi lịch dạy của giáo sư Chu nhé?”
Tư Niệm: “Không cần, tớ tra ra được.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Tư Niệm: “Trang web của trường bọn họ đều có công khai, rất dễ tra.”
“...”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời hiểu ra, lúc này Tư Niệm đã có chuẩn bị.
Bọn họ biết sau khi Tư Niệm nghiêm túc với một việc nào đó thì sẽ hăng hái tới mức nào, bọn họ sợ Chu Hạc Thư không chống đỡ được.
-
Buổi sáng thứ hai, Tư Niệm dậy sớm.
Sau khi trang điểm xong, cô chạy tới khu đại học A rất gần quán cà phê. Cô không phải là sinh viên trường A, trước đó chỉ từng ghé qua trường A một lần, còn cùng đến với đồng nghiệp vừa tốt nghiệp đi làm, hoàn toàn chưa đi dạo trường này.
Lần đó bởi vì công ty có trận đấu bóng rổ, tổ chức ở đây, cô tới cổ vũ.
Đã lâu không đến, Tư Niệm không biết đường.
Mặc dù cô không phải dân mù đường giống như Nguyễn Huỳnh nhưng ở phương diện này, trình độ của cô cũng không cao hơn cô ấy bao nhiêu. Nhìn tấm bảng chỉ đường trước mặt, Tư Niệm ngửa đầu nhíu mày.
Bỗng dưng, bên cạnh có một giọng nam trong veo chui vào tai: “Chào bạn học, xin hỏi có cần trợ giúp gì không?”
Nghe thấy hai chữ bạn học này, Tư Niệm chậm chạp quay đầu, đối diện với ánh mắt của một chàng trai có dáng dấp thanh tú.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tư Niệm cười: “Hình như có.”
Chàng trai nhìn khuôn mặt cô, hơi ngẩn người nói: “Lạc đường à? Em là đàn em năm nhất hả?”
Hai chữ đàn em này càng làm cho khuôn mặt Tư Niệm cười hớn hở hơn, cô khẽ chớp mắt, nhìn chàng trai trước mặt hỏi: “Trông tôi giống đàn em à?”
Chàng trai chần chờ gật đầu.
Tư Niệm có khuôn mặt tròn, đường nét khuôn mặt của cô cực kỳ trẻ con.
Cô đã biết được điểm này từ lâu.
Chỉ có điều cô không nghĩ tới, hôm nay còn có thể bị người ta tưởng nhầm là đàn em năm nhất. Mặc dù không xác định được chàng trai trước mặt thật sự cảm thấy như vậy, hay là nói lời trái lương tâm mà khen mình, nhưng không có ai nghe thấy lời này mà không vui cả.
Tư Niệm lặng lẽ cong cong mặt mày: “Cậu quen thuộc học viện Luật không?”
Chàng trai sửng sốt: “Quen.”
Cậu ta nghi hoặc nhìn Tư Niệm: “Em muốn đi học viện Luật à?”
“Ừm.” Tư Niệm hơi mỉm cười: “Mười giờ có tiết của giáo sư Chu, tôi muốn đi nghe một chút.”
Học viện Luật có mấy vị giáo sư Chu, chỉ có điều giáo sư Chu phải dạy học vào buổi sáng chỉ có một người.
Chàng trai cũng là sinh viên học viện Luật, cậu ta không hề nghĩ ngợi nói: “Giáo sư Chu Hạc Thư à?”
Ánh mắt Tư Niệm sáng lên: “Đúng thế, không phải cậu là học sinh của thấy ấy chứ?”
Chàng trai: “Thật trùng hợp.” Cậu ta nhìn Tư Niệm, tò mò nói: “Em là sinh viên ngành nào vậy?”
Tư Niệm dừng lại một chút, ấm giọng nói: “Tôi học chuyên ngành phát thanh viên.”
Đại học A cũng có chuyên ngành này, chỉ có điều chuyên ngành này đối với những chuyên ngành khác của bọn họ mà nói không được tính là át chủ bài.
Lúc học đại học Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh học cùng chuyên ngành, lúc đó cô không có sở thích đặc biệt gì, ngược lại bị Nguyễn Huỳnh ảnh hưởng đến khá sâu, học chuyên ngành này, một lần nữa làm bạn học với cô ấy.
Chàng trai khuôn mặt lớn khoảng bằng bàn tay, mặt mũi xinh xắn của cô, cảm khái nói: “Chẳng trách.”
Cậu ta nói xong, không đợi Tư Niệm lên tiếng thì đã nói thẳng: “Tôi cũng đi đến tiết học của giáo sư Chu, chúng ta cùng nhau đi nhé?”
“Được.” Tư Niệm tràn đầy vui vẻ đồng ý.
Trên đường đi đến phòng học, Tư Niệm biết được chàng trai trước mặt tên là Diệp Phổ Trạch, là sinh viên năm ba.
Cậu ta nói cho Tư Niệm biết, tiết của Chu Hạc Thư phải tới sớm hơn rất nhiều, nếu không thì sẽ không giành được vị trí tuyệt hảo.
Tư Niệm ồ một tiếng, tò mò nói: “Trong tiết của giáo sư Chu có phải có cực kỳ nhiều sinh viên nữ không?”
Diệp Phổ Trạch gật đầu: “Đợi lát nữa là em biết thôi.”
“...”
Hai mươi phút sau, trước khi tiếng chuông vào tiết còn chưa vang lên, trong phòng học đã ngồi đầy người.
Tư Niệm tới sớm, chiếm được vị trí hàng đầu. Cô lén quay đầu nhìn lên, phát hiện ra hơn một nửa số người phía sau, ngoại trừ các bạn học của lớp Diệp Phổ Trạch thì hơn một nửa đều là những bạn học nữ của chuyên ngành khác.
Vì thế, Tư Niệm len lén lấy điện thoại ra, báo cáo tin tức này cho mấy người Nguyễn Huỳnh.
Tư Niệm: “Lần đầu tiên tớ cảm nhận được sức cạnh tranh.”
Khương Thanh Thời: “Sợ rồi hả?”
Tư Niệm: “Cái đó thì không, tớ chỉ cảm thấy tớ so với bọn họ hình như không có ưu thế đặc biệt gì cả.”
Ít nhất thì về tuổi tác, cô thua.
Nguyễn Huỳnh: “Sao lại không?”
Tư Niệm: “Không có ai không thích mấy cô gái trẻ tuổi nhỉ, ít nhất mấy người đàn ông trong ngoài bất nhất lại càng thích.”
Khương Thanh Thời: “Trông cậu nhỏ.”
Tư Niệm: “... Chi bằng cậu nói ngực tớ nhỏ đi.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Nguyễn Huỳnh: “Cậu có ưu thế mà rất nhiều người trong số họ không có.”
Tư Niệm: “Tuổi tác à?”
Nguyễn Huỳnh: “Không, là tiền.”
Tư Niệm: “... Cảm ơn cậu, cũng không an ủi được tớ đâu.”
Khương Thanh Thời: “Đúng đó, cậu giàu hơn bọn họ, thật sự không được thì cậu dùng tiền nện giáo sư Chu đi.”
Tư Niệm: “Mặc dù xe giáo sư Chu đi chưa đến một triệu tệ… Nhưng cậu cảm thấy bạn của Tổng giám đốc Úc có thiếu tiền không?”
Hai người suy nghĩ một chút, hình như có lý.
Đang trò chuyện, trong phòng học bỗng nhiên vang lên tiếng xôn xao.
Tư Niệm ngẩng đầu theo bản năng, đúng lúc va vào ánh mắt của Chu Hạc Thư đang sải bước đi vào phòng học.
Nhìn thấy cô, bước chân của Chu Hạc Thư tựa như dừng lại trong chốc lát.
Nhưng Tư Niệm còn chưa kịp bắt giữ cặn kẽ thì người này đã đứng trên bục giảng rồi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng trông càng thêm góc cạnh, lạnh lẽo.
Tư Niệm ngồi ở vị trí hơi lệch sang một bên của hàng đầu tiên, nhìn chằm chằm sống mũi anh tuấn cao thẳng của anh chốc lát, ánh mắt hướng xuống, rơi trên thân hình cao lớn của anh.
Nhận ra ánh mắt cô, Chu Hạc Thư ngước mắt, hững hờ nhìn cô.
Chỉ một cái, anh đã bình tĩnh dời mắt đi.
Tư Niệm không phải là người thích đi học nghe giảng, cô trời sinh không yên tĩnh được.
Nhưng Chu Hạc Thư giảng bài, cô trong lúc bất giác còn nghe đến mê mẩn. Đương nhiên, cô không thừa nhận là mình nhìn anh đến mê mẩn.
Ánh mắt cô rơi thẳng trên người Chu Hạc Thư, dẫn tới việc Diệp Phổ Trạch ở bên cạnh nói chuyện với cô, cô cũng không nghe thấy.
Đột nhiên, Diệp Phổ Trạch nhẹ nhàng đẩy cánh tay Tư Niệm, nói: “Đàn em.”
Tư Niệm: “Hả?”
Diệp Phổ Trạch tránh né ánh mắt của Chu Hạc Thư, thấp giọng nói: “Giáo sư Chu gọi em trả lời câu hỏi.”
“...”
Đối diện ánh mắt với Chu Hạc Thư, Tư Niệm quay đầu nhìn về phía các bạn học trong lớp đang nhìn chằm chằm mình, sau đó chậm rãi đứng lên.
Chu Hạc Thư chỉ về phía đề bài trên máy chiếu, hỏi cô: “Biết đáp án không?”
Tư Niệm im lặng một chút, ăn ngay nói thật: “Có thể là cần thầy nói cho em biết thì em mới có thể biết được.”
Chu Hạc Thư: “...”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Chu: Sao lại có người lên lớp không tập trung mà còn hùng hồn như vậy, tôi nhất định phải dạy dỗ cô ấy đàng hoàng.
Tư Niệm: Thật sao, anh muốn dạy em hả? Anh muốn dạy em cái gì? Cái gì em cũng sẵn sàng học.
Giáo sư Chu:?
Tư Niệm: Hoặc là anh biết thể chất chịu ngược đãi không?