Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C : Những cuộc gặp gỡ ()
- Anh có định đồng ý với yêu cầu của họ!- Dương Ánh Hồng nhìn Minh, có chút lo lắng.
Yêu cầu ấy không chỉ đòi hỏi việc Minh bắt đầu tiếp tay, mà còn đẩy cả cha cô vào, một khi có chuyện phản loạn nổ ra- điều chắc chắn sẽ xảy ra, thì chuyện sẽ cực tệ.
- Ta phải vừa làm vừa tính thôi!- Minh đáp, - Em cũng biết là hiện tại bên mình đang bị nắm thóp giao dịch với Hiên Giáo, chứng cứ ở trong tay họ rồi, không còn cách nào khác ngoài hợp tác.
Hơn nữa, như này chưa chắc đã có hại.
Em cũng nghe rồi đó, họ sẽ giúp đánh hạ những nơi còn quân phản loạn, công lao quy về cho cha vợ, ông ấy có thể nhanh chóng tích quân công để xin đổi chỗ tiện hơn.
Cha em dù vẫn còn tráng chí, nhưng thân thể thực tế cũng tệ rồi, về nhà dưỡng lão cũng là ý hay.
Dương Ánh Hồng ngẫm lại, chỉ lo lắng một chút:
- Nhỡ sau này nơi đây có loạn thì sao, liệu còn tính tới cha không?
- Em an tâm, việc này là anh nợ nhà em, nợ cha vợ, anh tự nhiên phải thu xếp ổn thỏa cho ông.
Hơn nữa còn có Kiệt, chú ấy nhiều quan hệ hơn, phương pháp làm ăn thì nhiều, đảm bảo cha vợ và nhà em an toàn là không khó!- Minh nói thế, Hồng không nói thêm nữa, tuy chưa chung sống với nhau lâu, cô biết Minh là người nói được làm được, mà Minh đã nói tới việc nhờ Kiệt- chú em chồng tài giỏi, lắm mưu nhiều kế, tự nhiên không còn nhiều lo lắng.
Hai ba hôm sau, Minh cho người báo rằng đã nghĩ thông, ra gặp mặt đối phương để thảo luận công việc.
Sri Bai đem cả hai người Vương Vĩnh và Siu Klen ra bàn việc.
Minh hỏi đối phương về kế hoạch chi tiết một chút.
Sri Bai tỏ ra hào phóng, nói rằng đại thể kế hoạch như đã nói, phát triển Pơtao Angin lên mạnh hơn, có điều trong chi tiết thì sẽ đểVương Vĩnh hỗ trợ vua Siu Klen, công việc trên Pơtao Angin sẽ do hai người là Vương Vĩnh và Siu Klen cùng giải quyết.
Vương Vĩnh luyện binh, Siu Klen phụ trách công việc bình thường, người của Minh sau khi lên Pơtao Angin sẽ phụ trách việc phát triển kinh tế.
Minh nhìn Vương Vĩnh và Sri Bai một cái, rồi cũng tỏ ra vui vẻ, nói hi vọng hai bên cùng làm việc với nhau thuận lợi.
Tuy vậy, Minh nói việc viện trợ thì coi như xong, còn việc quân sự cần phải báo với Dương Quốc Lộ, cha vợ cậu ta đồng ý thì hai bên mới chính thức là hợp tác.
Sri Bai tỏ ý thông cảm, đồng ý ngay.
Khi Minh đi khỏi, Siu Klen có hỏi không sợ Dương Quốc Lộ không đồng ý hay sao thì Sri Bai phẩy tay, tỏ ý không lo, lão biết thế nào Dương Quốc Lộ phải nghe người con rể mới này mà thôi.
Về cơ bản hai bên đã có thỏa thuận, đã là đồng minh, Sri Bai nói Siu Klen cứ liền lập tức mở tiệc chiêu đãi, mừng Pơtao Angin chuẩn bị bước sang trang sử mới.
Sri Bai cũng đóng góp chút ít, lão đi lên đây công cán, nhưng cũng không tự chịu khổ, mang theo nhiều đầu bếp trong nhà, chuẩn bị sẵn đồ gia vị, rượu ngon, kết hợp với thịt thú rừng tươi mới mà Pơtao Angin có, những món ngon lập tức tràn ngập bàn tiệc.
- Cạn!- Sri Bai hào hừng, rót rượu mời tất cả cùng uống, cả Dương Ánh Hồng cũng tham gia.
Mọi người cùng ăn uống, thưởng thức những màn đấu võ, nhảy múa do người dân Pơtao Angin thực hiện.
Dân Pơtao Angin vốn có những bài múa võ, các chiến sĩ dũng mãnh sẽ cầm vũ khí, giả vờ chiến đấu với nhau, mô tả lại khung cảnh những trận chiến nổi tiếng trong sử thi vùng miền này, đánh cũng ra gì và này nọ.
Đột nhiên, có người nói gì đó với Siu Klen, Siu Klen liền quay qua chỗ Minh.
- Cậu Minh, người này có em trai từng là viên dũng tướng dưới trướng của tôi, khi xưa đánh ở Nam Bàn, em trai cậu ta tứng đối mặt với cậu Minh trong một trận chiến, đã bị thương rất nặng!- Siu Klen chỉ vào người tàn phế đưng cạnh người kia rồi nói tiếp- Nay người anh trai xin được đấu võ với cậu!
Sri Bai nghe vậy, vội quát ngăn cản:
- Siu Klen, những người đó không hiểu chuyện, sao ông cũng không hiểu chuyện.
Lúc đó hai bên là địch, gặp nhau trên chiến trường người sống ta chết, giờ đã là đồng minh, phải bỏ ý định báo thù rửa hận đi ngay.
- Đại nhân Sri Bai hiểu lầm rồi.
Đây không phải báo thù gì hết.
Đây là khiêu chiến.
Với các chiến binh Pơtao Angin thì khiêu chiến với bậc anh hùng là một vinh dự vô cùng lớn, nếu bị từ chối thì họ rất đau khổ.
Em trai người kia là một viên dũng tướng mà bị ngài Minh đánh trọng thương, người anh cũng là một dũng sĩ muốn được so tài thôi.- Siu Klen vội giải thích.
Hoàng Anh Minh nghe vậy, biết là phong tục bản địa, quyết định tiếp nhận khiêu chiến.
Hai người chiến binh kia thấy Minh đồng ý liền tỏ ra vui mừng, thậm chí còn ra chào hỏi Minh trước khi chiến đấu, quả thực là coi đây là vinh dự chứ không phải là báo thù.
Tất nheien, Minh giờ là đại thượng khách, họ còn phải nhờ Minh mang tin về bàn bạc với Dương Quốc Lộ và đưa công nghệ, nhân lực đi lên, nên Sri Bai gây sức ép, hai bên chỉ đấu tay không.
So với đối thủ, Hoàng Anh Minh được chuẩn bị đầy đủ hơn, học nội công, có người bồi luyện, tự nhiên chiếm ưu thế.
Có điều Minh cũng là người biết trước biết sau, chiến đấu hơi nhường nhịn đối thủ, để hai bên trông có phần cân tài cân sức một chút, lại không hại tới bản thân, cuối cùng đánh ngã đối phương.
Đám đông thấy cảnh này, lập tức hoan hô cổ vũ, trận chiến thật sự đặc sắc vô cùng, quả là một trận thư hùng đúng nghĩa.
Vì để giữ mặt cho đối phương, Minh chịu vài đấm, khuôn mặt có vết bầm, môi bị rách một chút, Dương Ánh Hồng vội lây khăn lau mặt, lau máu, trách Minh không cẩn thận.
Ở trong thế giới của Kiệt, đây gọi là phát cơm chó ( cẩu lương- xuất phát từ mạng TRung Quốc.
Cẩu lương là ý ám chỉ những hành động thân mật, tình cảm mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.
Nguồn gốc của từ “cẩu lương” không có ý châm biếm mà chỉ là trêu đùa, bởi văn hóa mạng Trung Quốc thường gọi những người độc thân là cẩu FA (cẩu độc thân).) Và cái màn phát cơm chó này lại diễn ra ngay trước mặt người chồng cũ của Hồng, Vương Vĩnh.
Vĩnh lúc này đã uống kha khá rượu, ngà ngà say, hắn liền đập bàn
- Trận chiến thật là tẻ nhạt quá đi à! Có thế mà cũng khen ngợi.
Lời của Vương Vĩnh kèm theo thái độ của hắn khiến Sri Bai xầm mặt, ghen đây mà.
Hắn vừa mới nhận đại trách nhiệm, còn hứa hẹn đủ kiểu, giờ mới nốc vài bát rượu, nhìn thấy vợ cũ cùng người chồng mới tính cảm mà đã thế rồi ư.
- Vương Vĩnh, tôi và anh từng là vợ chồng, chúng ta sống với nhau bấy lâu, tuy chưa có con cái, nhưng cũng không có mâu thuẫn.
Tới khi Nam Bàn nổi loạn, anh vì bản thân mà đổi phe, chuyện ấy không cần nói tới nữa.
Có câu lấy gà lấy chó theo chó, vốn dĩ tôi không nên bỏ anh, chết thì chết thôi.
Nhưng người xưa cũng nói rồi, đàn bà lấy ai là chồng cũng được, cha lại chỉ có một.
( Điển tích ày chỉ nhớ mang mang, anh em nào nhớ xin bổ sung giúp: có người đàn bà phát hiện chồng chuẩn bị giết cha, hỏi mẹ rằng giữa cha với chồng nên bênh ai, mẹ nói cha chỉ có một, người đàn bà liền báo với cha việc chồng muốn giết cha, ông ta liền giết người con rể.)
Điển tích này là Minh kể cho cô nghe, cốt để khiến cô đỡ mặc cảm khi đối mặt với người khác.
Hồi cha con Dương Quốc Lộ, Dương Ánh Hồng dùng kế khiến Minh vào tròng, lời xì xầm lan khắp nơi, Dương Ánh Hồng không dám đối mặt với ai, thậm chí còn định tử tự, Minh phải kể chuyện này để an ủi.
Dù sao cô ta chết thì cũng chỉ Minh thiệt, ai biết Dương Quốc Lộ có thể theo đó bắt chẹt không buông hay không.
Có thể nghĩ tới việc ép con gái đã có chồng đi hầu người ta để giữ mạng, cũng coi như da mặt lão dày.
Nếu là lúc còn tỉnh táo, Vương Vĩnh nghe vậy hẳn có thể bỏ qua, nhưng giờ thì nghe nó không khác một lời buộc tội vì hắn bất tài, bị bắt sống, đầu hàng, người vợ vì tìm đường sống phải nương nhờ kẻ khác.
Thế là hắn càng hăng máu đòi chiến, thậm chí còn định đánh bằng vũ khí.
Rất may, Sri Bai thấy hắn quá lắm, tạt cả cốc rượu lớn, Vĩnh tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, Siu Klen đi tới, hỏi Vương Vĩnh chuẩn bị đánh tay không hay là dùng vũ khí gì.
Sri Bai nói là Vương Vĩnh sẽ không đánh, Siu Klen liền nói rằng thế là khó, Vương Vĩnh đã chuẩn bị thành người chỉ huy quân đội trên đây thì phải chứng tỏ bản thân.
Thắng thì tốt, thua cũng không sao, nhưng đã khiêu chiến mà lại thối lui, tất cả các chiến binh sẽ coi thường hắn.
Nghe vậy, biết là trận chiến không thể tránh được, nếu không Vương Vĩnh coi như phế, bao điều dặn dò mấy hom nay giữa Vĩnh và Siu Klen cũng vứt, Sri Bai không thể không để Vĩnh ra chiến đấu, nhưng mặt nặng như chì.
Vương Vĩnh thấy vậy, lòng không yên, thành ra chiến đấu mà tay chân lòng ngóng như gà mắc tóc.
Thấy Vĩnh đánh mà không tập trung nổi tinh thần, Minh cũng không hứng thú đánh đấm, đánh có lệ một hồi rồi quật ngã y coi như kết thúc cuộc chiến.
Đám đông hú hét tỏ vẻ thất vọng, trận chiến này so với trận trước thì quá chênh lệch, một trời một vực, Vương Vĩnh không biết tiếng dân tộc, nhưng nghe ngữ điệu là biết chê bản thân, thẹn đỏ bừng mặt, cúi đầu lùi lại.
Sri Bai lừ mắt nhìn y một cái, không nói gì, làm Vĩnh thấp thỏm mãi.
May sao, Minh chủ động giải vây, lại cùng vài chiến sĩ Pơtao Angin giao chiến, trổ tài, thì thố võ học của bản thân, khiến mọi người tạm quên trận chiến của Minh với Vĩnh.
Dù sao Minh cũng cướp vợ người ta, nhường một chút có sao, mà giờ hai bên đang hợp tác, tỏ một chút thành ý cũng là lẽ đương nhiên.
Có điều, mình đã nhường, đối phương được một tấc đòi một thước, thì sẽ khác.
Đấu thêm vài trận, Minh lau mồ hôi trên trán, kêu bản thân thực sự không thể tiếp tục chiến đấu, ca ngợi bên Pơtao Angin nhiều dũng sĩ, rồi quay về chỗ ngồi tiếp tục việc thưởng thức ẩm thực và các tiết mục đấu võ..