Phòng học yên lặng mấy giây, bỗng nhiên tuôn ra tiếng hít hơi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tư Niệm, không ai nghĩ đến cô sẽ trả lời Chu Hạc Thư như vậy. Cô là người đầu tiên không nghe giảng, không trả lời được câu hỏi, còn hùng hồn như vậy trong giờ của Chu Hạc Thứ mà bọn họ từng thấy.
Hễ là người hiểu về Chu Hạc Thư thì đều biết, anh ghét nhất là sinh viên lên lớp không tập trung. Cảm xúc của anh trông như lạnh nhạt, cũng sẽ không so đo với sinh viên, nhưng đám người đều biết, khi anh tức giận thì đáng sợ tới mức nào.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của các bạn học cực kỳ phức tạp. Bọn họ không biết nên đồng cảm với Chu Hạc Thư, hay là bội phục Tư Niệm to gan.
Trong lúc các bạn học đang suy nghĩ xa vời không bị hạn chế, bọn họ nghe thấy Chu Hạc Thư hỏi một câu: “Sinh viên ngành nào?”
Tư Niệm: “... Phát thanh viên.”
Nghe vậy, Chu Hạc Thư liếc nhìn cô một cái, dáng vẻ hững hờ: “Cảm thấy hứng thú với pháp luật kinh tế quốc tế à?”
“...”
Tiết này là môn pháp luật kinh tế quốc tế.
Tư Niệm không hiểu rõ về pháp luật kinh tế quốc tế, cũng không có hứng thú. Đối diện với ánh mắt của Chu Hạc Thư, môi cô hơi động đậy, dựa vào việc đây là phòng học, cô một lần nữa nói lời giật gân: “Em cảm thấy hứng thú với cái khác.”
Bạn học trong lớp: “???
Nếu như nói, lúc nghe thấy câu hỏi ban đầu của Chu Hạc Thư, bọn họ thấy hoang mang, vậy thì khi nghe thấy Tư Niệm một lần nữa trả lời, bọn họ hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh hãi. Rốt cuộc cô gái này có biết mình đang nói gì không!!
Nghe được câu trả lời của Tư Niệm, Chu Hạc Thư hiếm khi nghẹn họng.
Anh ngước mắt lên, ở trên bục giảng nhìn cô một cái cảnh cáo: “Ngồi đi.”
Tư Niệm ồ một tiếng, chớp mắt còn muốn nói gì đó, bị ánh mắt của Chu Hạc Thư đảo qua, cô yên lặng nuốt lại lời đã đến khóe miệng.
Thôi, cô vẫn nhịn một chút, cho Chu Hạc Thư tí xíu thời gian thích ứng, tiến hành theo chất lượng.
-
Sau khi ngồi xuống, Tư Niệm bắt đầu không nghiêm túc nghe giảng một cách quang minh chính đại.
Tuy rằng trước đó cũng như thế, nhưng vừa rồi cô ít nhất còn ngẩng đầu lên. Lúc này, cô lại nằm sấp xuống.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tư Niệm không giống với dân đi học đi làm cho lắm, bình thường cô không cần dậy sớm, cho nên sẽ thức tới một hai giờ sáng, thậm chí là muộn hơn.
Mỗi sáng sớm thức dậy không phải nhìn thấy mặt trời lúc tám giờ mà là lúc mười giờ mười một giờ.
Hôm nay vì đến đại học A nghe giảng tiết của Chu Hạc Thư, chưa đến tám giờ là cô đã dậy rồi, ở nhà nghiêm túc dưỡng da trang điểm, sau đó tới đây. Đến giờ này, tinh thần và mí mắt của cô đều đang đánh nhau.
Dù sao Chu Hạc Thư cũng đã chú ý tới sự tồn tại của cô, cô ngủ một lúc thì hẳn sẽ không có vấn đề lớn.
Tư Niệm ngủ một giấc này đến khi trong phòng học chỉ còn lại một mình cô.
Khi cô tỉnh dậy, bạn học bên cạnh đã không còn ở đây nữa.
Tư Niệm mờ mịt trong chốc lát, quay đầu nhìn những chỗ phía sau cũng không thấy ai.
Cô đưa tay dụi mắt, đoán rằng có lẽ là hết giờ rồi. Bỗng dưng, khóe mắt cô chú ý tới người đang còn đứng trên bục giảng.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng nghiêng vào, có một chùm sáng xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, rơi trên tường, dừng lại trên thân của người đang cúi đầu xem tài liệu. Cơ thể của anh nghiêng về phía trước, eo vào lưng vẽ ra một đường cong trôi chảy dưới ánh mặt trời sáng ngời. Áo khoác làm anh trông lạnh lùng sắc bén, đường cong thân hình càng thêm lưu loát.
Rõ ràng là anh không hề làm gì cả, chỉ hơi cúi đầu xem tài liệu, nhưng nhìn từ góc độ này của Tư Niệm, người này đang mang đến cho cô một loại đẹp mắt toàn diện, đẹp mắt đến mức có thể hấp dẫn sự chú ý của cô trong một cái liếc mắt.
Nhận ra ánh mắt của cô, Chu Hạc Thư ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Hồi lâu, Tư Niệm hỏi: “Tan học lâu rồi à?”
Chu Hạc Thư nhìn thời gian trên đồng hồ: “Mười phút.”
“...Ồ.” Tư Niệm im lặng, thoáng cái không biết nên nói gì.
Cô suy nghĩ mấy giây, nghẹn ra một câu: “Giáo viên còn chưa đi, sao bọn họ đi hết cả rồi.” Tư Niệm nhìn Chu Hạc Thư chằm chằm, cố ý nói: “Giáo sư Chu, đám sinh viên của anh hình như không để anh trong lòng đâu.”
Nghe vậy, Chu Hạc Thư cười như không cười liếc cô một cái: “Cũng còn có người chưa đi mà.”
Tu Niệm dừng lại, đang muốn hỏi ai chưa đi thì bỗng nhiên kịp phản ứng — Chu Hạc Thư đang nói cô.
Cô vẫn chưa đi.
Tư Niệm ngẩn người, theo bản năng nói: “Em lại không phải là —”
Còn chưa nói ra mấy chữ “sinh viên của anh” thì Chu Hạc Thư đã mở miệng trước: “Đi thôi.”
“...”
Tư Niệm nhìn anh thu dọn tài liệu trên bàn rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Cô mờ mịt trong chốc lát, vội vã đuổi theo: “Giáo sư Chu, vừa rồi anh đang chờ em sao?”
Chu Hạc Thư đi bước lớn: “Không phải.”
Tư Niệm: “... Vậy hết giờ rồi sao anh chưa đi?”
Chu Hạc Thư: “Ghi chép sổ đầu bài.”
“...” Tư Niệm bị anh làm nghẹn họng hồi lâu, chỉ có thể khó chịu nói: “Mạnh miệng.”
Bước chân Chu Hạc Thư hơi chậm lại, mặt không biểu cảm mà liếc cô.
Tư Niệm đang cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy.
Rời khỏi dãy phòng học, hai người một trước một sau đi xuyên thẳng qua sân trường. Nhìn thấy Chu Hạc Thư, không ít bạn học đều chủ động chào hỏi với anh. Chào hỏi xong, ánh mắt của mọi người theo một cách tự nhiên mà nhìn về phía Tư Niệm sau lưng anh.
Tư Niệm cảm thấy, có thể cô sắp nổi tiếng ở đại học A rồi.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được hỏi: “Giáo sư Chu, không phải anh rất nổi tiếng ở đại học A hả?”
Giọng điệu Chu Hạc Thư bình tĩnh: “Không phải cô đều biết hết à?”
“...”
Tư Niệm nghẹn lời: “Cũng phải.”
Cô không hề có chút ngại ngùng nào, ngửa đầu nhìn ánh nắng ở không xa nói: “Lúc em tìm kiếm trên website trường học thì đã nhìn thấy không ít tin tức trên diễn đàn trường đại học A.”
Chu Hạc Thư: “Cảm thấy thế nào?”
Tư Niệm ăn ngay nói thật: “Cảm thấy sinh viên thích anh còn rất nhiều.”
Lúc này, người nghẹn lời biến thành Chu Hạc Thư.
Anh biết Tư Niệm muốn làm gì, cũng biết đại khái tính cách cô như thế nào. Những vẫn không chống đỡ được với những câu thỉnh thoảng nhảy ra của cô.
Im lặng một lúc, Chu Hạc Thư đi về phía bãi đậu xe.
Đi được một đoạn, Tư Niệm hỏi: “Buổi chiều anh không có tiết hả?”
“Ừm.”
Tư Niệm gật đầu, cười nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh uống cà phê không?”
Hỏi xong, cô mới nhớ tới hỏi: “Hôm nay anh uống cà phê chưa?”
“...”
-
Sở thích của Chu Hạc Thư không nhiều, yêu cầu đối với ăn uống, thậm chí là rất nhiều chuyện cũng không được tính là cao.
Anh chỉ có yêu cầu cao đối với bản thân mình.
Mức độ yêu thích của anh đối với cà phê thật ra cũng không tính là rất cao. Còn về hương vị thì cũng vậy.
Chỉ có điều có một điểm rất thần kỳ, sau khi uống America của quán Tư Niệm, Chu Hạc Thư lại có chút chống cự đối với cà phê của các quán khác.
Đương nhiên, không phải anh không biết hạt cà phê Tư Niệm pha cho anh là gì. Trong nhà anh cũng có hạt cà phê cùng kiểu, cũng từng uống cà phê làm từ hạt cà phê này ở nơi khác, nhưng hương vị vẫn có sự khác biệt rất nhỏ.
Mà sự khác biệt rất nhỏ đó nằm ở chỗ nào, tạm thời anh không nói ra được. Điều suy nhất anh biết là, Tư Niệm hẹn anh ăn cơm thì anh có thể sẽ từ chối, nhưng uống cà phê thì anh rất khó làm trái lương tâm mà không đi.
Thấy hai người cùng xuất hiện trong quán cà phê, Tiểu Mỹ trừng lớn mắt.
Cô ấy biết bà chủ của cô ấy có bản lĩnh, nhưng cũng không nghĩ tới cô lại bắt được Chu Hạc Thư nhanh như vậy.
“Chị Tư Niệm.” Tiểu Mỹ đợi cô đến gần, nhìn Chu Hạc Thư ngồi cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: “Tốc độ của chị cũng nhanh quá, hay là chị mở lớp đi?”
Tư Niệm: “... Mở lớp gì?”
“Theo đuổi á.” Tiểu Mỹ nói: “Chị cũng đã bắt được giáo sư Chu rồi, còn không có ý định mở lớp à.”
Hai ngày trước Tiểu Mỹ mới biết được, Chu Hạc Thư là giáo sư đại học, cũng biết anh là bạn của Lục Ngộ An.
Tư Niệm: “Nghĩ gì vậy.”
Tiểu Mỹ a một tiếng, kinh ngạc nói: “Chị vẫn chưa theo đuổi được à?”
Nghe được lời này, Tư Niệm ra hiệu cho cô ấy nhìn Chu Hạc Thư, hỏi: “Em cảm thấy giáo sư Chu dễ theo đuổi như vậy à?”
Tiểu Mỹ ngước mắt, nhìn về phía Chu Hạc Thư ở cách đó không xa. Vừa ngồi xuống chưa tới một phút, trong quán đã có không ít khách chú ý tới sự tồn tại của anh, ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về phía bên đó.
Tiểu Mỹ dùng khóe mắt thoáng nhìn, khách ngồi ở bàn chếch đối diện Chu Hạc Thư còn hơi có vẻ cố ý hất tóc.
Mà người trong cuộc thì chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ sau khi ngồi xuống, đường nét bên mặt góc cạnh không nhúc nhích, giống như không nhìn thấy vậy. Trên dưới toàn thân cũng viết ra mấy chữ người sống chớ đến gần.
Tiểu Mỹ suy tư một lúc, nhìn Tư Niệm: “Chị Tư Niệm, chị nói đúng, trông khí chất của giáo sư Chu thì không dễ theo đuổi đâu.”
Tư Niệm hừ hừ: “Có điểu hẳn là anh ấy cũng không khó theo đuổi.”
Tiểu Mỹ chớp mắt: “Chị có cách rồi à?”
“Đương nhiên.” Tư Niệm kiêu ngạo, vừa pha cà phê vừa nói: “Chuyện chưa nắm chắc thì sao chị lại ra tay chứ.”
Tiểu Mỹ tò mò: “Có tiện tiết lộ một chút không?”
“Tạm thời không được.” Tư Niệm trêu cô ấy: “Từ từ đoán đi.”
Tiểu Mỹ: “...”
Tư Niệm không để ý tới Tiểu Mỹ đang tức giận, vừa pha cà phê cho Chu Hạc Thư vừa nghĩ, thật ra kiểu người như Chu Hạc Thư chỉ trông lạnh lùng thôi, thực ra thì không như vậy.
Thậm chí bởi vì anh xa cách lâu dài nên ngược lại anh không biết rõ phương pháp không theo bình thường của Tư Niệm. Hoặc là nói, phương pháp càng tầm thường thì càng có tác dụng đối với kiểu người như Chu Hạc Thư.
Những người trước đó muốn theo đuổi anh có lẽ là đã dốc sức biểu hiện ra cái tốt nhất, tươi đẹp nhất của mình, thậm chí là làm anh vui lòng. Tư Niệm thì không, Tư Niệm quyết định làm thế nào mà vui vẻ thì làm.
Pha xong hai ly cà phê, Tư Niệm bưng đến bàn của Chu Hạc Thư.
Đặt cà phê xuống, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chu Hạc Thư, cô giải thích nói: “Uống Americano nhiều quá cũng ngán, hôm nay thay đổi khẩu vị nhé?”
Chu Hạc Thư rũ mắt xuống, nhìn ly cà phê vẽ hoa trước mặt: “Ngọt à?”
“Đắng.” Tư Niệm ra hiệu: “Nếm thử xem? Anh cảm thấy không ngon thì em sẽ đưa ly Americano này cho anh.”
Tốt xấu gì cũng là người theo đuổi, Tư Niệm biết Chu Hạc Thư thích Americano. Cho nên điều kiện tiên quyết khi muốn để anh thử cà phê kiểu khác là làm thêm một ly Americano.
Nếu như sau khi anh nếm thử mà thật sự không thể chấp nhận cà phê kiểu khác, vậy thì cô cũng không miễn cưỡng.
Chu Hạc Thư nhướng mày, nhìn cô.
Khóe môi Tư Niệm hơi cong: “Giáo sư Chu?”
Chu Hạc Thư rũ mắt, khá là bất đắc dĩ mà bưng cà phê trước mặt lên uống một ngụm.
Nếm được hai miếng rồi đặt xuống, anh đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Tư Niệm: “Thế nào? Có thể tiếp nhận được không?”
Chu Hạc Thư: “Sản phẩm mới à?”
“Đúng là sản phẩm mới định phát triển, có điều hạt cà phê có sự khác nhau nho nhỏ.” Tư Niệm ăn ngay nói thật: “Chi phí của hạt cà phê này quá cao, nếu định giá cao thì sẽ không có ai mua cả.”
Chu Hạc Thư nghe ra được ý khác trong lời nói của cô, dừng lại một chút rồi hỏi: “Đổi hạt cà phê làm gì? Trước đó cô làm cho người khác nếm thử cũng đổi hạt à?”
Tư Niệm không hề suy nghĩ: “Đương nhiên là không.”
Lúc cô làm cho Tiểu Mỹ và khách quen cũ của quán nếm thử thì đều dùng hạt cà phê mà trên thị trường sử dụng.
Nếu như làm uống thử mà đổi hạt, vậy thì cho dù mọi người đưa ra đánh giá chân thật nhất thì cũng là giả, không có ý nghĩa.
Chu Hạc Thư hiểu ra, hỏi bất chợt: “Sao hôm nay lại đổi?”
Tư Niệm hơi ngẩn ra, buồn cười nhìn Chu Hạc Thư: “Anh cảm thấy thế nào?”
Chu Hạc Thư không tiếp lời, cứ bình tĩnh nhìn cô như vậy.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, Tư Niệm không tránh né, cứ trực tiếp nghênh đón ánh mắt của anh như vậy.
Một hồi lâu, Tư Niệm thản nhiên: “Em sợ anh uống không quen kiểu hạt kia, cho nên đổi.”
Chu Hạc Thư nghẹn lời, anh biết tinh cách Tư Niệm thẳng thắn, cũng hoạt bát. Lục Ngộ An còn từng đề cập với anh, Nguyễn Huỳnh nói Tư Niệm là một người rất thú vị, ở cùng cô sẽ rất vui vẻ.
Chu Hạc Thư đã có chuẩn bị tâm lý về những thứ này.
Về phần những chuẩn bị về tâm lý này có từ lúc nào thì bản thân anh cũng không rõ. Anh từng nghĩ, có thể anh đã biết vào lần đầu tiên khi tới quán cà phê của Tư Niệm, Tư Niệm dùng hạt cà phê gần một tệ nửa ký để pha cà phê cho mình.
Tư Niệm trực tiếp lại thẳng thắn.
Nghĩ vậy, mi mắt anh khẽ động đậy, một lần nữa nhìn về phía Tư Niệm, đang muốn nói gì đó thì Tư Niệm bỗng nhiên nói: “Chỉ đổi cho anh thôi, anh biết tại sao không?”
Vẻ mặt Chu Hạc Thư cứng lại, anh nhìn cô, giọng điệu lành lạnh ngọt ngào, giống như không khí trong lành sau cơn mưa: “Vì sao?”
Anh biết rõ còn cố hỏi.
Tư Niệm dùng hai tay chống cằm, ngửa mặt lên nhìn anh chằm chằm, chợt hỏi: “Giáo sư Chu, người theo đuổi anh có nhiều không?”
Chu Hạc Thư: “... Cô muốn nghe đáp án thế nào?”
Tư Niệm suy nghĩ: “Thật ra nhiều hay ít đối với em mà nói đều không quan trọng, em chủ yếu là muốn nói với anh một tiếng, trong số người theo đuổi anh có thể phải tăng thêm một người rồi.”
“...”
Nói xong, Tư Niệm nhìn Chu Hạc Thư: “Anh không nói gì thì em coi như anh cho phép rồi đấy.”
Chu Hạc Thư: “Nếu như tôi từ chối thì sao?”
Tư Niệm chớp mắt, đôi mắt hạnh vừa sáng vừa to nhìn anh chằm chằm: “Anh nhẫn tâm sao?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Chu: Sao tôi lại không nhẫn tâm chứ?
Bà chủ Tư: Em xem là như vậy.