Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 180: những tức giận của lưu vũ giang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Diệp Trạch Đào lại đàm phán thành công thêm một dự án, các lãnh đạo trong thành phố đều rất vui mừng, lúc này ở chỗ Lưu Vũ Giang lại xảy ra thêm một tình huống.

Đối với Chủ tịch của xã Xuân Trúc, các lãnh đạo ở thành phố đều đứng về phía Diệp Trạch Đào. Nhận được nhiều dự án, tên tuổi của Diệp Trạch Đào vang dội trong lòng mọi người, tất cả đều suy đoán Diệp Trạch Đào là một nhân vật như thế nào, rốt cuộc có bản lĩnh ra sao.

Tâm trạng của Lưu Vũ Giang bây giờ không tốt lắm, tỉnh Ninh Hải là một địa phương không dễ bị ảnh hưởng như các tỉnh khác, muốn làm một số việc không dễ như trong tưởng tượng.

Con trai bà ta sớm đã quay về thủ đô, Lưu Vũ Giang và Trịnh Tiểu Nhu vẫn còn ở tỉnh Ninh Hải, hôm nay Lưu Đống Vũ nhà Lưu gia cũng đã bí mật đi đến tỉnh Ninh Hải.

Lưu Vũ Giang và Lưu Đống Vũ đang ngồi đối mặt ở đó nói chuyện công việc.

Lúc gặp người em trai thứ hai Lưu Vũ Giang, liền dò nói:

- Lần này có người muốn chống đối với nhà Lưu gia chúng ta!

Vừa lỡ chuyện với Diệp Trạch Đào để đến đây, Lưu Đống Vũ đã có một suy nghĩ mới, cảm thấy hay mượn sự việc này để Lưu Vũ Giang bỏ ý nghĩ nâng đỡ đưa con trai lên, cũng là một việc tốt.

Lưu Đống Vũ cũng có suy nghĩ của mình, Vi Chính Quang không phải họ Lưu, hình như tất cả Lưu gia đang bỏ nhiều công sức để nâng đỡ một người như vậy lên, việc này đối với Lưu gia mà nói cũng không phải là việc làm tốt.

Nghĩ đến việc Lưu Vũ Giang đang được sự chỉ thị của Bà nội, Lưu Đống Vũ có chút bực tức, bây giờ Bà nội bị Lưu Vũ Giang làm cho hồ đồ rồi!

- Chị, tình hình của Chính Quang chị cũng biết rồi đó, nếu nó thật sự lên làm lãnh đạo, ngược lại đối với nó không phải là một việc tốt!

- Sao chú lại có thể nói như vậy, Lưu gia cần Chính Quang!

Sắc mặt Lưu Vũ Giang không vui.

Lưu Đống Vũ nói:

- Em vừa mới gặp Diệp Trạch Đào, em cảm thấy người thanh niên này không tồi, đáng được đào tạo!

Lưu Đống Vũ cũng muốn mượn sự việc này để bày tỏ thái độ của mình.

Lưu Vũ Giang bỗng tức giận, lớn tiếng nói:

- Chú có biết thằng ranh con này từ đầu đến cuối hắn bất chấp tất cả, chính là muốn dụ dỗ Mộng Y kết hôn với hắn, nhằm dựa vào Gia thế của Lưu gia chúng ta!

Lưu Đống Vũ nhíu mày nói:

- Người thanh niên trẻ này em đã tìm hiểu qua, thật sự rất có năng lực, những chuyện khác không nói, cậu ấy tham gia công tác chưa đầy một năm thì đã lên được chức Chủ tịch xã, còn được đãi ngộ là cấp Huyện phó, tốc độ như vậy, cứ cho là nhà Lưu gia chúng ta toàn lực nâng đỡ đi nữa thì cũng khó mà làm được, hiện nay cậu ấy đã làm nên được một quy hoạch khu công nghiệp lớn như vậy, nếu phát triển đi lên, thì thành tích của cậu ấy sẽ có được bước đột phá cao hơn nữa! Lưu gia chúng ta cần có một nhân tài như vậy!

Mắt nhìn vào chị, Lưu Đống Vũ nói:

- Chị, nhà Lưu gia chúng ta đang cần có một người nhân viên có năng lực lớn để chống đỡ, em thấy Trạch Đào mới là một nhân tài, cũng không cần phải bỏ ra nhiều công sức, chỉ cần giúp đỡ thêm một chút, thì có thể đủ sức đứng lên.

- Tóm lại thằng ranh này tôi đã quyết hạ hắn xuống rồi, đừng nói chuyện của hắn với ta nữa, bây giờ tôi đi lên tỉnh tìm người, tôi không tin dựa vào lực lượng của nhà Lưu gia chúng ta lại không hạ được hắn xuống!

Lưu Vũ Giang hoàn toàn không muốn nhìn thấy Diệp Trạch Đào, một khi nhắc đến Diệp Trạch Đào, thì bà ta dường như rất hận.

- Chị, việc này chị không thể làm bừa, tỉnh Ninh Hải không phải là địa bàn của Lưu gia chúng ta!

Lưu Đống Vũ khuyên giải như vậy.

Lưu Vũ Giang nóng nảy, nghiêm trọng nói:

- Em à, có một việc chị nói không nên lời. Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đó đã có quan hệ với nhau, hai đứa nó đã làm việc đó!

Lưu Vũ Giang đã không kìm chế được, lớn tiếng nói.

Lưu Đống Vũ sửng sốt, hỏi:

- Chị nghe chuyện đó từ ai?

Trong lòng vô cùng sửng sốt.

Lưu Vũ Giang đem toàn bộ sự việc kể lại cho Lưu Đống Vũ nghe.

Sau khi nghe xong, Lưu Đống Vũ nhíu mày hỏi:

- Việc này không có bằng chứng !

- Bằng chứng gì nữa, đã uống thuốc kích thích, lại ở đó thời gian lâu như vậy, chú nói xem bọn nó có thể làm những việc gì?

Lưu Đống Vũ liền trầm tư, một lúc sau mới lắc đầu nói:

- Vậy tình hình của Tiểu Nhu và Mộng Y như nào?

- Còn có thể tình hình gì nữa, Tiểu Nhu nói, không có xảy ra chuyện gì hết, thuốc kích thích đó là hàng giả, sau khi nó uống xong toàn thân nhũn ra nằm ở trong đó, Diệp Trạch Đào cũng như vậy, việc này Mộng Y cũng đã biết, tôi đã nói với nó rồi, nó nói nó không tin có việc như vậy, cứ cho là có đi chăng nữa, nó nói cũng không quan trọng, con bé này, thật sự sắp làm tôi tức chết!

Trong lòng Lưu Đống Vũ cũng tin là có việc này, Ông ấy cảm thấy những việc này có chút phức tạp, và cũng không còn có ý nghĩ khuyên giải như lúc đầu.

Tán thưởng một người thì có thể được, nhưng nếu người này đã đụng chạm đến lợi ích của Lưu gia, thì đương nhiên không thể nào tiếp tục nâng đỡ.

Nhìn thái độ của Lưu Đống Vũ lúc này, tâm trạng Lưu Vũ Giang nhẹ nhõm đi rất nhiều, liền hỏi:

- Chú trả lời đi chứ, người như vậy có thể dùng được không? Một khi tôi đánh hạ hắn xuống, thì nhất định không để cho hắn có cơ hội đứng lên!

Thấy chị đã hạ quyết tâm, khi đang nghĩ đến những việc phức tạp này, Lưu Đống Vũ liền nghĩ đến ông Điền, trầm tư một hồi lâu mới nói:

- Chị, ông Điền vô cùng thích Diệp Trạch Đào, ở tỉnh Ninh Hải này chúng ta phải mượn sự ảnh hưởng của ông Điền, chị đối xử với Diệp Trạch Đào như vậy, ông Điền sẽ không hài lòng đâu!

- Ông Điền đang bảo vệ cho hắn!

Lưu Vũ Giang có chút nản lòng, Bà ta biết sự lợi hại của Điền Lâm Hỉ. Lão già thối này, lại đặc biệt bênh vực hắn, đối xử với Diệp Trạch Đào như thế chắc chắn sẽ làm cho Lão già ấy tức giận.

Hai người họ còn biết rõ một điều, tuy mối quan hệ giữa các bậc người lớn với nhau rất thân, nhưng thế lực Lưu gia bây giờ không còn, đang cần có người chống đỡ, Ông Điền này là một nhân vật mà Lưu gia đang cần đến, gây khó dễ Diệp Trạch Đào, nhỡ làm phật lòng Ông Điền, thì sẽ mất đi một trợ lực lớn.

Lưu Đống Vũ nhìn Lưu Vũ Giang nói:

- Như vậy đi, chúng ta lùi một bước, chuyện của Chính Quang trong nhà sẽ tận lực giúp cậu ấy giải quyết yên ổn, chuyện của Diệp Trạch Đào Chị cũng đừng nhúng tay vào, cứ để nó thuận theo tự nhiên!

- Lưu Vũ Giang lo lắng nhất vẫn là chuyện con trai mình, nhất là thấy nhà Lưu gia không nâng đỡ cho cháu trai thứ hai của con trai mình.

Suy nghĩ một lúc mới nói:

- Cứ như vậy đi, nhưng thật sự tôi không thể nào nuốt được cơn giận này!

Lưu Đống Vũ nói:

- Theo em thấy chuyện của Mộng Y chị cũng đừng quan tâm, chuyện của bọn nhỏ cứ để cho tụi nó giải quyết, nếu Chính Quang có bản lĩnh, tự cậu ấy sẽ làm được. Với thân phận như chị mà đi ức hiếp một Chủ tịch xã nho nhỏ, thì còn ra gì nữa!

- Vậy còn chuyện thông gia?

Thấy Lưu Vũ Giang vẫn còn đang suy nghĩ chuyện thông gia.

Lưu Đống Vũ cười gượng một tiếng nói:

- Chị cũng biết rõ suy nghĩ của mọi người, khi thế lực ngang nhau thì có thể bắt ép, nhưng khi thế lựcLưu gia không còn, người ta còn để ý đến chúng ta àh!

- Hai người họ cảm thấy tình hình thay đổi quá đột ngột.

Lưu Vũ Giang lo lắng nói:

- Chú nghĩ xem bà nội có thể giúp được chúng ta không?

Vừa nói đến việc này, Lưu Đống Vũ liền thở dài một tiếng nói:

- Ai cũng không biết sự việc, nói đi là đi!

Trong đầu Lưu Vũ Giang bây giờ không còn nghĩ tới Diệp Trạch Đào, bây giờ Lưu gia chỉ dựa vào sự chống đỡ Bà nội, nếu Bà nội cũng sụp đổ, thì tình hình của Lưu gia này sẽ ra sao, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

- Chị, tính cách Mộng Y chắc Chị cũng đã biết, nên chị đừng suy nghĩ đến chuyện của Mộng Y nữa!

Kỳ thật trong lòng Lưu Đống Vũ vẫn xem trọng Diệp Trạch Đào, tuy xảy ra mối quan hệ của Diệp Trạch Đào với Trịnh Tiểu Nhu khiến cho gã có cái nhìn không tốt, nhưng gã vẫn cho rằng, Diệp Trạch Đào rất có tiền đồ, Lưu gia mất đi người như vậy thật là đáng tiếc, ngược lại gã muốn xem Diệp Trạch Đào sẽ phát triển đến trình độ nào.

Đúng lúc này Trịnh Tiểu Nhu từ bên ngoài đi vào.

Ánh mắt của Lưu Vũ Giang nhìn vào Trịnh Tiểu Nhu, muốn nhìn biểu hiện bên ngoài của cô ấy để biết thêm những thứ đặc biệt gì đó, nhưng Trịnh Tiểu Nhu lại biểu hiện rất bình thường, khẽ mĩm cười, gật đầu chào Đống Vũ một tiếng, rồi kêu “Mẹ” một tiếng, sau đó đi thẳng vào trong phòng của cô ấy.

Nhìn Trịnh Tiểu Nhu đi vào, sắc mặt Lưu Vũ Giang cũng trở nên khó coi, nói với Lưu Đống Vũ:

- Chú nhìn thấy rồi đấy, nó cho là nó không làm sai việc gì!

Lưu Đống Vũ nói:

- Có khi là không có xảy ra chuyện đó thật.

Từ vẻ mặt của Trịnh Tiểu Nhu, Lưu Đống Vũ nảy sinh một số hoài nghi về chuyện của cô ta với Diệp Trạch Đào, sự việc không quá nghiêm trọng lắm.

Có lẽ thật sự là thuốc giả cũng không chừng!

Lưu Đống Vũ bắt đầu nảy sinh hoài nghi, suy nghĩ kỹ lại những tình huống Lưu Vũ Giang nói, đồng thời cũng không có bằng chứng chứng minh Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đã quan hệ với nhau.

Nghĩ tới thế lực của Trịnh gia hiện nay, Lưu Đống Vũ nói:

- Chị, chị phải thận trọng khi xử lý chuyện này, bây giờ Trịnh gia càng ngày càng mạnh!

Lưu Vũ Giang không phải là không biết việc này, đây cũng chính là nỗi buồn bực trong lòng bà ta, con trai bà ta đã lấy con gái Trịnh gia, đây mới chính là mấu chốt quan trọng, vậy mà Trịnh gia đó chỉ khoanh tay đứng nhìn, việc này là sao!

Điều khiến cho bà ta càng thêm bực tức chính là thái độ của Trịnh Tiểu Nhu với đứa con mình, hầu như coi chồng không ra gì, ở đâu có cái kiểu vợ chồng như vậy, còn xa lạ hơn cả người ngoài!

Lưu Đống Vũ thở dài một hơi nói:

- Chị, có một số chuyện em cũng muốn nói từ lâu, chị cũng nên để ý nhiều đến Chính Quang một chút, mỗi ngày chỉ biết đi ra ngoài ăn chơi, việc này lẽ nào Trịnh gia không biết sao, Tiểu Nhu chẳng lẽ cũng không biết. Tiểu Nhu được đến như hiện nay là đã giỏi lắm rồi, Trịnh gia bây giờ không phải là Trịnh gia trước kia nữa!

Nhắc đến Vi Chính Quang, Lưu Đống Vũ có chút tức giận, điệu bộ chỉ là công tử bột, không có một chút tiến thủ, làm có chút chuyện cũng làm không xong, người như vậy nếu thật có thể chống đỡ nổi cho Lưu gia, thì đó thật sự là một việc lạ hiếm thấy.

Bị Lưu Đống Vũ nói như vậy, Lưu Vũ Giang cũng biết được tình hình của con trai mình, tâm trạng liền phiền não, chỉ còn có thể nói:

- Chính Quang vẫn còn nhỏ!

Lưu Đống Vũ liền trợn to mắt nói:

- Còn nhỏ, vậy mà chị cũng nói ra được!

Mặt Lưu Vũ Giang đỏ lên, cả buổi trời không nói thêm được câu nào.

Lưu Đống Vũ cũng cảm thấy buồn bực, chuyện của Vi Chính Quang làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của Lưu gia, lần này gã đến đây công việc chủ yếu cũng là giúp Vi Chính Quang giải quyết ổn thỏa, xem ra vì chuyện này mà Lưu gia lại mất thêm lợi ích lớn.

- Hiện nay Lưu gia chúng ta đang gặp nhiều chuyện khó khăn!

Lưu Đống Vũ lắc đầu nói, gã không muốn Lưu Vũ Giang lại gây thêm chuyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio