Chương Mẫu Tử Kim Hoàn Đại Ấn
Minh tiện vung tay trái lên, Huyền-Trâm bay về hướng chàng, tay liền vòng qua eo nàng, dùng Thần Di đi ra. Huyền-Trâm thấy thân người mất khống chế tiếp theo eo lưng bị người ôm chặt, trời đất đảo lộn choáng váng mặt mũi, đã thấy eo lỏng, nàng nhìn quanh thấy mình đứng trước một quán ăn ba tầng đồ sộ, nhộn nhịp đông người ra vào như cái chợ.
- Đây là đâu?
- Mình đi vào đây kiếm Doanh Doanh đã, nàng đang gặp phiền phức thì phải.
Nói xong Minh nắm tay nàng kéo đi vào Tửu Lâu đi thẳng lên tầng hai. Phía bên trái một bàn chỉ có một cô gái tuyệt đẹp vận võ phục màu tím đang ngồi, bàn có bốn chỗ, ba ghế còn bỏ trống. Bên cạnh có hai nam một nữ đang đứng tranh cãi gì với Doanh Doanh.
- Ngươi biết hắn là ai chăng? Ngay cả Tôn Bất Phàm nhị công tử cũng dám từ chối. Đúng là rượu mời không muốn, chỉ muốn rượu phạt.
Doanh Doanh không thèm nhìn lên:
- Tôn nhị hay Tôn nhất gì gì ta không cần biết, rõ ràng cũng chỉ là quân lưu manh điếm đàng mà thôi, cứ nghe giọng hỗn xược của chó giữ nhà cũng biết chủ nhân nó ra sao rồi...
- Lần trước Nhị công tử nhà ta đã cứu giúp ngươi thanh toán tiền ăn cho ngươi rồi, thế mà không nể mặt mũi chúng ta.
- Hắn giúp ta là chuyện của hắn, còn ta có đáp ứng yêu cầu chó đẻ của hắn hay không là chuyện của ta.
- Vậy cô số linh thạch kia lại cho chúng ta.
- Cái gì, các ngươi ngu không, không biết cổ nhân có câu: "Có tiền cho gái có đòi được không", huống chi ta cũng không nhận linh thạch của hắn, hắn tự ý trả mà thôi.
- Ha ha... Cô Tiên nử nà nói quá đúng. Có tiền cho gái có đòi được không, huống chi cô ta nào có nhận...Tôn tiểu tử mau cút đi thôi..
- Vũ Hằng ngươi chẳng có gì tốt lành, đừng hòng lấy lòng cô ta.
- La cô nương, ta có thể một lần chiêu đãi cô được không?
- Ngươi cũng cùng một bè lứa, chẳng phải là thứ tốt lành. Đừng đến gần ta.
Đúng lúc này hai người một nam một nữ dắt tay nhau bước đến gần, Nam nhân vào bàn vừa ngồi xuống vừa nói:
- Doanh Doanh, con bé nghịch ngợm này trốn nhà đến đây khiến nhiều người lo lắng...
- Tinh ca, sao anh lại ở đây?
- Doanh Doanh, đây là Huyền-Trâm bạn học. Cô còn hỏi tại sao còn chẳng phải vì kiếm cô.
- Huyền-Trâm tỷ, chị đẹp thật lại là bạn học với Tinh ca.
- Đẹp cũng không thể so với Tiểu mỹ nữ Doanh Doanh... Doanh Doanh! Mấy người này muốn gì vậy?
Doanh Doanh ghé vào tai Huyền-Trâm thì thầm:
- Bọn hắn muốn mời tiểu muội về gia tộc của họ làm khách, em sao lại không đoán được ý đồ bọn hắn sao có thể theo hắn, tên nhị công tử họ Tôn xú danh công tử đàng điếm, ai ai cũng biết, còn tên Vũ Hằng kia cũng chẳng tốt lành nhân dịp này nhảy vào không biết có ý gì, nhưng cảm giác của muội thấy hắn cũng không tốt lành gì.
Huyền-Trâm nghe xong nổi giận quát:
- Các ngươi thật to gan, dám dụ dỗ Tiểu Mỹ Nhân Doanh Doanh muội của ta. Mau cút hết cho ta...
Tôn nhị công tử ra vẻ cao thượng nhẹ giọng:
- Ngươi là tỷ tỷ của nàng, tuy không đẹp bằng nàng nhưng thân hình cũng khá nóng bỏng. Hay là vậy, ngươi với ta luyện kỳ tầng chín, chúng ta chơi đùa với nhau mấy chiêu xem thế nào...
Hắn nói lời tao nhã nhưng ánh mắt dục vọng lướt trên bộ ngực, eo, bụng xuống đến tận chân rồi lại chậm trãi đi ngược trở lên...
- Huyền-Trâm tỷ, chớ mắc bẫy, hắn muốn cơ hội này giở trò tay chân tiện nghi nắn bóp tỷ đấy.
Huyền-Trâm thấy cử chỉ ánh mắt bỉ ổi của tên họ Tôn này đã bực mình, chỉ muốn đánh cho hắn mấy cái bạt tai... Nàng cố nén giận nói:
- Doanh Doanh đừng lo, để tỷ nhân cơ hội này dậy cho hắn biết cách lễ độ với phái đẹp chúng ta.
Không biết trong đám đông chung quang có người đang lắng nghe nhịn không được lên tiếng:
- Phải đó! Dạy cho nó một bài học dễ nhớ nhưng khó quên.
- Dạy cho tên dê mặt trắng này một bài học...
- Dạy tên dê họ Tôn mặt trắng!
- Dạy tên dê họ Tôn mặt trắng
Nhiều âm thanh đồng thanh cất tiếng, đồng thời nhiều người chuyển ra hành lang. Minh thấy phía dưới có một võ đài khá rộng, người ta từ các tầng lầu có thể đứng ở chung quanh nhìn xuống quan sát dễ dàng...
- Thì ra nơi đây hay xảy ra tranh đấu nên họ làm sẵn một võ đài phía dưới. Huyền-Trâm! Em xuống dạy cho hắn một chút được rồi...
Huyền-Trâm luyện khí tầng bảy mấy hôm trước chàng giúp nàng tẩy tủy khiến nàng thăng tiến tầng chín nhưng võ kỹ cùng thân thể cũng tầng bảy nên chàng không lo lắng. Chàng dự đoán nàng có thể ngang sức với luyện khí mười tầng hay luyện khí đỉnh phong.
Huyền-Trâm từ lúc bị bại trận với Tiểu Hỏa Kê Vương rất bực mình nên cố gắng tu luyện chăm chỉ, bất kể ngày đêm, ngày luyện cực lực, đêm luyện khí, còn một ít giờ để ngủ thì trong giấc mơ song hoàn chiêu số vẫn cứ lởn vởn trong đầu. Nàng thấy có dịp thử thành quả tu luyện của mình nên hưng phấn vô cùng, chiến ý bay lên tận mây xanh. Nàng đi ra hành lang thấy quả nhiên phía dưới có võ đài, nàng liền tung mình nhẹ nhàng nhảy xuống.
Tôn nhị công tử cũng nhẹ nhàng bay xuống, phong cách tiêu sái anh tuấn nhiều nữ tử chứng kiến khen thầm, hắn đứng đối diện quan sát kỹ đối thủ, thấy nàng so với Doanh Doanh khác hẳn thì giật mình, nàng dáng cao ráo, tay chân suông không thô nhưng ẩn chứa tiềm tàng lực lượng, đôi mắt đen láy trong sáng, tinh quang chiếu thẳng vào người hắn khiến hắn rùng mình cảm giác như bị nhìn thấu tận cùng đáy lòng.
Hắn vội lấy kiếm cầm trên tay, lập tức lòng tự tin chỗi dậy, chiến ý dồn dập tăng lên bừng bừng.
Kiếm toả ra sát khí ra chung quanh khiến Huyền-Trâm cảm thấy như ngàn vạn vết cắt vào da, khẽ rùng mình nổi gai ốc, nàng vội vàng lấy Mẫu Tử Kim Hoàn cầm tay, một tia chân khí dồn vào, một luồng kim sắc quang khí toát ra, lập tức đẩy lui sát khí từ thanh phi kiếm kia trên tay Tôn nhị công tử.
Tôn nhị công tử thấy kim quang đại phóng như muốn phóng vào mình vội vàng bắt kiếm quyết quát:
- Tiếp chiêu!
Tay kiếm khẽ rung, muôn vàn kiếm sao phóng tới, phi kiếm nối tiếp rời tay phóng ra, kiếm khí vọt phía trước đâm thẳng vào ngực, vạn sao bao trùm toàn thân Huyền-Trâm nhanh như điện chớp.
Mẫu Kim Hoàn trong tay Huyền-Trâm quay tít như con vụ đồng thời bay thẳng một đường đón lấy kiếm khí của đối phương, kim quang mạnh mẽ bộc phát đại thịnh, khiến người nhìn vào léo mắt, mắt tự động nheo lại. Kim Hoàn phóng ra kim quang đồng thời tiếng vi vu nghe rợn người do gia tốc quay còn tiếp tục tăng lên cực nhanh.
Kim Quang phủ đến đâu kiếm sao của đối phương bị đánh tan đến đó. Kiếm Hoàn cuối cùng chạm nhau, những tiếng tiếng leng keng thanh thúy liên thanh dội vào tai mọi người, thân Huyền-Trâm nhẹ như không còn hai thân hình chuyển thế thuận lợi điều khiển linh khí của mình. Kiếm Hoàn khí sau một loạt va chạm trở nên ảm đạm bay về tay chủ nhân, chiêu đầu xem như thử thực lực bất phân thắng bại.
Kiếm thu về Tôn công tử lập tức dồn chân khí tay bắt quyết lần nữa phóng đi ra, lần này thân kiếm trở thành một thanh ngân quang cự kiếm tà tà phóng tới.
Kim Mẫu hoàn phóng ra chạm vào cự kiếm, Kim Hoàn bị bạt ra bay về phía trước, cự ngân kiếm tiếp tục với quỹ tích cũ vọt đến.
Tôn công tử thấy cự kiếm của mình đánh bật Kim Hoàn của đối phương mừng thầm, bỗng kim hoàn đang bay lại đổi chiều nhắm ngay vị trí trái tim mình đánh tới. Hắn vội lấy thuẫn phù ra bố trí kịp thời, bùng, thuẫn bị đánh tan người bị đánh bật ra sau mười mấy thước.
Trong khi Huyền-Trâm bị Cự Kiếm đâm tới, nàng vội kích phát Tử Kim Hoàn nhắm mũi kiếm phóng tới. Đinh, Cự kiếm bị đánh chếch sang một bên, đồng thời biến nhỏ lại một phần, ảm đạm. Thì ra đối phương bị Mẫu Kim Hoàn đánh văng ra, khiến cự kiếm bị ảnh hưởng uy lực.
Huyền-Trâm ngưng trọng, âm thầm tính toán cách phá kiếm chiêu.
Nàng dùng mẫu hoàn ngăn chặn mọi thế kiếm của đối phương, nếu muốn thắng tất nhiên phải dùng thêm tử hoàn, liên kết với nhau. Nghĩ vậy nàng ném Mẫu hoàn tấnn công, một luồng huyết ảnh hình khuyên theo đường cong bay vút ra, Tôn nhị công tử cũng phóng kiếm, kiếm hoàn lại va chạm. Huyền-Trâm thấy đối thủ dùng chiêu thức cũ nàng liền biết mình nắm chắc phần thắng hừ một tiếng lẩm bẩm: "Dám dùng chiêu cũ, ngươi khinh thường ta quá rồi!"
Tay cầm tử hoàn liền phóng ra, rơi đúng vào đầu kiếm đang đâm tới. Tôn nhị công tử thấy vậy giật mình thì đã thấy phi kiếm của mình sỏ ngay vào tử kim hoàn của đối phương, hắn mừng rỡ tưởng tử kim hoàn của đối phương bị khống chế, dè đâu phi kiếm bị Kim Tử Hoàn áp đảo khống chế cuốn quay xoay như mũi khoan, tiếp theo bị mẫu kim hoàn đánh trúng trên thân kiếm nghe "Cắc" một tiếng. Trước mắt hắn liền thấy tối xầm, miệng hộc máu tươi, rồi tiếng leng keng vang lên như kiếm bị rơi trên mặt đất...
Tôn nhị công tử không những đã nhận chủ còn tế luyện linh kiếm, tâm kiếm tương thông, kiếm gãy tâm thần cũng bị ảnh hương gây tổn thương. Tế luyện cũng là có hai mặt, lợi ích chủ nhân có thể dễ dàng khống chế điều khiển bảo kiếm như ý, hại chính là khi bảo khí bị tổn thương chủ nhân cũng bị ảnh hưởng tôn thương đến tâm thần.
Tên hộ vệ thấy chủ nhân bị hại thảm như vậy nhịn không được, quên hết thảy nguyên tắc, nhảy ra xông lại phía Huyền-Trâm quát:
- Ngươi dám đả thương nặng chủ nhân Nhị thiếu gia, chịu chết đi.
Hắn chưa đến trên tay đã cầm một tấm phù bằng bàn tay, kích phát một viên hỏa cầu phóng tới nhanh như chớp.
Huyền-Trâm vội giuơng Mẫu Tử Kim Hoàn ra thủ kết đại ấn "Bạt" trong Huyền Ấn đại thủ pháp ra bạt hỏa cầu bắn trở về. Đáng tiếc hỏa cầu quá mạnh, chỉ có thể tác dụng bảy phần, ba phần còn lại lọt vào trực tiếp đốt cánh tay trái của Huyền-Trâm, khiến nàng hét lên một tiếng. Tay áo bị đốt trụi, cánh tay đa nhức. Nàng không biết miếng hỏa phù của đối phương có năng lực chống đỡ Trúc Cơ Kỳ một kích, có thể sử dụng hai ba lần, lần thứ hai và thứ ba thì yếu dần. Huyền-Trâm giận dữ không nhịn được nên gầm một tiếng thanh thúy, thân bay vọt lên, tay phải thủ pháp đại ấn quán chân khí vào Mẫu Tử Kim Hoàn nện xuống đối phương nhanh như chớp, khí thế áp lực đè xuống như trời sập.
Tên hộ vệ thấy hỏa phù tác dụng đốt cháy một cánh tay của kẻ thù, định kích thêm một phát nữa, thì thấy bóng đối thủ biến mất, sau đó cảm giác thân người như bị khoá trụ, không thể nhúch nhích, hít thở không được.
- Ầm
Mọi người tầng chệt cảm thấy người bị một lực lượng từ dưới mặt đất đánh lên bàn chân khiến cả người bị nâng hổng lên một cái. Một thân ảnh như mũi tên khổng lồ thẳng tắp bay lên rồi rơ xuống nằm bất động không biết sống chết, chung quanh bụi cát mù mịt, lúc lắng đọng chỉ còn hai chủ tớ Tôn nhị thiếu gia bên một cái hố đen cháy hình cái nhẫn, còn nữ tử kia không biết đi đâu. Tên hộ vệ lúc này tuy thoát chết, nhưng quần áo trần trụi, lông tóc cháy trụi, da thân đỏ lên toàn thân bị bỏng lại có nhiều vết cắt chảy máu, hai tay che lấy hạ bộ, mặt cúi gầm xuống không dám nhìn ai.
Thì ra Huyền-Trâm mấy hôm trước sau khi sử dụng Huyền Thiết Ấn bị thoát lực, nàng tạm dùng Mẩu Tử Kim Hoàn ra luyện theo thủ pháp dùng cho Huyền Thiết Ấn, lúc vừa rồi trong tình trạng gấp rút, quán dĩ tiện vô thức dùng hết thực lực đánh ra, ai dè Mẫu Tử Kim Hoàn bị hỏa cầu nung nóng nện xuống đối thủ, lại không nện trúng, để thân đối thủ lọt vào tròng giữa. Đối thủ thoát chết bẹp nhưng bị hỏa khí, cùng kim quang sắc bén cắt da bỏng thịt, đốt cháy gọt sạch đầu tóc, quần áo đối thủ.
- Ha ha, tức cười chết đi được, bị mỹ nhân nện trần trụi lại không chết được.
Nữ nhân đi theo lúc này chợt tỉnh vội kiếm lấy áo choàng trùm lên người tên hộ vệ.
Huyền-Trâm được Hàn Tinh đem về ngồi xuống, chàng ra tay quá nhanh nên không ai nhậnn thức. Vừa nắm lấy nàng chàng đã kiểm tra vết thương, chàng vội đem một nguyên khí vào cánh tay bị thương, hấp thu sạch hoả khí đang cắn phá, sau đó đưa một tia chân nguyên chữa trị kinh mạch lẫn tế bào từ trong ra ngoài.
Xong hết bàn tay phải của chàng phát một lớp bạch quang lờ mờ, bàn tay vuốt qua cánh tay Huyền-Trâm một luợt, dấu vết ngoại thương huyền ảo biến mất không còn. Cuối cùng mới đưa cho nàng một bộ áo choàng.
Hàn Tinh hành động nhanh không tưởng được, đưa người về, để nàng ngồi xuống, chữa thương, Doanh Doanh ngồi bên cảm giác như chàng chỉ đưa Huyền-Trâm về để ngồi xuống rồì xem qua loa, không nhận ra hết quá trình chữa thương chớp nhoáng này. Nàng quan tâm đến gần hỏi:
- Chị Huyền-Trâm có bị thương nặng không, vừa rồi hình như cánh tay bị hỏa cầu đánh tổn thương.
Huyền-Trâm tâm vẫn chưa ổn định, vẫn còn rối loạn trong chiến ý, chân khí vừa đem ra sử dụng bị hao mòn không ít, nàng chỉ thấy cánh tay đang đau nhức bỗng mát rượi, rất dễ chịu thoải mái biết ngay Minh vừa chữa trị, nàng nghe Doanh Doanh hỏi mới nhìn đưa cánh tay nhìn thì dấu vết cháy bỏng đã không còn.
- Không sao! Vết thương nhỏ mà thôi.
Người chung quanh nhận xét cuộc chiến phần thắng về phần Huyền-Trâm, ca thán không ngớt, tưởng nàng cố ý cho tên hộ vệ kia một lối thoát, người thì cho là nàng cố ý hạ nhục hắn. Hàn-Tinh nhận xét khác, Huyền-Trâm lấy Mẫu Tử Kim Hoàn luyện kỹ pháp Huyền Thiết Ấn cũng không sao, nhưng vừa rồi tranh đấu, lúc bị thương lửa giận làm mất lý trí, tâm mất khống chế là điều tối kỵ nguy hiểm. Hàn Tinh truyền âm dặn Huyền-Trâm:
- Huyền-Trâm! Lần sau chiến đấu, nhớ phải bình tĩnh, cũng may lần này tên hộ vệ kia bản lãnh kém hơn em mấy cấp, không cần liều mạng ra dùng hết chân khí , lực lượng năm thành cũng đủ tiễn đưa hắn rồi. Nếu hắn là cao thủ cùng cấp thì em nguy rồi, không phải vì thua chiêu số rủi may mà là thua kém tinh thần ý chí. Nhớ lấy, lý trí, tâm thần luôn phải giữ thanh tịnh, mới sáng suốt giải quyết được khó khăn, nếu bị thương thì càng cần phải bình tĩnh. Trong chiến đấu gìn giữ sinh mạng mới là điều quan trọng nhất, lưỡng bại câu thương không nên, giết địch mình bị trọng thương thì phải tính hậu quả cho kỹ, cần có thủ đoạn cường mạnh che dấu hòng để tự cứu lấy mình.
Hỏa cầu kia, cũng như tương tự bất cứ dạng gì có năng hủy phá mãnh liệt, sau này chắc chắn em còn gặp lại nhiều vậy nên tự tìm cách phá giải cho hoàn hảo.
Hàn Tinh không dùng gì cả trực tiếp thanh toán tiền ăn cho Doanh Doanh rồi nói:
- Chúng ta về rồi nói chuyện sau.
Vừa nói xong bất ngờ có người lên tiếng:
- Các ngươi đả thương người của Tôn đại thế gia còn mong chạy đi được hay sao.
Hàn Tinh không thèm nhìn cũng biết ba nguyên anh kỳ trên tầng trên. Ba người hai nữ một nam bay xuống tần hai, nam tiếu sái, phong nhã, không mất vẻ hùng mạnh; nữ thanh tú, ưu nhã phong tình vạn chủng. Tất cả vận áo choàng trắng, lượt là thẳng tắp, không một vết nhăn...
Hàn Tinh nhẹ giọng:
- Các ngươi là ai, sao dám nói lời này trước mặt ta.
- Chúng ta là khách trong Tôn gia, Tam Tuyệt Kỳ Tiên nên bênh vực người Tôn gia. Ai đắc tội người Tôn gia đều đáng chết.
- Tam Tuyệt Kỳ Tiên, tên nghe rất kêu! Bản lãnh thủ đoạn không biết giỏi đến đâu. Các ngươi cảm thấy có đủ thực lực để bênh vực cho người ta hay sao? Suy nghĩ chính chắn chưa?
- Đương nhiên đủ tư cách, dù ngươi có là đệ nhất kỳ nhân Hàn Tinh cũng không thể thoát khỏi tay chúng ta.
- Vậy à! Ba tên tiểu Nguyên Anh kỳ tự cho mình có bản lãnh thông thiên, thủ đoạn vô địch đấy à. Các ngươi ngông cuồng không biết đến ai, lại đòi giết ta. Ta cũng không so đo, bây giờ ta dùng ba ngón tay, nếu các ngươi tiếp được ba chiêu thì ta tha chết cho, sau đừng để ta gặp mặt bao giờ kẻo uổng mạng.
Doanh Doanh đứng bên nghe vậy bất kể đang bị khí tức ba người áp đến, thật ra khí tức của ba nguyên anh kỳ bị chàng cản lại tám chín phần, nàng vội hỏi:
- Tinh Ca! Anh định chỉ dùng ba ngón tay giết họ sao?
Chàng lắc đầu buồn giọng nói:
- Bọn chúng muốn đến giết ta, chẵng lẽ để cho họ toại nguyện. Loại người ưa sát nhân này để không có ích lợi cho ai.
- Không phải, em không phải muốn hỏi ý đó, ý em là chỉ dùng ba ngón tay thôi hay sao, lại chỉ có ba chiêu?
- Ba ngón là nhiều rồi, bình thường nguyên anh kỳ chịu không nổi, dù chỉ một ngón.
Tam Tuyệt Kỳ Tiên nam tử cười khẩy hừ một tiếng một kiếm đánh ra, kiếm khí thành cương vừa đếm trước ngực đối phương liền bị trụ lại, lúc này hai nữ tử đồng thời tả hữu hai bên phóng tối. Hàn Tinh tay phải ba ngón bỗng động, thủ quáp quái dị, tựa như gẩy đàn như vặn, hai mắt tinh liếc Tam Tuyệt Kỳ Tiên.
Ba người bị ánh mắt liếc qua, nguyên anh đồng thời bị trụ không thể nhúc nhích, thân người lập tức ngừng lại, nói không lên lời, mặt tái đi như gà bị cắt tiết.
- Xin Hàn tiền bối giơ tay cao đánh khẽ!
Hàn Tinh buột niệng:
- Thì ra Ngạo Thế Tông Tạ Thanh lão sư.
Hàn Tinh nhận ra ngay người mới ngăn cản mình là Tạ Thanh, Trận pháp tông sư, cùng mình góp sức đánh đuổi yêu nhân năm xưa.
- Bọn hắn là con cháu của một người bạn, mong Hàn Tiền bối bỏ qua tội ngỗ nghịch của chúng. Còn không mau tạ tội Hàn Tinh tiền bối. Các ngươi cả gan, ngay cả Hàn Tinh tiền bối cũng đắc tội!
- Hàn Tinh tiền bối? Hắn,...
- Thôi đi, nể mặt Tạ lão sư ta không chấp....
Hàn Tinh không nói gì thêm, ba người biến mất trước mắt mọi người..
- Cái gì? Thanh niên vừa rồi là Hàn Tinh tiền bối, sao lại trẻ như thế được, tu vi nhìn cũng không có gì đặc biệt.
- Bốp!
Ngươi nói đi, vừa rồi ta chỉ đến chậm một giây, các ngươi đã thành tro bụi. Đắc tội với ai không chọn, đi đắc tội Hàn tiền bối. Thấy mình dại chưa...
Bị Tạ Thanh bất ngờ tát cho một cái, hắn tỉnh ngộ cúi đầu không dám nói gì.
- Hàn tiền bối, ngay cả Bất Diệt Ma Quân gặp mặt còn cuốn gói chạy trối chết mà ngươi là cái thá gì đòi đi giết người ta còn làm khách quý bênh vực cái Tôn gia tộc thối tha chó chết làm gì. Hồi tỉnh đi.
Tạ Thanh vừa nói xong đã nghe bên tai:
- Tạ lão quái, ngươi làm phiền ta chết. Ngươi vừa rồi chẳng khác gì chỉ mặt ta mà gọi Hàn Tinh, tuyên dương cho thiên hạ biết. Ta không muốn ai phiền ta ngươi chớ có nói lung tung nữa. Thật là bị làm phiền sau này ta không thể tự nhiên đi lại Tu Chân Giới nữa..
- Xin lỗi tiền bối!
Tạ Thanh không còn nghe thanh âm đối phương nữa, đoán chàng đã đi xa rồi. Lão hai tuần trước đến Đông Duyến Châu kiếm Hàn Tinh nhưng không gặp trực tiếp, nhưng lại may mắn có thể dùng thần thức theo dõi trận đấu của chàng với Bất Diệt Ma Quân. Lão cũng không theo dõi được rõ ràng nhưng sau đó người ta đồn đại, Hàn Tinh đánh giết Bất Diệt Ma Quân sau đó đã trở lại Tu Chân Giới. Hôm nay gặp lại Hàn Tinh, quả nhiên là người trẻ tuổi năm xưa cùng mình gánh vai đánh giặc yêu nhân, dáng dấp bên ngoài, phong tư vẫn như xưa, ai lại ngờ được là đỉnh đỉnh danh vang Hàn Tinh.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=