Chương Huyền-Trâm lại xuất trận
Hàn Tinh đi rồi, Tạ Thanh tiếc hận không thôi, bấy lâu nay tìm kiếm lúc gặp chưa kịp trao đổi mấy câu chàng đã đi mất bóng. Lão định đuổi theo nhưng chàng đi không để lại một tia hơi thở dấu vết thì lắc đầu cười khổ, rồi ngẩn người lẩm bẩm "Thuấn Di ", không biết lúc nào mới có dịp gặp lại.
- Kinh Vạn-Thọ đạ tạ tiền bối cứu mạng!
- Ngươi làm cho ta tức chết, vì tên quần áo lượt là mất dạy thối tha đi đắc tội người tốt. Các ngươi bỏ ngay cái địa vị Khách Khanh Tôn thế gia đó đi, nếu còn tham chút hư danh, và lợi lộc thì bị chết lúc nào cũng không biết.
- Vâng Tạ tiền bối..
- Hai vị này là Nguyệt Mộng-Hàn và Kha Uyên-Thê bạn lữ của cháu.
- Ừ! Ngươi cẩn thận hành động của mình, ngươi đi lo chuyện của mình đi.
- Kinh đại ca, anh có sao không?
- Không sao, may mắn có Tạ tiền bối lên tiếng kịp thời.
- Vừa rồi thật là nguy hiểm, ánh mặt vị Hàn Tinh kia vừa chiếu trên người, tiểu muội liền bị trụ, cả ngón tay ngón chân cũng bị khóa, chân khí cũng đìnhg chỉ không thể vận chuyển được.
- Thanh niên bình thường, khí tức cũng không khác người, tự nhiên đến không cảm giác được là một cao nhân. Không dè là đại danh đỉnh đỉnh Hàn Tinh tiền bối đang nổi danh khắp Tu Chân Giới.
- Anh tính sao, có về Tôn gia nữa không?
- Về một chuyến cuối, sắp xếp ổn thỏa rồi đi thôi. Lần này ta tỉnh ngộ rồi, thật là hắn không đáng cho chúng ta hỗ trợ.
Ba người về nói chuyện với Tôn gia chủ, sau đó từ chức mà đi. Tôn gia thấy con mình bị thương, chủ nghe gia nô kể chuyện giận dữ lúc đầu bênh vực con mình, sau đó nghe Kinh Vạn-Thọ nói hai nữ tử là người thân của Hàn Tinh tiền bối mới để yên. Kinh Vạn-Thọ lúc này mới nhận xét phản ứng bênh vực con của Tôn Gia chủ mới biết mình thân với họ là sai lầm. Rõ ràng con mình có lỗi còn muốn dựa vào gia thế của mình lấn át người khác. Bọn ta may mắn chút nữa mất mạng vì cha con họ Tôn.
La gia Hỏa Mỹ Nhân chờ Hàn Tinh về sốt ruột, nàng thấy Hàn Tinh đem Huyền-Trâm đi vội xuất phi kiếm định đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng dấu tích, nàng dậm chân quay về buồn bực chờ đợi. La mẫu thấy vậy an ủi:
- Họ về ngay thôi, con cần gì phải bực mình.
- Mẹ không hiểu đâu, Tinh ca và con cành giới mỗi ngày một xa, lần đầu gặp mặt tu vi của con trên chàng một cấp, lần thứ hai gặp lại, chàng vượt trên con hai cấp, cứ vậy tiếp tục xa cach càng ngày càng xa. Hôm may con thật không hiểu sao lại đem nữ tử theo làm gì, tu vi còn kém như vậy.
- Chuyện nữ tử này con không cần phải lo, tu vi nàng còn kém con hai đại cấp.
- Con sắp phải trở về Cung môn rồi, mẹ đã quyết định chưa?
- Đông-Duyến châu đã ổn định rồi, Thiên Ma môn đã bị diệt hơn một năm nay, ngay cả Bất Diệt Ma Quân cũng bị diệt. Cũng là lúc gia đình chúng ta dọn về. Ở đây với La đại gia thật là không thích hợp.
- Vậy tốt lắm, sau này con về thăm cũng dễ dàng hơn.
- Có điều chúng ta đi lúc này khiến cho La đại bá của con khó giải quyết với Triệu gia về việc Doanh Doanh.
- Vừa mới đây Tinh ca có nói sẽ giúp giải quyết việc này, có lẽ chàng có cách cũng không chừng.
- Chỉ hy vọng có thế...
Hai mẹ con còn đang suy tư chuyện khó khăn của La đại thế gia thì Hàn Tinh đưa Doanh Doanh về, bầu khí trong nhà vui nhộn hẳn. Chàng truyền âm cho Hỏa Mỹ nhân hỏi vị trí Triệu Gia, sau đó dùng thần thức dò xét.
Triệu gia tất cả ngót vạn người, đất đai tám vạn mẫu. Triệu Thế Mỹ là con trai cả của Triệu Ẩn, Triệu gia chủ. Hắn cũng là người sẽ được hưởng gia sản truyền thừa sau này. Năm thế hệ sống chung với nhau nên Triệu gia thành một đại thế gia cường mạnh, cao niên nhất cũng là người có quyền tối thượng là Triệu Quang ông tổ nội của Triệu Thế Mỹ, tu tiên đạt đến cao đỉnh Độ Kiếp Kỳ. Triệu lão tổ đã chín trăm năm mươi bảy tuổi, trăm năm nay không quản nhiều đến việc con cháu, chuyên tâm chuẩn bị đón thiên kiếp. Tuy vậy lão tổ vẫn ảnh hưởng rất lớn đến suy hưng của đại gia tộc.
Hàn Tinh thăm dò một lần từ ngoài vào trong, đến tận nơi tu động của Triệu lão tổ, Triệu Quang cảm giác như bị một tia mắt vô hình dò xét mình, thoáng đã biến mất khiến lão khẽ nhíu mày phỏng đoán:
"Trong thành này tu vi mình cao nhất, trong thập đại thế gia chỉ có Nam Cung thế gia có độ kiếp kỳ, nhưng thực lực cũng còn kém mình một bậc. Kẻ có bản lãnh cao hơn mình rất hiếm, đó là mấy lão quái Tán Tiên nhưng mấy lão đó không bao giờ bỗng dưng lại để ý dò xét mình. Chẳng lẽ là kẻ thủ cũ."
Buổi chiều La đại thế gia tiếp năm người khách Triệu gia, trong đó có một thanh niên vận thanh bào, dáng vẻ tuấn dật ra vẻ phong nhã nhưng không dấu chút kiêu hãnh, xem thường thiên hạ chung quanh.
Khách chủ vào đại sảnh an tọa, đang dùng trà một vị khác trung niên mới vào chủ đề:
- Chúng tôi hôm nay đem theo cả Triệu thiếu gia có chỗ đường đột mong La gia chủ đừng trách.
- Không có gì, với địa vị của Triệu thiếu gia thì trong thành này muốn đi đâu mà chẳng được.
- Đúng quá! Triệu gia chủ đã nói vậy, ta không khách sáo nữa...
- Thiếu gia! Thiếu gia định làm gì vậy?
- Các ngươi bàn chuyện đi, ta đương nhiên muốn tự mình kiếm Tiểu Mỹ Nhân...
Triệu Thế Mỹ nói xong chạy xộc vào trong kiếm mỹ nhân..
La gia chủ cùng những trưởng lão thấy vậy lắc đầu thầm chửi trong lòng "quân vô sỉ không có giáo dục"
Hàn Tinh đang ngồi xum họp với mọi người, bỗng rời chỗ. La bá mẫu thở dài, còn Hỏa Mỹ nhân và Huyền-Trâm theo Hàn Tinh. Bỗng chàng lẩm bẩm: "Tên Triệu Thế Mỹ, heo nọc này vừa vào nhà đã nhảy xộc vào tìm kiếm lung tung."
Doanh Doanh đi theo nghe được nhanh miệng hỏi:
- Heo nọc là cái gì?
Chỉ có Huyền-Trâm nghe hiểu chàng muốn nói gì nàng cúi gầm mặt, sợ nói ra khiến Doanh Doanh mất hết danh tiết nói:
- Doanh Doanh đừng hỏi kỹ, tên họ Triệu kia đang xông vào La gia xục tìm em đó.
Doanh Doanh nghe vậy run lên:
- Cái gì! Chết em rồi, làm sao bây giờ...
- Lo gì, Doanh Doanh không nhớ ở đây còn Tinh ca.
- Tinh ca cái gì? Huyền-Trâm! Đây là cơ hội của em, phải ra tay dạy con dê tơ này một bài học. Nhớ diễn hay một chút..
- Em được không?
- Dư sức, hắn so với em còn kém lắm, cứ đùa với hắn như ý thích. Nhớ dùng Mẫu Tử Kim hoàn chiêu kia cạo gọt sạch là đẹp, không cần dùng toàn lực, nếu không hắn chết mất.
Doanh Doanh nghe vậy quên cả sợ hãi vừa rồi, mừng rỡ nhẩy lên, hay tay xoa nhau, miệng xuýt xoa tươi cười hí hửng:
- Hay quá, chị dùng chiêu kia biến hắn thành người sơ khai.
- Doanh Doanh còn cười được à, em mau kiếm chỗ trốn đi..
- Tinh ca, em cũng muốn xem. Làm sao bây giờ.
- Doanh Doanh đứng bên dì Tiểu Hồng, không được chạy loạn, không được lên tiếng. Chúng ta đứng trong ẩn tàng trận, chúng ta thấy hết, họ không thấy chúng ta.
- Còn bà nội thì sao?
- Vậy mời bá mẫu qua đây ngồi xem diễn trò.
Mọi người vừa chuẩn bị xong Triệu Thế Mỹ chạy vào thấy Hồng-Linh thì ngạc nhiên đã bị nàng hỏi:
- Tên tiểu hài dễ coi kia! Đói rồi hả, muốn tìm mẹ bú tí phải không nào?
- Cô nương là ai? Có biết Doanh Doanh ở đâu không?
- Không phải hỏi? Lại đây ta dậy cho ngươi một hồi, chừa cái thói chạy loạn lung tung.
Huyền-Trâm ngầm đánh giá hơi thở tên này, quả như Minh nói còn kém nàng hai tầng luyện khí kỳ, thấy hắn tay không nên nàng xông lên nhắm ngay mặt tát cho một cái.
Triệu Thế Mỹ thấy vậy giật mình vội ngiêng đầu tránh né, nhưng mắt lại thấy bàn tay đẹp lại có lực khẽ nắm lại đồng thời thấy ngực bị một đòn cùi chỏ vào ngực, bắn lui về phía sau, tay ôm ngực hít thở không thông tay kia chỉ Hồng-Linh:
- Ngươi ! Ngươi dám đánh bổn thiếu gia..
Tay đem ra một con chó nhỏ lông xanh, quát:
- Mau!
Con chó lớn nhanh biến dạng thành một đầu thanh lang nhe răng giương vuốt gầm gừ đe dọa chực nhảy vào Hồng-Linh. Hàn Tinh thấy đối phương đem đầu thanh lang cấp bốn ra thì biết Hồng-Linh dùng tay không khó lòng thắng nổi. Tuy nhiên Hồng-Linh không chỉ là luyện khí hậu kỳ còn là nữ võ có hạng, mấy năm nay nàng không những rèn luyện đều đặn còn ngang dọc kiếm cao thủ luyện đấu.
Thanh Lang vừa xông vào đã bị Hồng Linh liên hoàn cưóc đá bay lên không, mấy cước đầu không thấy thanh lang tổn thương gì nhưng sau cước thứ ba, bụng thanh lang để hở khiến bị bàn chân của Hồng-Linh mạnh mẽ đá vào, kêu ẳng ẳng liên tục. Mười mấy cước đá trúng thanh lang, khiến hắn bay ra xa nằm xuống vừa được mấy nhịp thở lại đứng lên xông vào.
Huyền-Trâm thấy bàn chân ê ẩm thì biết con thanh lang này thể chất vượt trên chó nhà rất nhiều, cách xa nhau một trời một vực. Chó thường chịu không được một cước của nàng, còn thanh lang này chỉ bị đau kêu ẳng vài tiếng rồi bình phục. Nàng cẩn thận hơn nên lấy Mẩu Tử Kim Hoàn ra ném.
Thanh Lang cảm giác được uy lực của Kim Hoàn nên cẩn thận né tránh không dám để chạm vào thân. Lúc này Triệu Thế Mỹ lo lắng, trên tay liền cầm một cây quạt màu trắng, nhằm Huyền-Trâm chém đến.
Bỗng một bóng đỏ vọt đến chắn trước Huyền-Trâm " Lạch Phạch" hai tiếng liên thanh, Triệu Thế Mỹ bị đẩy lui, tay cầm quạt tê tái thiếu chút nữa rơi xuống đất. Hắn nhìn lại thì trợn mắt không tin vào mắt mình nữa, trước mắt hắn rõ ràng là một con gà lông đỏ óng ánh như lửa, đẹp vô cùng.
- Hỏa Linh kê? Bảy cấp linh thú...
Hỏa Kê vừa xuất hiện Thanh Lang liền bị uy khí áp đảo, liền bị Mẩu Kim Hoàn kích trúng bay mâý chục trượng nằm không nhúc nhích.
Tiểu Hỏa Kê chặn một chiêu quạt xong ánh mắt nhìn về con Thanh Lang cấp bốn đang lóp ngóp đứng dậy. Thanh Lang cụp đuôi bỏ chạy về bên chủ. Triệu Thế Mỹ thấy nó sợ hại như vậy buồn bực vội thu nó về... chính hắn cũng bị khí thế con linh kê áp đến khiến trong lòng bất an.
Tiểu Hỏa Kê Vương thấy thanh lang không còn vội kêu túc túc hai tiếng rồi bay mất, mọi người chỉ thấy một tàn ảnh như một đốm lửa sau đó không còn tăm hơi.
Huyền-Trâm không ngờ Thanh Lang giảo hoạt, tốc độ lại cực nhanh, đến nỗi Mẩu Tử Kim Hoàn đều bị nó tránh thoát. Nếu nó không bị Tiểu Hỏa Kê Vương làm cho giật mình thì vẫn chưa trúng đòn như thế.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=