Ba người Diệp Trạch Đào, Lý Duy và Ruth cùng đi ra đường. Tâm lý Diệp Trạch Đào rất tốt, chậm rãi bước đi, chủ yếu vẫn là muốn xem xem nước Mỹ rốt cuộc ra sao.
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, phía sau mình có thể vẫn còn có một vài nhân viên bảo vệ.
Lần này Cap Black cũng để ý đến mình, ngoài việc phái Ruth đến vẫn còn có mấy nhân viên bảo vệ âm thầm.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến sự sắp xếp của Cap Black, đi trên đường phố, một loại văn hóa phương Tây đập vào mặt.
Đây hoàn toàn không giống với văn hóa phương Đông. Đặt mình trong hoàn cành như vậy, Diệp Trạch Đào cẩn thận cảm nhận một bầu không khí văn hóa như vậy.
Diệp Trạch Đào biết rằng, một quốc gia nếu muốn phát triển, thâu tóm là nhất thiết đấy, nếu một mực bài xích thì kết quả cuối cùng chính là bị tất cả văn hóa bài xích.
Sớm nghĩ đến chuyện cảm nhận một chút nền văn hóa của họ, một cơ hội hiếm có như vậy thì đương nhiên Diệp Trạch Đào phải cố gắng hưởng thụ một chút rồi.
- Anh Diệp, anh đi trên đường này lâu quá rồi!
Ruth đang đi giày cao gót, cùng Diệp Trạch Đào đi khắp nơi trên phố, cũng chẳng hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Chân cô ta bị đau quá không chịu được nên nói một câu như vậy.
Nhìn người phương Đông này, trong lòng Ruth thấy thích một người đẹp trai như Diệp Trạch Đào, tuy nhiên đối với việc cùng Diệp Trạch Đào đi thăm qua ở phố thì trong lòng thấy không thích thú. Thanh niên thì phải xem cái gì trẻ trung, sao lại như một ông già vậy, rất trầm lắng.
Đi dọc đường, Diệp Trạch Đào luôn so sánh sự khác biệt giữa văn hóa Đông Tây.
Qua việc đi dọc theo con đường này, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến một vấn đề. Đó chính là văn hóa Đông Tây vẫn có những đặc điểm riêng. Trong văn hóa của đối phương thì cũng có rất nhiều điểm thu hút.
Nghe Ruth nói, lúc nhìn Ruth, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Không phải cô mang chúng tôi cùng đi sao?
Nghe Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy, Ruth liền có chút buồn bực. Cô ta đâu biết Diệp Trạch Đào tự ý đi, dọc đường đều chủ động giới thiệu tình hình các nơi. Làm cả nửa ngày rồi mà cũng không có được mục tiêu Diệp Trạch Đào à!
- Anh Diệp, New York còn có không ít điểm du ngoạn, chúng ta đi xem?
Ruth mà đã mở miệng ra nói thì sẽ là nơi rất nổi tiếng.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Đó đều là nơi con người đã từng cải tạo, không phải những thứ New York vốn có. Thứ tôi muốn xem là những thứ đặc biệt nhất của New York. Như vậy đi, cô mang tôi đến xem phố người Hoa là được rồi.
Người bình thường đến với xã hội phương Tây này sẽ có thể thích đi xem những nơi nổi tiếng. Nhưng Diệp Trạch Đào thì khác hoàn toàn. Anh ta thích tìm hiểu về tình hình cuộc sống của tầng lớp xã hội dưới của nước Mỹ hơn.
Thấy được tình hình nước Mỹ như vậy, Diệp Trạch Đào không thể không công nhận, rất nhiều phương diện Trung Quốc tồn tại những điểm phải cải tiến.
Lần này Ruth có vẻ chủ động rồi, lúc vẫy xe một cái liền có một chiếc xe đi tới.
Diệp Trạch Đào cũng vui lên, quả nhiên đằng sau có xe.
Sau khi lên xe ngồi, đoàn người đi về hướng phố người Hoa.
- Anh Diệp, đây là phố người Hoa, có không ít người của nước anh ở đây.
Sau khi Diệp Trạch Đào xuống liền chậm rãi bước vào trong.
Không thể không nói, ở đây có rất nhiều hương vị của Trung Quốc, thấy rất nhiều người Hoa.
- Tìm một chỗ ăn chút gì đi.
Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy.
Việc ăn uống này Diệp Trạch Đào không hỏi Ruth. Cô gái này là người phương Tây, Diệp Trạch Đào không thích đồ ăn Tây. Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào thì anh vẫn hợp khẩu vị với mấy món ăn Trung Quốc. Còn về Ruth thì có ăn quen hay không thì Diệp Trạch Đào không cần quan tâm.
Lý Duy cũng rất nhanh đã tìm được một nhà hàng Trung Quốc.
Cửa hàng rất nhỏ, nhưng lại có hơi thở của văn hóa Trung Quốc.
Lúc bước vào, có thể là chưa đến giờ ăn nên bên trong chỉ có vài người đang ăn cơm.
Vừa vào cửa, lúc ngẩng đầu lên, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một người rất quen.
Liền đi về phía người này.
Khi nhìn kĩ càng, Diệp Trạch Đào chợt nhíu mày, thực sự rất quen.
Đương nhiên rồi, không phải hai người quen nhau mà là Diệp Trạch Đào lúc trước đã nhìn thấy người kia trên truyền thông. Không ngờ lại là một tham quan đang đi trốn, nghe nói là cuỗm một triệu chạy trốn.
Nhìn người này thì nhớ ra rất nhiều chuyện. Lúc đó chuyện này rất ồn ào. Diệp Trạch Đào mới công tác cũng giống mọi người có rất nhiều thảo luận về người này.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, thì người đàn ông béo với mái tóc hoa râm kia cũng nhìn lại Diệp Trạch Đào.
- Ông là Lý Vĩnh Cương?
Diệp Trạch Đào thử hỏi.
Trên cơ bản bây giờ Diệp Trạch Đào có thể xác định, người này chính là Phó chủ tịch thành phố Ninh Hải, rất nổi tiếng ở thành phố Ninh Hải, sau đó lai cuốn vào vụ suy thoái. Lúc trước người này có được tin tức, sau đó mang người nhà chạy trốn. đương nhiên Diệp Trạch Đào vừa mới công tác, vẫn ở trong xã, không ngờ lại gặp người này ở đây.
Nhớ đến lúc đó mọi người đang thảo luận. tên Lý Vĩnh Cương này trốn rất thuận lợi. Căn bản là không gặp phải cản trở quá lớn nên chạy được. Làm liên lụy mất đi manh mối lúc đó, cuối cùng không giải quyết được gì.
Lúc nhìn thấy người này xuất hiện ở đây, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, cuối cùng cảnh sát trong nước cũng không bắt được người này.
- Ông là?
Không ngờ đối phương hỏi tên của mình, Lý Vĩnh Cương có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Vĩnh Cương, Diệp Trạch Đào càng thêm xác định người này là Lý Vĩnh Cương. Nghĩ đến trước kia Lý Vĩnh Cương đã từng được coi là cán bộ cấp phó của thành phố có hy vọng tiến bộ nhất ở tỉnh Ninh Hải. Lúc nhìn lại tình hình hiện tại của người này, Diệp Trạch Đào cũng cảm thán mà thôi.
Lúc này Diệp Trạch Đào nghĩ, sự khác biệt của mỗi người không lớn, có người chẳng qua là đội mũ quan trên đầu, có vầng sáng quan trường mà thôi, xóa đi vầng sáng này của họ cũng là việc đơn giản.
Bây giờ có những người làm quan rồi, chức cao đấy, liền cho rằng mình là Thiên Vương Lão Tử, cho rằng mình thực sự có năng lực. Thực ra trái đất này xa rồi, ai mà không chuyển động cùng nó chứ!
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng có một chút cảnh giác, bản thân từ lúc lên chức Phó chủ tịch thành phố, thời gian đi sâu vào cơ sở ít đi rất nhiều, đã bắt đầu xa rời dân, kéo dài như vậy thì mình vẫn có thể biết được nỗi khổ của dân hay sao?
Nhìn Lý Duy rồi lại nhìn Ruth, Lý Vĩnh Cương nghĩ đến tình hình hiện tại của mình, lúc muốn chạy đi rồi lại thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.
Mình cũng khốn đốn như vậy, cho dù là sau khi mang về thì sự việc cũng không có gì ghê gớm, lại có gì đáng sợ sao?
Trước kia mình tưởng rằng có tiền rồi chạy sang nước ngoài rồi cũng sẽ nở mày nở mặt. Đến đây rồi mới biết, bản thân mình không phải như thế!
- Tên tôi là Diệp Trạch Đào, ông có thể không biết tôi.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Lý Vĩnh Cương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh từ trong nước đến?
Lúc nói chuyện liếc nhìn Ruth.
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy đi cùng, Lý Vĩnh Cương cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Diệp Trạch Đào không phải là người tìm ông ta gây rắc rối.
Diệp Trạch Đào nhìn Lý Vĩnh Cương một hồi, hỏi:
- Trước kia tôi thấy có tin tức liên quan đến ông, sau khi tham nhũng, mang theo tiền triệu trốn khỏi Trung Quốc. Bây giờ thấy ông sống cũng chẳng ra sao nhỉ?
Lúc này nét mặt Lý Vĩnh Cương phức tạp hơn. Nhìn bát nước sủi cảo trên bàn không nói gì.
Là sống rất kém cỏi, kém đến nỗi mình muốn đâm đầu mà chết.
Bưng bát rượu nhỏ trên bàn lên uống một ngụm lớn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn một cán bộ từng làm mưa làm gió, giờ mình càng hiểu hơn về những điều mình nghĩ về cán bộ này.
- Mỗi người đều yếu mềm, bất luận hắn ta có bao nhiêu bản lĩnh, năng lực lớn, thì lúc hắn mất đi chỗ dựa cùng hắn phát triển thì cũng chẳng ra sao cả. Chúng ta có rất nhiều cán bộ lãnh đạo sau khi làm lãnh đạo rồi thì liền tự đại, liền bành trướng, thật đáng buồn!
Diệp Trạch Đào như thể đang tự nói, cũng như đang nói với Lý Vĩnh Cương.
Ném một điếu thuốc lá đi, Diệp Trạch Đào lại tự châm một điếu khác lên.
Thở ra một làn khói, Diệp Trạch Đào nhìn trước mặt là một người từng là Phó chủ tịch thành phố. Lần trước Diệp Trạch Đào ở thủ đô, nghe nội tình ở đây từ Trịnh Tiểu Nhu thì tên Lý Vĩnh Cương này đã từng làm Thư kí của Vi Hoành Lâm. Sau này lúc trốn khỏi Trung Quốc, Vi Hoành Lâm hô đánh hô giết, cũng không biết rốt cuộc trong đó có nội tình gì.
Hôm nay đụng phải người này, thông qua ông ta mà Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến tình hình của Vi Hoành Lâm, em trai của Vi Hoành Thạch.
Nếu thực sự làm ra những thứ như vậy ở đây thì đối với mình mà nói chính là thu hoạch bất ngờ.
Nhìn thấy được cuộc sống hiện tại của Lý Vĩnh Cương không tốt đẹp thì người nhà họ Vi cũng chẳng chiếu cố gì ông ta.
Lý Vĩnh Cương không nói gì thêm, Diệp Trạch Đào cũng không hỏi gì thêm.
Rất nhanh, sủi cảo được bưng lên, Diệp Trạch Đào và Lý Duy ăn miếng lớn. Mặc dù Ruth cũng có một bát nhưng gắp mãi không hết, đành phải mượn một cái thìa ăn từng miếng nhỏ một.
Ăn xong bát sủi cảo, Diệp Trạch Đào thấy Lý Vĩnh Cương vẫn ngồi buồn uống rượu ở đó.
Thấy Ruth có vẻ ăn no rồi, Diệp Trạch Đào liền rút từ người ra một tấm danh thiếp đưa cho Lý Vĩnh Cương nói:
- Gặp nhau coi như có duyên. Đây là danh thiếp của tôi.
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào đã đi ra ngoài.
Lý Vĩnh Cương cầm tấm danh thiếp kia của Diệp Trạch Đào, nhìn chức vụ của Diệp Trạch Đào được in trên đó, lắc lắc đầu rồi bỏ tấm danh thiếp vào túi áo.
Lý Vĩnh Cương có nỗi khổ của mình. Uống một ngụm rượu liền nhớ đến việc năm đó mình gánh trách nhiệm cho Vi Hoành Lâm. Mặc dù lúc đầu giúp mình trốn khỏi Trung Quốc, nhưng sau khi đến Mỹ rồi Lý Vĩnh Cương mới thấy gian nan. Sau một lần bị lừa, thu nhập cả triệu kia đều bị hẫng. Lúc gọi điện thoại cho Vi Hoành Lâm, thì Vi Hoành Lâm căn bản không thèm quan tâm nữa.
Vừa nghĩ đến sự hùng mạnh của nhà họ Vi ở Trung Quốc, Lý Vĩnh Cương có điều khó nói.
Cô vợ xinh đẹp đến đây rồi liền ly hôn, lúc nghĩ đến con gái đang chơi bời trong hộp đêm, Lý Vĩnh Cương mới thực sự hối hận.
Uống một ngụm rượu, tiện tay cầm lên một tờ báo, Lý Vĩnh Cương loạng choạng bước về phía căn phòng nhỏ của mình thuê.