Hồng Mông Linh Bảo

chương 295

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Vạn Thú nhị đỉnh

Vào trong cổng Kim-Đan điện, bọn Hồng-Linh sửng sốt bất ngờ vì trong đây không chỉ là một cung điện tráng lệ như từng nghĩ. Kim-Đan điện phía trong rộng rãi ba ngàn mẫu, ngoài mười tòa cung điện, có thể cho thí sinh cùng khách đến xem ở trọ thoải mái, ngoài ra còn có những lô linh điền trồng dược thảo, dược mộc. Khắp nơi đều có cao thủ độ kiếp kỳ trở lên canh giữ. Lúc này bên trong khách cùng với thí sinh dự khảo đã đến tấp nập, khiến nơi đâu cũng có người.

Sau khi đăng ký Hoàng Hạnh chạy đến hỏi:

- Anh Hàn Linh đang ký chọn thi luyện đan cấp mấy?

- Ta còn có cách nào chọn, ngoài cách leo thang từ cấp một, hai..... Cũng may họ sắp xếp chương trình hợp lý, ngày mai sáng thi khảo cấp một, chiều cấp hai. Còn cô đăng ký thi cấp mấy?

- Cấp bốn, năm, sáu. Ngày mốt mới bắt đầu, vậy ngày mai em đi ủng hộ anh, mấy sư huynh, sư tỷ muội đồng môn năm nay không có ai dự thi cấp một hai hết nên chắc mai họ cũng có mặt đầy đủ xem ủng hộ.

Hàn Linh nghe nàng nói vậy không quan tâm, muốn xem cứ xem chưa chắc được mấy người có lòng tốt thật tùnh đến ủng hộ.

- Cấp một và hai có gì đặc sắc đâu mà xem.

- Cũng không thể nói như vậy! Tuy là thi khảo cấp thấp nhưng thường xuất hiện những tài năng mới xuất sắc luyện đan kỳ tài.

- Vậy ta đi chuẩn bị một chút. Cô có biết ở đâu bán lô đỉnh không?

Hàn Linh hỏi xong dùng thần thức bao trùm cả khu vực Kim-Đan điện, thấy phía tây cách xa một dặm có khu buôn bán nhộn nhịp. Quả nhiên Hoàng Hạnh dẫn đuờng đến khu vực đó, Hoàng Hạnh ngạc nhiên Hàn Linh học luyện đan sao lại không có đan đỉnh, chính mình luyện đan cấp ba có hai kiện. Nàng làm sao biết đan đỉnh của Hàn Linh chính là Hư Vô đỉnh, không thể đem ra trước mặt mọi người tránh lộ ra thân phận và kích động lòng tham của người khác.

Hàn Linh định mua một kiện đan đỉnh thông thường, có thể luyện ra đan dược cấp năm, cấp sáu. Đang khi xem hai kiện đan đỉnh trong cửa hàng, có người bước vào mua đan đỉnh không tế nhị giọng cứ oang oang như chỗ không người một hồi:

- Chẳng lẽ các ngươi ở đây chỉ bán thứ đan đỉnh hạng bét này? Mau đem đan đỉnh quý giá nhất của quý cửa hàng ra cho ta xem nào?

Hàn Linh nhận ra một vị trung niên, râu quay nón dáng người vạm vỡ to lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Thoáng xem như là một luyện thể tu sĩ, nhưng dưới sự đánh giá của Hàn Linh trung niên này có tu vi hợp thể kỳ, luyện thể luyện chân song tu. Phục vụ bên trong đi ra tiếp trung niên, chẳng mấy chốc họ đưa ra hai kiện đan đỉnh ra.

- Không tệ, ít nhất phẩm chất thượng phậm như thế mới phải chứ?

Hàn Linh đang xem đan đỉnh loại thường thấy vậy cũng bị lôi cuốn nên trả hai kiện đan đỉnh đang xem rồi theo dõi trung niên. Trung niên thấy vậy đắc ý:

- Tiểu tử! Trông ngươi có vẻ khá giả, phong nhã sao lại thích những đồ tầm thường kia. Xem ra lần này ngươi cũng tham gia thi khảo như ta.

Hàn Linh gật đầu không nói..

Trung niên xem đan đỉnh lại có người vào cửa hàng, mùi bùn đất hôi thối tỏa ra khắp nơi khiến mọi người khó chịu nhìn lại. Thì ra là một đôi thiếu niên nam nữ con nhà nghèo, vận quần áo vải gai thô sơ. Thiếu niên nghèo đi thẳng đến quầy Hàn Linh đang đứng hỏi phục vụ viên:

- Ở đây có thu mua đồ cũ không? Là hai kiện đan đỉnh.

Nhân viên vốn đang tiếp Hàn Linh nghe vậy quay sang nhìn chàng nói:

- Vị khách quan này, có thể chờ một chút không, để tôi hỏi xem hắn muốn bán thứ gì.

Thấy Hàn Linh gật đầu đồng ý, thiếu niên nghèo đem túi đang mang trên vai xuống moi ra hai kiện đỉnh lô đen thùi lùi một lớn một nhỏ. Mùi hôi thối bốc ra từ hai cái đỉnh nồng nặc. Nhân viên phục vụ giật mình nói:

- Cái này, đồ vật này ngươi mới đào ra ở hố phân, hố rác lên phải không?

- Không phải! Tuần trước trong khi đi lưới cá trong sông ta phát hiện nó dưới bùn, dưới đáy sông, sau khi đem về rửa cọ sạch sẽ mùi hôi không biết tại sao không hết.

Nhân viên phục vụ xem kỹ xong lắc đầu:

- Xin lỗi, đồ như vậy bổn cửa hàng không thể bán ra đuợc.

Hàn Linh dùng thần thức xem hai kiện đan đỉnh từ trong ra ngoài, một lớn cao ba tấc, một nhỏ cao tấc rưỡi, bùn đất dính lâu năm nhất là bên trong, thảo nào thiếu niên này tẩy rửa không hết mùi hôi, nàng đánh giá hai kiện này so với hai kiện đan đỉnh loại thường vừa coi rõ ràng tốt hơn nhiều, còn so với hai kiện trung niên đang xem cũng không hẳn là thua kém. Thấy hai thiếu niên nam nữ đang thất vọng buồn rầu cất đồ vào túi nàng lên tiếng hỏi:

- Hai kiện này các ngươi muốn bán bao nhiêu?

- Hai ngàn linh thạch.

Hai ngàn linh thạch, bằng giá một kiện đan đỉnh loại thường kia...

- Được ta đồng ý mua.

Mọi người giật mình không ngờ hai cái đỉnh lô hôi thối như vậy lại có người đồng ý mua với giá hai ngàn linh thạch, có người tự hỏi "đỉnh lô thối như vậy luyện ra đan dược mùi vị sẽ ra sao? Ai ăn vào sẽ không chết cũng trở thành xui xẻo suốt đời" Hoàng Hạnh đứng bên cũng ngạc nhiên muốn khuyên can:

- Anh Hàn Linh, cái này...sao dùng được.

Ba tiểu đồng bên cạnh cũng bàn ra:

- Đừng mua, đồ hôi thối như vậy không nên chạm vào mất đi sự thanh khiết của thiếu gia..

- Các ngươi biết gì. Sự thánh khiết bên trong tâm hồn mới là quan trọng, bị dơ khó tẩy rửa còn đồ vật là thứ bên ngoài có thể tẩy rửa dễ dàng.

- Ha ha, vị tiểu ca này có ý tứ! Để ngày mai ta muốn thưởng thức kết quả tài tẩy rửa của ngươi.

Trung niên cũng đã dùng thần thức xem kỹ hai kiện đan đỉnh này đánh giá, bên trong bùn đất, dơ bẩn đóng bện mấy tầng lớp, dùng chân hoả tẩy rửa kỹ mấy lần chắc cũng được nhưng đồ vật tầm thường như thế bỏ công sức nhiều như vậy không đáng giá, ta thà bỏ ra hai mươi vạn linh thạch mua một trong hai kiện đỉnh này thì hơn.

Hàn Linh nghe trung niên nói vậy cũng chỉ còn cách gật đầu rồi trao linh thạch lấy lô đỉnh rời khỏi.

Đi dạo quanh tới chiều cho khi về đến phòng trọ Hoàng Hạnh mới từ giã hẹn mai gặp lại. Chỉ còn lại bốn thầy trò Hồng-Linh đem nhị đỉnh mới mua được ra tẩy rửa. Nàng trực tiếp dồn Băng Hỏa Khí vào nhị đỉnh, song đỉnh lô lập tức phản ứng phóng đại gấp gần trăm lần đồng thời vang lên những tiếng "ong ong" liên tục. Một canh giờ sau, song đỉnh bị nung đỏ hỏn, Hồng-Linh bất chợt thu băng hỏa triệu hoán thủy khí trong thiên địa dồn vào song đỉnh sau đó ngưng tụ thành chân thủy rồi thành băng. Quá trình ngưng tụ quá gấp khiến song đỉnh nổ lên tiếng vang đùng đùng giòn tai, màu sắc đang đỏ hầu như có thể nhìn thấu bỗng trở thành đen tím.

Hồng-Linh vẫn dùng thần thức dò xét bên trong thấy lớp dơ bẩn bị nổ bóc ra theo lớp băng, nàng một lần nữa dồn băng hỏa nung song đỉnh, băng mãnh vỡ lại trở thành thủy biết thành sương tống ra ngoài. Quá trình tẩy rửa đã xong, Hồng-Linh vừa ý muốn thử song đỉnh xem bền bỉ tới đâu nên dồn băng hoả đến cực hạn vào song đỉnh. Song đỉnh lần lượt ngâm lên những tiếng hỗn độn kỳ lạ như tiếng rồng ngâm, hổ gầm, sói tru, chim hót.... sau đó là những văn tự kỳ lạ từ trong bay ra từng đoàn..

Thùy-Nhung, Linh Lan và Tiểu Băng (Phụng) vẫn đứng bên cạnh xem Hồng-Linh. Thùy-Nhung vừa thấy những văn tự dấu ký kỳ lạ liền buột miệng:

- Cấm chế!

Văn Tự bay ra xoay quanh song đỉnh như bảo vệ không cho băng hỏa tiếp xúc nữa. Hồng-Linh vội liên lạc sư phụ xem sao thì Hư Vô lão tổ nguyên thần bay ra, hay tay bắt ấn giải cấm chế nói:

- Vạn Thú đỉnh bảo bối! Con khí vận tốt, mau lấy máu nhận chủ.

Hồng-Linh làm theo còn Hư Vô lão tổ nguyên thần trở về ngay. Điều quái dị là chỉ mình nàng nhìn thấy Hư Vô lão tổ nguyên thần còn ba người đứng xem bên cạnh không biết gì cả.

Hồng-Linh nhận chủ song đỉnh xong một đoàn văn tự khác lại bay ra nhập vào thức hải, nàng nhận ra ngay bài văn giới thiệu song đỉnh "Vạn Thú song đỉnh. Song đỉnh được luyện khí sư dùng long hổ tước yêu thú hồn đem vào trận phát khải linh bảo đỉnh, tác dụng vào việc luyện đan, phụ hỏa luyện đan, phụ hỗ trợ cho thành công, có thể đối kháng khi đan dược thiên phạt, còn có thể phóng ra huyễn thú bảo vệ chủ nhân. Song đỉnh chuyển qua không biết bao nhiêu chủ, mỗi khi chủ nhân đem song đỉnh ra dùng để chiến đấu đã lần lượt thu không biết bao nhiêu yêu thú hồn, hiện nay đã đạt đến số lượng khổng lồ trên dưới một vạn. Chủ nhân cuối cùng đến cuối đời hưởng dương đầy đủ, thọ nguyên hao hết. Lão vốn là người ích kỷ xem thấu sự đời từng chứng kiến cảnh phản đồ sát sư nên không thu đồ đệ, không con cháu nên đem song đỉnh đi chôn xuống đáy sông... "

Hồng-Linh đọc xong tiểu sử song đỉnh, nàng ngạc nhiên lắc đầu khó tin nhưng song đỉnh rõ ràng hiện hữu, tồn tại nên không tin không được. Kế tiếp là những dòng chữ chỉ các sử dụng, huyễn thú vv.... Nàng tò mò muốn thử một lần nên chọn một con Thanh Lang, ý chí lệnh vừa niệm một tiếng tru lên kinh động tiếp theo một hình bóng xanh từ trong đỉnh lớn bay ra tụ thành một con thanh lang dữ dằn. Vội dùng ý niệm nàng động: "Ngoan ngoãn một chút, ở đây là người nhà cả!"

Ánh mắt thanh lang lập tức biến thành hiền hoà, hạ thân xuống đất ngồi xuống chẳng khác gì một con chó giữ nhà bình thường. Nàng lại thử một con thú khác trong đỉnh nhỏ, lần này kêu ra một con chim nhỏ màu đỏ như lửa huyễn cầm. Sau đó thu cất vào trữ vật lắc.

- Chúc mừng chủ nhân! Chúc mừng sư phụ may mắn thu được bảo.

- Lần này đúng là may mắn, định mua một đan đỉnh tầm thường để dùng trong cuộc thi khảo, chẳng dè là bảo vật.

Bốn người quây quần nói chuyện đến khuya, Hồng-Linh mới nói:

- Thôi đi nghỉ ngơi mai còn tham dự...

Nàng nói xong cũng không nghỉ ngơi, đem quyển Thảo Dược ký học thuộc lòng. Đọc qua một lần sau đó nàng ngồi dưỡng thần suốt đêm, bao nhiêu từ ngữ trong Thảo Dược ký tự động tiêu hóa ghi vào trí nhớ.

Sáng hôm sau đi đến nơi thi khảo cấp một, đã thấy người tụ tập đông đủ. Người tham gia lần này có khoảng trăm người, nàng thấy có cả trung niên gặp hôm qua ở cửa hàng bán đan đỉnh. Hắn nhận ra nàng liền vẫy tay chào một cách nồng nhiệt..

Cuộc thi nhanh chóng trôi qua, phần thảo dược nàng đứng đầu còn phần luyện đan chỉ đạt được hạng trung bình /. Không thông qua thi khảo có mười ba người.

Trung niên thấy Hàn Linh hạng ba mươi còn mình hạng nhất thì cười hỏi:

- Kiện đan đỉnh của mày cũng kém quá, tuy tẩy rửa sạch sẽ hết bốc mùi những đồ dổm vẫn là đồ dỗm khí chất vẫn như cũ.

Hoàng Hạnh đứng bên phản ứng:

- Nói bậy! Vừa rồi Hàn Linh trong quá trình luyện đan vô ý phạm vào lỗi nhỏ nếu không hạng nhất không thuộc về các hạ đâu..

- Thua kém thì cứ nhận thua kém ta không chê tài năng chỉ chê cái đỉnh rẻ tiền thôi. Không cần vịn cớ này nọ.

Trung niên trong lúc thi luyện đan nhất tâm nhị dụng một mặt luyện đan mặt khác thần thức đã quan sát toàn trường, ngay lúc Hàn Linh đang lúng túng với đan đỉnh, hắn nhận ra ngay cái đan đỉnh quen thuộc Hàn Linh mua hôm qua liền khinh thường cười lạnh thầm nhủ "Đan đỉnh một ngàn khối cũng đem ra đây thi thố, so với đan đỉnh hai mươi vạn khối thì chẳng khác nào đom đóm tranh với ánh sáng mặt trăng"

- Nếu ngươi có lòng tin như vậy thì cùng ta đánh một ván. Một ăn hai! Thế nào? Nếu ta thắng ta ăn , hắn thắng ngươi được gấp đôi tỷ lệ /.

- Đánh thì đánh chứ sợ gì, ta đặt hai mươi vạn linh thạch, nếu Hàn Linh thắng ngươi thua ta bốn mươi vạn linh thạch.

- Thành giao. Các vị làm chứng cho ta Hứa Phong đánh cuộc với cô ...

- Ta là Hoàng Hạnh.

- Ta đánh cuộc với cô bé Hoàng Hạnh. Nếu cuộc thi cấp phần luyện đan ta đạt được phía trên vị này Hàn Linh thì ta sẽ thắng hai mươi vạn linh thạch ngược lại nếu thua thì thua cô bốn mươi vạn linh thạch. Nếu đồng hạng thì huề cả làng.

Chung quanh nhiều người nghe thấy có đánh cuộc liền đến hỏi thăm cũng vào thánh thức đánh bạc. Hoa Đằng-Vân đồng môn với Hoàng Hạnh vẫn theo dõi sự việc, hắn khẽ hừ một tiếng "thằng mặt trắng này làm bộ ta đây đến ghét, chẳng hiểu tại sao Hạnh sư muội lại thích hắn". Đằng Vân thấy có cơ hộ kiếm tiền đồng thời muốn cơ hộ này biểu lộ lòng đối đầu nên hô:

- Ta theo Hứa Phong năm mươi vạn...

Cô gái đi theo Hoa Đằng-Vân cũng hô to:

- Ta cũng theo Hứa Phong năm mươi vạn.

- Ta theo họ Hứa một trăm vạn....

Lúc này hỗn loạn như cái chợ...

- Được ta theo Hàn Linh đáp ứng hai trăm vạn... còn ai nữa ta bắt luôn??

Mọi người nhìn lại thì ra là Đặng Hùng Ngọc Thanh tông.

Hoa Đằng-Vân và em gái hắn Hoa Tú Quyên thấy vậy khẽ la "Ủa" một tiếng khó hiểu nói:

- Sao sao sư phụ lại theo tiên Hàn Linh, rõ ràng hằn yếu thế hơn. Hay là muốn lấy lòng bạn lữ Hoàng Mai sư thúc nên giúp cho Hoàng Hạnh.

Đặng Hùng cùng Hoàng Mai theo dõi Hàn Linh ngay từ đầu nhận ra ngay linh hồn lực, thần thức cường đại không thua gì mình. Đến lúc nhìn thấy đan đỉnh và chân hỏa lại càng ngạc nhiên. "Đây là loại dị hỏa gì, sao lớp ngoài lạnh lớp trong nóng như vậy, thật là kỳ dị chưa từng nghe qua" Hai người ngạc nhiên nhìn nhau hội ý lại thấy Hàn Linh trong quá trình luyện đan không sử dụng hết bản lãnh ra, nhìn như hắn luyện đan như muốn thí nghiệm luyện một loại đan mới lạ. Khi thi khảo xong hai người nghe đối thoại mới biết hắn muốn thí nghiệm đan đỉnh nên khi nghe nhiều người thách Đặng Hùng bắt hết...

Trong chốc lát Đặng Hùng bắt cuộc mười tỉ, hắn nhìn sang Hoàng Mai. Hoàng Mai gật đầu tiếp tục bắt hết số còn lại cũng được sáu tỷ linh thạch.

Hoàng Hạnh thấy vậy hưng phấn hỏi:

- Còn ai theo Hứa Phong không ta còn hai trăm vạn nữa chơi hết luôn, thua ăn cả...

- Sư muội! Làm gì máu cờ bạc đột ngột bốc lên cao như vậy...

- Bốc lên cái đầu sư huynh, linh thạch tự đưa đến cử dại gì không thu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio