Chương Ngọc-Thanh Tông
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết tu vi, tài bảo tăng nhanh như thương gia gặp thời, phát tài mau chóng. Ngoài ra tu luyện đột phá liên tục không gì cản được. Bước chân hai chủ tớ ghé dừng không biết bao nhiêu lục địa thành thị, thôn xóm... hải vực, hoang địa, sa mạc nhưng không thấy cảnh nào giống như cảnh hiển thị trong gương. Nơi nào cũng thu hoạch dư giả.
Quan-Thiên Thành, một thành trì to lớn chiếm một phần ba Đông An lục địa. Dân số trong thành đông đảo, thêm vào số lượng lớn khách từ ngoài tự do ra vào thường xuyên nên việc buôn bán thông thương thịnh vượng phát đạt. Cũng vì vậy trong thành an ninh trật tự bất ổn không ao quản hết được, tranh chấp, án mạng xảy ra mọi lúc, ngoại trừ khu vực Kim Đan Điện.
Chủ tớ Hoa-Tuyết đến Quan-Thiên Thành một tuần qua, sau năm ngày bế quan tu luyện bỗng nghe tin Kim Đan Điện sẽ tổ chức thi khảo luyện đan cấp ấn bằng chứng cho luyện đan sư. Hoa-Tuyết đang ở phòng trọ, thần thức của nàng lúc này trải ra bao trùm các tửu lâu, quán ăn chung quanh.
- Các ngươi nghĩ sao? Chủ nhân Hư Vô đan tông truyền thừa có đến tham dự cuộc thi khảo luyện đan chăng. Từ khi nàng thu được truyền thừa đến nay đã tám tháng rồi còn gì, hẳn là đã nắm vững căn bản luyện đan nên cần phải đánh giá trình độ luyện đan của nàng.
- Thằng này linh hồn bị Hồng Hương Thánh Nữ nắm giữ rồi, đầu óc lúc nàng cũng tưởng tượng diễn giải ảo mộng, mày không sợ Diệp Quân sư thúc tổ ghen hay sao. Nàng kia bây giờ lo trốn cho kỹ còn không xong lý đâu dám xuất hiện nơi phồn hoa hỗn loạn ở đây.
- Thẩm nhị ca nói vậy không đúng, Hồng Hương Thánh Nữ cần gì phải sợ ai. Lần trước nàng bị bao nhiêu cao thủ bao vây, trong đó có cả Diệp Quân ngoại đường chủ tiền bối cũng không cầm chân được nàng.
- Lúc khác bây giờ khác, Diệp Quân tiền bối bây giờ đã đột phá trở thành hợp thể kỳ tu sĩ chiếm chức vụ ngoại đường chủ chứ đâu còn là hoá hình kỳ nữa.
Hoa-Tuyết nghe bọn Thiên Cơ Tông đệ tử nói chuyện liền sáng mắt lên tự nhận định:
- Hồng-Linh có thể xuất hiện để tham dự thi khảo luyện đan lắm. Tên Diệp Quân kia trong thời gian qua tu vi tăng tiến có đột phá thì sao Hồng-Linh lại không có tiến bộ. Nàng kia mới từ nhân gian thế giới đến đã lợi hại như thế, bây giờ cách lần trước tám tháng không biết thần thông của nàng so với ta như thế nào. Ta nhất định phải trả được mối nhục hai năm trước.. nếu đánh không lại thì đã có ngọc hộp trợ giúp.
Trong khi chủ tớ Hoa-Tuyết và nhiều người tra dò xem Hồng-Linh có tham gia thi khảo luyện đan không thì bọn Hồng-Linh đã hóa trang giả dạng vào thành. Bốn người nghe thiên hạ bàn tán nhiều chuyện, chuyện của Hồng-Linh có, chuyện hắc bạch mỹ nữ mới nổi danh Hắc Bạch La Sát chuyên dùng thần thông quái dị giết người đoạt bảo. Hồng-Linh cũng nghe rồi không để ý cứ xem như chuyện thiên hạ chẳng liên quan gì đế mình.
Bốn người bọn Hồng-Linh đang thả bộ hướng Chiêu Anh Lâu đi đến thì gặp nhóm ba thanh thiếu niên, hai nam một nữ. Hồng-Linh nhìn thoáng họ nhủ thầm:
- "Hai trong ba người này dáng vẻ biểu hiện giống như luyện đan sư, còn thanh niên còn lại ẩn dấu kiếm khí, thật là khó hiểu."
Ba người gặp nhóm Hồng-Linh cũng nhìn ngạc nhiên, hai nam một nữ đồng tử hộ tống một trang thiếu niên phong cách cực kỳ tuấn nhã.
- Chẳng lẽ là thí sinh đến dự thí khảo luyện đan?
Khi chạm vào ánh mắt của Hồng-Linh cả đám ngẩn người. Hồng-Linh mỉm cười khẽ cúi đầu tỏ ra chào hỏi..
Nam nhân thanh bào có vẻ như luyện đan sư bỗng hỏi:
- Xin hỏi các vị muốn đi đâu? Phải chăng đi Kim-Đan điện.
Hồng-Linh vội đáp:
- Đúng thế! Chúng ta nghe tin Kim Đan điện sắp có cuộc thi khảo luyện đan nên muốn đến xem, mong sao có thể học hỏi một ít thủ thuật của các danh gia luyện đan sư. Còn các vị, chẳng lẽ cũng muốn đến đó?
Ba người nghe giọng trong trẻo của đối phương lại nhìn kỹ lại thiếu niên trước mắt đánh giá. Thiếu niên này tuổi chừng mười sáu mười bảy trông chững trạc sao lại chưa vỡ tiếng, giọng cao thanh thót như đàn bà trẻ con? Hay là gái giả trai?
Mắt sáng, môi miệng nhỏ nhắn, da trắng mịn so với Mai muội bên cạnh đây còn dễ nhìn hơn, thật đáng ngờ.
- Thì ra chỉ muốn đến xem, sao không mạnh dạn đăng ký tham gia, như vậy có thể học hỏi được nhiều hơn.
Tiểu đồng bên cạnh thiếu niên có vẻ bất mãn thừa dịp lên tiếng:
- Đúng là như vậy, chúng ta đã khuyên thiếu gia nên tham gia thi khảo nhưng thiếu gia cứ đắn đo e ngại mãi. Thi khảo phí tổn không bao nhiêu lại có phần thưởng cho hạng ba trở lên. Xin ba vị cho thêm ít lời hữu dụng, nếu được có thể khuyên thêm thiếu gia thêm can đảm.
- Ai dám bảo ta thiếu can đảm?
- Ah! Nói lộn, không phải thiếu can đảm, mà là thiếu tự tin.
- Ai dám bảo ta thiếu tự tin?
- Còn không phải hay sao, nghệ thuật luyện đan của thiếu gia đã đạt được ít nhất cấp ba thế mà không chịu tham gia thi khảo chỉ muốn đứng ngoài xem thì còn hứng thú gì nữa.
- Im miệng ngay, mày biết cái gì? Mày không biết danh vọng là phiền não như thế nào hay sao?
- Người anh em này đừng chửi la nó, nó nói cũng không sai! Học luyện đan cũng như luyện võ rất cần cơ hội thí luyện và trao đổi, nhờ đó mới trau dồi kinh nghiệm luyện thêm nhanh chóng tiến bộ đến trình độ tinh thông.
- Các vị là ai, muốn đến Kim Đan điện làm gì?
- Ta là Ngọc-Thanh tông Đặng Hùng, còn có tam sư muội Hoàng Mai và ngưòi bạn hữu Hoàng Thắng.
- Thì ra Ngọc-Thanh Tông lừng danh thiên hạ! Tu Kiếm kiêm luyện đan, luyện khí, môn nào cũng tinh thông. Không như chúng ta chỉ là tán tu, tiểu bần gia không đáng kể. Tiểu tử Hàn Linh xin kính chào ba vị tiền bối.
Thật ra Hồng-Linh không biết họ đã lớn tuổi, thân phận lớn hơn mình cũng không dò xét tu vi của họ chỉ là theo thói quen khiêm nhường nhã nhặn thôi.
Đặng-Hùng nghe vậy vui mừng rất có cảm tình với thiếu niên trắng trẻo này, trong lòng không khỏi nghĩ thầm:
" - Ách! Tiểu tử này mới nghe danh bọn ta đã khom lưng cúi mình, mười phần kính trọng. Xem ra danh vọng bổn tông hiện nay không tệ."
- Chúng ta lần này hẹn đệ tử Ngọc-Thanh Tông ở đây để cùng đi Kim Đan Điện. Nếu công tử thấy có hứng thú thì tháp tùng chúng ta đi cho rầm rộ và hăng hái.
- Thì ra các vị tiền bối hộ tống đệ tử đi thi khảo luyện đan. Vậy chúng ta đến điểm đã hẹn nói chuyện cho tiện.
Hồng-Linh vẫn còn thói quen kỵ việc đứng nói chuyện giữa đường, chuyện gì cũng nên nói trong nhà.
Bọn Đặng Hùng thấy thiếu niên này ăn nói nhã nhặn, tự nhận địa vị bằng đệ tử của mình thì tưởng là thiếu niên bình thường. Họ đều âm thầm dùng thần thức đánh giá bản lãnh của thiếu niên thì ngạc nhiên nhìn nhau hỏi ý, rồi lắc đầu trao đổi tỏ vẻ không biết. Hơi thở nhẹ nhàng không có uy áp, đi đứng cử chỉ khoan thai rõ ràng hòa hợp với thiên nhiên trời đất, thật là khó hiểu thần bí.
Luyện đan học đồ có nhiều đẳng cấp, nếu đối phương dùng ngoại hỏa thì có thể đánh giá tu vi chưa đạt được Kim Đan kỳ, còn dùng dị hỏa hay chân hỏa trong cơ thể thì một là đối phương tu luyện dị hỏa hay tam muội chân hỏa. Thiếu niên này phong cách tao nhã cử chỉ tự nhiên nếu không lầm thì ít nhất có tu vi kim đan hậu kỳ, giỏi hơn là nguyên anh kỳ.
Bọn người thong thả đi chẳng mấy lúc đến Chiêu Anh lâu, quả nhiên nơi đó có hơn mười nam nữ đệ tử ân cần tiếp đón. Sau khi giới thiệu mới biết cả ba người đều có đệ tử chờ hẹn ở nơi đây trong số đó chỉ có năm người dự thi khảo luyện đan, ba đệ tử của Đặng Hùng, hai đệ tử của Hoàng Mai.
Thấy Hàn Linh cũng là luyện đan học đồ năm người họ quan sát thiếu niên kỹ hơn. Một nữ tử thấy thiếu niên da còn đẹp hơn mình thì ngạc nhiên tiến lại thân mật:
- Tốt quá! Không ngờ anh Hàn Linh thông thạo luyện đan không biết đạt đến cấp bậc nào rồi.
- Ta chưa bao giờ thi khảo nên không biết cấp bậc của mình, hẳn là chưa qua cửa nhập môn..
- Không hẳn là nhập môn, hỏi cách khác anh đã luyện ra những loại đan dược cấp mấy..
- Cấp đến cấp năm gì đó, nhưng cấp , tỉ lệ thành công kém lắm.
Đặng Hùng và Hoàng Mai tuy không ngồi chung nhưng tất cả mọi lời nói đều nghe rõ ràng biết ý câu hỏi, thấy đứa nữ đệ tử nhỏ nhất tinh tế như vậy cũng thầm tán thưởng. Hàn Linh này tuy chưa bao giờ tham gia thi khảo nhưng không thể tự tiện đánh giá đối phương luyện đan kém hơn hạng bét được.
- Vậy anh ít nhất cũng đạt được luyện đan cấp ba. Như vậy hai người chúng ta trao đổi một chút, anh nghĩ sao?
Hồng-Linh nhìn kỹ nữ tử, thấy nàng tuổi chỉ độ mười sáu trông dễ thương lại có tính hoạt bát, tuy không biết trình độ đối phương ra sao nhưng nàng nghĩ phóng khoáng, dù nàng ta kém mình cũng không hẳn là vô ích nên mỉm cười nói:
- Thế thì tốt quá, chúng ta tìm nơi kín đáo trao đổi một ít kiến thức luyện đan.
Hai người trao đổi một hồi bàn xong năm sáu loại đan dược thông thường, rồi bàn luận thảo dược thì nhận ra có vấn đề. Hồng-Linh nói ra mấy loại thảo dược nhưng Hoàng Hạnh chưa nghe bao giờ, nàng thấy vậy đem hình dáng ra tả thì Hoàng Hạnh nói ra một tên dược thảo lạ khác. Hồng-Linh ngẩn người suy nghĩ:
"Chẳng lẽ sách dược thảo của Hư Vô Đan Tông dùng tên khác hẳn với tên dược thảo tại Yêu Cầm giới này?" . Nàng vội sao ra một bộ ra ngọc phù, đưa cho Hoàng Hạnh nói:
- Cô thử xem qua một lần, xem tên gọi của dược thảo có đúng không?
Hoàng Hạnh nhận lấy xem nọi dung thì thấy hình vẽ cũng như cách diễn tả chi tiết rõ ràng chính xác, nhưng tất cả tên gọi đều khác hẳn. Nàng lưót xuống dưới đếm tất cả có hơn tám mươi vạn loại thảo dược liền kinh hãi. Nàng vội trả lại Hồng-Linh nói:
- Quyển thảo dược của anh thật đầy đủ, có những tám mươi vạn loại nhưng không biết tại sao tên dược thảo đều khác hẳn với tên gọi của bồn tông.
- Nếu vậy thì nguy rồi, tên gọi không đồng nhất sao ta có thể tham dự thi khảo luyện đan được?
- Điều này anh đừng lo, để ta bẩm sư tôn xem có cách nào giải quyết nhanh chóng không?
Hoàng Hạnh đi rồi, tiếng Hư Vô lão tổ bỗng nói:
- Tên gọi thảo dược, đan dược bất đồng là lẽ dĩ nhiên Hư Vô Tông tọa lạc ở Ngọc Vĩnh giới còn đây là Yêu Cầm giới thì làm sao giống được.
- Nhưng tại sao ngôn ngữ lại giống nhau?
- Điều này ta cũng không biết, chắc là loài người hai giới có chung một nguồn gốc.
Hai người bàn chưa được bao lâu Hoàng Hạnh cùng với Hoàng Mai và Đặng Hùng tiến đến. Đặng Hùng trên tay cầm một chiếc ngọc phù nói:
- Chuyện không may của Hàn Linh công tử chúng ta vừa được biết nên đã nhanh chóng đến Kim Đan Điện mua được một quyển Thảo Dược Ký thông dụng tặng công tử, mong công tử đừng chê, xem là món quà nhỏ gặp mặt của chúng ta.
Hồng-Linh thấy Đặng Hùng tặng sách liền khó xử vì trước nay không nhận quà của bất cứ người ngoài nào, ngoại trừ Minh nay trở thành hôn phu. Bây giờ nếu mình không nhận thì bẻ mặt đối phương còn nhận thì mang ơn đối phương. Hoàng Hạnh thấy Hồng-Linh còn do dự vội thúc:
- Anh Thu không cần ngại vì cuốn sách này chẳng là bão vật gì, chỉ quý ở lòng chiếu cố của hai vị Sư tôn và Dì ta, đã bỏ công ra chạy đến Kim Đan Điện mua sắm.
Hồng-Linh thấy mình không thể từ chối được nữa đành nhận lấy nói:
- Cảm ơn các vị. Ân tình này Hàn Linh không bao dám quên. Cũng may Hoàng-Hạnh phát hiện điều bất đồng này nếu không khi thi khảo sẽ bị thất thố lớn.
- Thì ra thiếu gia đồng ý tham gi thi khảo rồi, tốt quá..
- Làm gì mừng lớn như vậy, chưa biết ta có thông qua cuộc thi nào không mà vội mừng..
Hoàng-Hạnh vội bào chữa bênh vực cho tiểu đồng:
- Cứ theo như quyển dược thảo và thành tích luyện đan của anh Hàn Linh, nhất định đạt được cấp ba, thậm chí có thể đạt được cấp bốn hay cao hơn nữa ....
- Cô đừng quá tâng bốc, khiến ta trở thành tên kiêu ngạo đáng ghét.
- Khiêu ngạo đáng ghét..? Không thể nào người có thật tài không sợ phô trương kiêu ngạo.
- Nhưng ta sợ! ...kiêu ngạo làm lòng ta trở nên nặng nề bất an.
Hôm sau nhóm người lên đường tiến vào Kim Đan điện ghi danh, tình cờ Hồng-Linh phát hiện một thiếu niên họ Hoa gọi Đằng-Vân cùng nhóm có vẻ hậm hực ánh mắt bất mãn khiêu khích nhắm vào nàng. Hồng-Linh dùng thần thức quan sát hắn nhận ra Đằng-Hoa có tình ý với Hoàng-Hạnh. Đoán được nguyên nhân nàng cười thầm cứ giữ kín nhận định của mình giả như không biết. Ba tiểu đồng đi theo cũng nhận ra tình ý của Hoa Đằng-Vân cố nhịn cười trao đổi ánh mắt với nhau rồi ra vẻ không hiểu, không nói gì.
Khi nhóm Hồng-Linh sắp rời khỏi nhà trọ, Hoa-Tuyết cũng nhận ra nhóm người đệ tử Ngọc-Thanh Tông. Tiểu Hắc Phụng buột miệng:
- Chủ nhân thấy thiếu niên áo trắng đó không, chẳng khác gì phụng giữa đàn gà. Đáng tiếc tuổi còn quá trẻ, thiếu vẻ uy hùng hoành tráng nên chẳng phát ra uy phong nào..
Hoa-Tuyết gật đầu công nhận. Nhìn thiếu niên nàng nghĩ đến những nam nhân theo đuổi nàng, Tần Thiên Phong, Lưu Khải Tuấn, Phạm Bình... so về đẹp trai chẳng ai bằng thiếu niên này. Nàng tưởng niệm đến thiếu niên Hàn Tinh, tuy năm xưa chỉ gặp gỡ hai lần nhưng chàng đã để lại trong nàng những ấn tượng khó quên, chính Tiểu Hắc chui ra từ cái trứng chàng tặng, "món quà nhỏ lấy hên". Nghĩ đến đây nàng mỉm cười trong lòng cảm thấy ấm áp. Hàn Tinh đại ca không biết lưu lạc ở đâu? Chàng tuy không đẹp trai bằng thiếu niên này, ngược lại uy phong ẩn hiện huyền bí, khi cận kề đã đem lại nhiều cảm giác an toàn như cột trụ chống trời, thành lũy kiên cường có thể che mưa, chống bão cuộc đời. Nàng khẽ thở dài lắc đầu....
Tiểu Hắc thấy vậy nhắc nhở:
- Bọn Ngọc-Thanh tông đi rồi! Còn bọn Thiên Cơ Tông cũng đi theo, dường như họ muốn gây chuyện với nhóm Ngọc-Thanh tông.
Hoa-Tuyết giấu những gì giấu kín trong lòng, chuyện Hàn Tinh năm xưa nàng không tỏ cho ai biết và cũng ít khi hồi tưởng chẳng hiểu tại sao lúc này lại hiển hiện trong đầu.
- Đi thôi! Chúng ta cũng đi theo. Hôm nay tiến vào Kim-Đan điện xem tình hình, tiện thể dò xét xem con tiện nhân Hồng-Linh đến chưa.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết đi trong một phòng trọ khác lại có hai người một nam một nữ đang dùng thần thức theo dõi.
- Diệp sư huynh! Vừa rồi rõ ràng là Hắc Bạch la sát, không biết họ đến đây làm gì lại đi theo bọn sư điệt chúng ta.
- Mặc kệ mụ, chỉ cần mụ không giết hại nhóm đệ tử của chúng ta thì không cần quan tâm nhiều. Lần này quan trọng là tìm ra nàng Thánh Nữ thơm tho kia.
- Hách! Sư huynh tu luyện ra thêm mấy môn thần thông, tự tin không ít. Bây giờ sư huynh nóng lòng muốn tìm người đẹp ra mắt rồi, không biết sư huynh có cách nào phá huyền ảo thân pháp của nàng chưa? Sư huynh tiến bộ nhưng cẩn thận chớ quên nàng cũng có thể tiến bộ không kém đấy.
- Đương nhiên! Khi đó rồi anh sẽ cho em thấy.
- Sau khi thắng lợi sư huynh chớ bỏ rơi em!
- Yên tâm, anh chỉ muốn hành hạ nàng thôi! Ân bỏ thế nào được, em là Hiểu-Uyên mỹ nhân chiếm nhiều chỗ đứng trong lòng anh..
- Thật không? Ai mà dám tin..
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=&page=