Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C : Những cuộc gặp gỡ ()
Hoàng Anh Minh bận rộn bàn việc hợp tác ở đất Pơtao Anigin, Kiệt thì lại thoải mái hơn, việc bàn bạc với Hiên Giáo thì bên cậu ở thế thượng phong, họ phải nương tựa, cậy nhờ bên cậu mà.
Kiệt tất nhiên cũng tỏ ý hỗ trợ hết sức, song cho bao nhiêu là quyền của cậu ta, họ chỉ có thể nghe.
Chưa kể, vì hỗ trợ Hiên Giáo, anh em Minh, Kiệt và làng Hồng Bàng bị Vitariji áp chế, Kiệt đem việc ấy ra nói, cả phu nhân Amira cũng cứng họng không nói gì nổi.
Kiệt từ đó lên giá một phen, không phải ép người lúc nguy, mà là điều chỉnh lại quan hệ hai bên một chút, Kiệt không chỉ muốn là cô gia ( chàng rể) của Hiên Giáo mà muốn ngồi ngang hàng với Hiên Giáo trong tương lai, nếu như họ Hoàng và làng Hồng Bàng tự lập, hai bên sẽ kết đồng minh, tương trợ quân sự lẫn nhau, và phải ký kết hiệp ước đàng hoàng.
Ngược lại, khi làng Hồng Bàng chưa công khai phản loạn, dù bên Hiên Giáo gặp đại nạn diệt vong, làng Hồng Bàng sẽ chỉ cung cấp hỗ trợ ở mức độ nhất định.
Một trong số đó là liên hệ với người để đi chiêu hàng Hiên Giáo.
- Quá là vô lý!- Rất nhiều người đi theo phu nhân Amira tỏ thái độ bất bình
- Đúng thế, khi bọn hắn muốn làm loạn thì ta phải theo còn ta có chết thì chúng chả phải vậy, là thế quái nào?
- Phu nhân, ngài không thể đồng ý hiệp ước này.
- Amira, cô cũng nên đoạn tuyệt lũ khốn này thôi.
Đợi đám thuộc hạ chửi bới chán chên, phu nhân Amusi mới kêu Amira tạm thời đi ra, để bà nói chuyện với họ, Amira và Kiệt không khác gì vợ chông trong tương lai, e sẽ khiến họ càng kích động hơn.
Đợi khi Amira đi rồi, phu nhân Amusi cao giọng ngắt lời tất cả
- Cắt đứt với làng Hồng Bàng ư? Vậy các ông cho ta hỏi, từ giờ ta sẽ mua kim khí ở đâu? Những viên tướng làng Hồng Bàng viện trợ cho bên ta mà đi thì quân ta đánh trận còn được tốt hay không, còn luyện binh nhanh như giờ không? Và cuối cùng, cắt đứt với làng Hồng Bàng thì ta còn đồng minh nào?
- Chúng ta có thể liên minh với Vitariji?
- Các người thấy Vitariji viện trợ thế nào chưa, nói vài lời đãi bôi, rồi thấy chúng ta có thể lợi dụng thì liền bắt chẹt các kiểu, vvv....!Không có làng Hồng Bàng hỗ trợ xây dựng quân sự, giúp ta đứng vững được trước kẻ thù, họ có lẽ lập tức bảo ta về chỗ họ tị nạn rồi.
Chưa kể, hiện tại bọn họ đang toàn lực chuẩn bị chiến tranh với quân Nam Giao, ta sang đó làm thượng khách được hoài sao?- Amusi nhìn từng người, nhắc nhở.
Sang một nước có chiến loạn, rất có thể sẽ bị đối phương ép phải nộp tiền tài, góp nhân lực.
Thế thì so với hiện tại chẳng khác gì nhau, mà hiện tại thì bản thân còn là chủ, ít nhất còn tự quyết vận mệnh.
- Nhưng phu nhân, ở hiệp ước kia, bên ta cũng không có quyền tự quyết.
- Các ông nói sai rồi, quyền tự quyết hoàn toàn ở chỗ ta chứ.
Chỉ cần ta đủ mạnh, quyền tự quyết luôn ở chỗ ta.
Lời của Amusi khiến mọi người ứa mồ hôi, quả là nữ trung hào kiệt, cân quắc không thua đấng mày râu.
Ý của Amusi rất đơn giản, mượn làng Hồng Bàng xây dựng Hiên Giáo, khi Hiên Giáo mạnh rồi, theo hay không theo hiệp ước là do Hiên Giáo tự chủ trương.
Mọi người cũng còn phân vân nhiều, nhưng nghe lời này, thấy cũng đỡ bực, thậm chí còn khoái trá khi nghĩ cảnh tương lai họ đủ mạnh để xé hiệp ước thì mặt Kiệt như nào.
Sự vui vẻ nho nhỏ này khiến họ thoải mái ký kết hiệp ước.
Khi bên này vừa tỏ ra thoải mái chấp nhận những điều kiện trên, bên trên Pơtao Angin cũng vừa xong chuyện, Minh cho người báo chuyện về, Kiệt liền linh động kết hợp ba bên lại, mở một tuyến đường buôn lậu: Hồng Bàng- Tây BÌnh- Nam Bàn- Pơtao Angin- Hiên Giáo- các tiểu quốc Chiêm Thành.
Hiện tại, tuy việc giao thương đường biển vẫn diễn ra, nhưng không mang lại lợi nhuận dày như khi xưa.
Quan phủ tăng cường đánh thuế, kiểm soát, hạch sách cộng thêm việc quản lý chặt để phòng ngừa gián điệp Chiêm Thành trà trộn, thương mại biển bị ảnh hưởng trầm trọng.
Điều này thúc đẩy Kiệt nghĩ cách đi buôn lậu, vừa hay buồn ngủ gặp chiếu manh, có một con đường như vậy tự tìm tới.
- Cậu Kiệt, không biết sắp tới cậu định vận chuyển hàng gì qua?
- Chủ yếu vẫn là vải vóc, các mặt hàng thủ công, máy móc các loại...!Đây là mặt hàng thế mạnh của làng Hồng Bàng.
- Các mặt hàng ấy quả là tốt, nhưng tôi nghe Amira kể rằng cậu từng than vãn rằng thị trường đang giảm nhu cầu các mặt hàng ấy, có phải không?
Kiệt nhún vai
- Thực tế không phải không muốn cải biên sang loại hàng hóa khác, nhưng bọn tôi tính toán một phen, thay thế máy móc, thay thế nhân công sẽ làm tăng chi phí, so với các mặt hàng sẵn có, máy móc và nhân công quen thuộc, tạo ra số lượng lớn hàng hóa có thể bán đi, thì tự nhiên có lãi.
Hơn nữa, đột ngột đổi mặt hàng, có thể bị chú ý, mà một khi bị chú ý thì việc giữ bí mật e là khó.
- Vậy Hiên Giáo có thể giúp một tay không?
- Ồ!
- Tôi nghe nói các cậu xây xưởng trên Nam Bàn.
- Đúng là có xây xưởng, nhưng hiện nhân lực có tay nghề cao để làm thầy hoặc phụ trách một xưởng đều bị kiểm soát giữ lắm, làng Hồng Bàng rất khó đưa lên trên Nam Bàn để phát triển.
- Nhân lực có tay nghề cao ở Hiên Giáo có.
Ngày xưa nhờ làng Hồng Bàng chỉ dạy tận tình nên cũng có thể đảm nhiệm chút việc ấy.
- Nếu quả thực được vậy thì quá tốt rồi! Khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh!- Kiệt vỗ đùi khen.
Hai bên bàn chuyện rôm rả, bên Hiên Giáo thấy việc bàn đã hòm hòm, nhưng bên mình vẫn còn tương đối thời gian, hi vọng có cách đi qua làng Hồng Bàng hoặc những khu vực nào làng Hồng Bàng có thể sắp xếp, họ muốn mua sắm ít đồ, rồi thăm thú để mở rộng tầm mắt một phen.
- Con bé Amira cứ khen rằng nơi đó người người hăng hái cống hiền vì lợi ích chung, mà giới cao tầng thì làm việc cẩn thận, phân phối lợi ích công bằng, xứ lý công việc gọn ghẽ,..
có thể nói là quan lại không tham, thứ dân vô tư.
Hiên Giáo tuy cố gắng, vẫn tự nhận chưa làm nổi vậy, nên chúng tôi muốn qua xem thử, biết đâu lại học hỏi được gì?
- Là Amira quá yêu nên mới khen quá lời vậy thôi, chứ tôi thật không làm nổi thế.
- Cậu Kiệt, làng Hồng Bàng từ nơi nghèo khó thành một nơi giàu có, vậy ắt phải có điều đáng học tập, không lẽ cậu giấu diếm đồng minh ư?
Kiệt thấy đối phương có ý nài nỉ, cũng đành phải chấp nhận cho người dẫn họ về làng, và cậu bảo để cho Amira cũng sẽ đi cùng để làm hướng dẫn cho họ.
Kiệt gọi Amira lại dặn dò mấy việc, chủ yếu là nhắc cô không được để lộ liễu, quan lại Nam Bình tuy về phe họ tất, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
- Phu nhân, con nghe nói người và Kiệt lại hợp tác đưa thợ của ta lên Nam Bàn dựng xưởng ạ?
- Là phu nhân sáng suốt hỏi han nên mới lò ra vấn đề là hắn chỉ định buôn mấy thứ hàng hóa sắp tràn ngập thị trường bởi không thể đưa thợ ra làm riêng được.
- Mi cứ khen hắn mãi mà ta thấy tên nhãi ranh đó quá non, Amira à!
Các trưởng lão thuật lại mọi sự, tỏ ra dương dương tự đắc.
Amira liền thở dài, phu nhân Amusi thấy vậy liền hỏi sao thở dài, Amira cười ngượng nghịu, nói ra mọi sự:
- Thực tế việc thuê mướn người của ta lên làm ở các công xưởng trên Nam Bàn, Kiệt đã bàn với con từ mấy hôm nay, có điều khi ấy thái độ của mọi người phản đối hợp tác nên con chưa nói vụ này vội.
Kiệt cũng đang phải tính xem bỏ ra bao nhiêu để thuê người của ta.
Nhưng mọi người giờ đã quyết, thành ra mất không khoản tiền mướn của làng Hồng Bàng.
- Cái gì chứ?- Nghe xong, tất cả các trưởng lão ngồi quanh nhảy dựng lên, hóa ra đối phương còn cần hơn họ, và nếu như họ hỏi han cẩn thận tư Amira thì đã biết vụ này mà chờ Kiệt tới nộp tiền, giờ thì hai bên hợp tác, đối phương chả tốn một xu.
Mọi người bắt đầu nói là Kiệt thật vô lương tâm, đào bẫy cho họ nhảy xuống và ki bo với nhà vợ.
Chỉ có phu nhân Amusi nheo mắt nhìn Amira, bà suy một ra mười, đoán rằng đây là Kiệt và Amira cố tình.
Nếu thật sự Amira muốn báo, chỉ thông báo mấy lời là xong, khó gì đâu.
Nhưng mấy hôm vừa rồi, Amira đã bị gạt khỏi Hiên Giáo, họ nói gì cô ta không được biết, nên cô ta và Kiệt hẳn đã hợp mưu, để Hiên Giáo chịu phần thiệt nhỏ trong vụ làm ăn này, từ đó khiến vai trò của Amira - cầu nối hai bên tăng lên.
Như thế, về sau họ không thể tùy tiện gạt bỏ cô nàng này, Kiệt đã thò chân vào Hiên Giáo.
Nhưng biết thì biết vậy, phu nhân Amusi tuyệt không phản ứng, bóc mẽ, bà ta đã biết được, chỉ cần thận trọng, thì Amira sẽ chỉ biết những gì bà ta muốn cô ta biết, rồi truyền lại cho Kiệt những thông tin đó.
Còn giờ bóc mẽ ra, Kiệt sẽ tìm cách khác luồn sâu vào để kiểm soát Hiên Giáo.
Đoàn người cũng bắt đầu tham quan ngay tại mỏ sắt và xưởng luyện thép, rồi đi dần về xuôi, tham quan các khu vực, nhà xưởng rồi tới tận làng Hồng Bàng.
Có Amira đi cùng, giao thiệp nên đoàn không làm hành động gì gây chú ý.
Đoàn người tiếp tục di chuyển tới tận làng Hồng Bàng, cốt để xem mảnh đất khởi nghiệp của Kiệt giờ trông ra sao, hai cũng nhân tiện gặp luôn cha mẹ ông bà cậu ta luôn thể.
Amira và Kiệt ngầm coi như đính ước, cũng phải để người lớn hai bên gặp nhau, cha của Amira- Haqamani hiện chưa kịp tới thì phu nhân Amusi có thể đóng tạm vai trò như vậy.
Cuộc gặp mặt hai bên gia đình này, Kiệt cũng chuẩn bị, nhờ cha cậu nhân có việc thu lương ở làng, sẽ về tiếp đãi đối phương.
Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!.